Thứ sáu ngày 14 tháng 6 năm 2012
Hôm nay là ngày bắt đầu kỳ thi cấp 3 ở Bạc Thành.
Năm giờ sáng, không chỉ có Tô Bạch và Khương Hàn Tô đi tới phòng học.
Mà có rất nhiều người đều thức dậy lúc năm giờ sáng và cầm sách vở đi tới phòng học.
Sáng hôm nay, môn văn là môn kiểm tra đầu tiên, tạm thời nước tới chân mới nhảy vẫn còn kịp.
Ít nhất là nhớ nhiều bài thơ từ, học thuộc nhiều thể văn ngôn, nói không chừng có thể vận dụng được.
Ngay cả Tô Bạch và Khương Hàn Tô, cũng học qua lại một lần những kiến thức trọng tâm mà họ đã học trước đó.
Sau khi học xong toàn bộ, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Sau khi kết thúc buổi sáng tự học, Tô Bạch và Khương Hàn Tô cùng nhau đến căn tin ăn cơm.
Bảy giờ sáng, trong trường học xuất hiện mười mấy chiếc xe buýt, sau đó từng chiếc xe đưa bọn họ đến từng trường thi.
Tám rưỡi sáng, tiếng chuông kiểm tra vang lên, môn thi ngữ văn đầu tiên trong kỳ thi cấp 3 chính thức bắt đầu.
Tô Bạch nhận bài thi nhưng không có vội vàng làm mà nhìn sơ qua từ trên xuống dưới.
Nội dung của bài thi môn ngữ văn rất đơn giản, so với bài thi mẫu trong kỳ thi tháng lần ba của Dục Hoa đơn giản hơn rất nhiều.
Tô Bạch lật trang giấy lại và sau đó bắt đầu viết đáp án lên phiếu trả lời.
Câu hỏi tích lũy và vận dụng đầu tiên là câu hỏi có nội dung liên quan đến tứ đại danh tác.
Câu hỏi là chọn ra câu trả lời không chính xác, Tô Bạch lựa chọn A, Thủy Hử truyện vì có ba vị nữ tướng, không phải là hai vị.
Sau đó, Tô Bạch tiếp tục làm những câu khác cho đến phần viết chính tả thơ cổ.
Cũng rất đơn giản, đó đều là những câu trong bài Vọng Nhạc, Ái Liên Thuyết, Nhạc Dương Lâu Ký và Thủy Điều Ca Đầu.
Thể văn ngôn là Xuất Sư Biểu của Gia Cát Lượng.
Câu đầu tiên là giải thích ý nghĩa của những từ có dấu chấm sau đây. Ví dụ như mục đầu tiên chính là tiên đế không xem hạ thần là đê tiện, đê tiện nghĩa là gì, tiên đế từng xua đuổi, xua đuổi nghĩa là gì.
Tô Bạch trả lời từng câu một.
Đọc hiểu là một bài luận khoa học, Tô Bạch phát hiện đọc hiểu về cơ bản đều là một bài luận khoa học. Trong đó, chủ yếu là những bài luận về khoa học viễn tưởng.
Bởi vì hắn từng xem qua rất nhiều câu đọc hiểu, 90% đều là loại này.
Tô Bạch viết hết rồi đến phần viết văn.
Phần viết văn, nửa đầu là vận mệnh, chính xác là lấy phong thái gì tiến về phía trước.
Sau khi Tô Bạch xem xong yêu cầu viết văn, suy nghĩ một chút, sau đó bắt đầu múa bút thành văn.
Thời gian kiểm tra môn ngữ văn là từ tám giờ đến mười giờ rưỡi, Tô Bạch viết xong vẫn còn dư 20 phút.
Hắn bắt đầu cần thận kiểm tra từ đầu, phát hiện chữ sai liền xóa đi và viết lại bên cạnh.
Chờ hắn kiểm tra xong và xác nhận không có sai sót, thời gian kết thúc kiểm tra vừa đến.
Sau khi thi xong, hắn ngồi xe quay về trường học ăn cơm, hai giờ chiều tiếp tục kiểm tra môn hóa và lý.
Hai ngày tiếp theo đều là như vậy, sau khi kết thúc môn thi cuối cùng vào chiều ngày 16, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm.
Trước kỳ thi, Tô Bạch vẫn còn có chút căng thẳng, dù sao kiếp trước hắn chưa từng thi cấp 3 và thi đại học.
Nhưng sau khi thi xong rồi, bài thi trong kỳ thi cấp 3 lần này rất đơn giản, hoàn toàn khác xa với bài thi ở Dục Hoa.
Không chỉ có một mình Tô Bạch nghĩ như vậy, thi xong về tới trường học, hầu như mọi người đều xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt.
Quá đơn giản rồi, đúng, quá đơn giản rồi.
So với bài thi ở Dục Hoa, bài thi trong kỳ thi cấp 3 lần này thấp hơn vài bậc.
Bảy trăm điểm, chắc là được.
Buổi chiều ngày kết thúc kỳ thi cấp 3, Dục Hoa có một trận tuyết rơi dày đặc.
Vô số mảnh giấy tung bay trên bầu trời, vô số máy bay giấy và hạc giấy bay bồng bềnh trên bầu trời.
Những chiếc bàn trong phòng học của Tô Bạch cũng bị ngã trái ngã phải, đầy ngổn ngang, dưới chân đều là những mảnh giấy.
Nhìn máy bay giấy bay bồng bềnh bên ngoài, Tô Bạch rất là thích thú.
Nhưng ngay khi hắn vừa xé ra một tờ, liền bị Khương Hàn Tô ngăn cản.
"Không được xé." Khương Hàn Tô ấn sách ngữ văn của hắn xuống nói.
"Vậy tớ xé vở?" Tô Bạch cười nói.
"Vở còn có thể sử dụng ở cấp 3, không được." Khương Hàn Tô nhíu đôi lông mày đẹp nói.
"Được, vậy tớ không xé, tiểu Hàn Tô nhà chúng ta nói cái gì chính là cái đó." Tô Bạch cười nói.
"Hứa Lâm, Mộ Vĩ Sơn, ném cho tớ hai cuốn sách của các cậu." Tô Bạch kêu.
"Bạch ca, nhận nè." Hai người bọn họ tiện tay cầm lấy vài cuốn sách từ trên bàn ném tới.
"Không xé của tớ, tớ xé của người khác, được chứ?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Ừ, cho tớ một cuốn."
Tô Bạch nghe vậy cười ha ha, nói: "Tiểu Hàn Tô, chuyện mình không muốn thì đừng làm với người khác, cậu không muốn xé sách của mình, lại muốn xé sách của người khác, làm cách nào cậu được điểm cao ở môn chính trị vậy?"
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên một chút, sau đó đạp hắn một cước.
"Có cho hay không?" Khương Hàn Tô nắm chặt quả đấm nhỏ của mình, làm bộ muốn đánh.
"Cho, sao không cho được? Cậu muốn gì tớ đều giúp cậu thực hiện, cho cậu đủ mới thôi." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nói xong, liền đưa cho cô ấy một cuốn.
Tô Bạch gấp vài chiếc máy bay giấy, sau đó viết tên hắn và Khương Hàn Tô lên trên hai cánh rồi chạy ra hành lang ném xuống.
Tiếng xé sách, tiếng hoan hô, cuồng loạn.
Mọi người thoả thích phát tiết áp lực mà họ đã thừa nhận trong ba năm qua.
Không điên cuồng, đợi đến cấp 3, lại phải bắt đầu chịu đựng áp lực càng to lớn hơn rồi.
Trong khi, phía trên thoải mái, phía dưới thê thảm.
Một vài học sinh lớp 7 lớp 8 tan học ăn cơm, thường thường sẽ có máy bay và mảnh giấy vụn bay từ xa rơi trúng đầu.
Bọn họ ngẩng đầu lên, có chút ước ao nhìn những con hạc giấy và máy bay bay lượn trên không trung.
Đến khi nào bọn họ được như vậ đâyy?
Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm sau khi đem máy bay của mình ném đi, hắn liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đi tới.
Cô ấy cũng chỉ gấp vài con hạc giấy, sau đó ném ra ngoài.
"Cậu làm gì trong kỳ nghỉ hè?" Tô Bạch đem chiếc máy bay cuối cùng ném đi, sau đó cười hỏi.
Kỳ thi cấp 3 kết thúc, đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ hè sắp đến.
"Tớ về nhà chơi hai tuần, sau đó lên thành phố tìm việc." Khương Hàn Tô cười nói.
"Cậu không đủ mười tám tuổi, rất nhiều nơi không nhận cậu được?" Tô Bạch cười hỏi.
Tô Bạch đi ra ngoài đánh giải chuyên nghiệp 12 năm, lúc hắn đói bụng không có gì ăn cũng từng ở Hải Thành tìm việc.
Bởi vì độ tuổi, hắn không tìm được việc làm, hai trăm đồng duy nhất còn lại trên người còn bị nhà môi giới lừa sạch.
Nói cái gì mà trẻ vị thành niên có thể vào công xưởng làm việc được, kết quả khi đến nơi tuyển dụng, người ta không thể nhận.
Đây là khoảng thời gian thê thảm nhất của Tô Bạch, đói bụng cả ngày không có gì ăn, muốn đến quán nét ngây ngốc một đêm, còn bị quản lý đuổi ra ngoài.
Con người, sự kiên cường vượt xa hơn những gì hắn tưởng tượng.
Buổi tối ngày hôm ấy, hắn đi trên đường cái, vừa lạnh vừa đói, trong lòng nghĩ sau khi ra ngoài đánh giải chuyên nghiệp sẽ vĩnh viễn không xin tiền bố mẹ nữa nhưng Tô Bạch vẫn gọi điện thoại về cho họ.
Kết quả, tiền không có, còn bị chê cười một trận.
Bắt đầu từ đó, Tô Bạch biết, đời này không có gì đáng để tin tưởng, ngay cả cha mẹ của hắn.
May là ngày hôm sau, hắn nhận được một công việc ở Tieba, không thì hắn thật sự không biết làm cái gì để tồn tại.