Chương 96: Chỉ có một cái là thật (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:59:24

Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh, sau đó đưa tay ra. "Cái gì?" Khương Hàn Tô nghi hoặc hỏi. "Cho tớ vài cuốn sách." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô cho rằng hắn muốn ôn tập bài tập, liền từ trong ngăn kéo cầm vài cuốn sách đưa cho hắn. Đâu ngờ hắn cầm sách xong, lại ngáp một cái, sau đó đặt sách của cô ấy lên trên mặt bàn. Tiếp đó là hắn úp mặt lên sách, rồi dùng tay gối đầu bắt đầu ngủ. Buồn ngủ thế này, hôm qua hắn làm gì? Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, không phải đi tới quán nét! Nếu như đi quán net, trên người hắn có mùi khói mới đúng. "Ngày hôm qua cậu đi đâu?" Khương Hàn Tô dùng tay nhỏ đẩy hắn một cái, sau đó hỏi. "Tớ đi tới quán net, sau đó chơi suốt cả đêm, sáng sớm trên người toàn mùi khó chịu liền đi tới nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó trở về ký túc xá thay quần áo khác rồi mới tới phòng học." Tô Bạch nói xong lại đưa tay cầm một quyển sách ôn tập tiếng Anh của cô ấy trên bàn, sau đó mở ra che đầu mình, nói: "A, tiểu Hàn Tô, báo cáo đầy đủ chi tiết." "Không phải là mấy tháng nay cậu không tới quán net sao? Sao ngày hôm qua lại đi rồi?" Khương Hàn Tô nói xong , tiêp tục nói: "Cậu buồn ngủ như vậy, có thể trở về ký túc xá ngủ mà!" "Ngủ ở đâu cũng không bằng ngủ bên cạnh cậu, rất thoải mái nha?" Tô Bạch cười nói. Đầu thì gối lên sách của cô ấy, bên cạnh là mùi hương quen thuộc của cô ấy, đời này thực sự không có nơi nào thoải mái hơn nơi này. Nơi nào có cô ấy, nơi đó là nơi hạnh phúc nhất. Lời này quá không biết xấu hổ rồi, Khương Hàn Tô chỉ có thể làm như không nghe thấy, sau đó lại từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, bắt đầu ôn tập. Tô Bạch ngủ một giấc say sưa. Hắn ngủ một lèo từ bảy giờ sáng đến hai giờ chiều. Tô Bạch tỉnh lại, có cảm giác hơi đói bụng, suy cho cùng hắn còn chưa kịp ăn sáng đã vội chạy đến trường học. Tô Bạch ngẩng đầu lên uốn éo cái cổ, vận động gân cốt một chút rồi muốn mang theo Khương Hàn Tô xuống ăn cơm. Thế nhưng, hắn mới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một túi bánh mì bên cạnh mình. Loại bánh mì này ngoài trường có bán, hai đồng năm một túi. "Đây là do cậu mua?" Tô Bạch ngẩn người, sau đó hỏi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nói: "Tớ thấy cậu ngủ chưa dậy nên đi xuống mua một ổ." "Cậu ăn chưa?" Tô Bạch hỏi. "Tớ ăn rồi." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Này, Khương Hàn Tô, cậu trêu chọc tớ như thế, nếu một ngày nào đó cậu đá tớ, tớ phải làm sao với cậu đây?" Tô Bạch hỏi. Mấy tháng nay cô ấy không về nhà, nếu như ngày hôm qua cô ấy không giúp Tô Bạch trả tiền thì ngày hôm nay cô ấy có thể mua được hai ổ bánh mì rồi. Nhưng ngày hôm qua, cô ấy dùng tiền giấy một hào để trả tiền, sau khi mua xong ổ bánh mì này, trên người cô ấy sợ là chỉ còn đủ tiền xe để về thôi. Cho nên, bữa sáng và bữa trưa hẳn là cô ấy còn chưa ăn. Đây là ổ bánh mì duy nhất của cô ấy nhưng lại cho hắn. Hơn nữa bánh mì này, e là cô ấy dùng một đống tiền giấy một hào mới mua được. Ở Qua Thành, không còn ai sử dụng tiền giấy một hào, cô ấy mua được ổ bánh mì này chắc là phải đi qua rất nhiều tiệm. Khả năng là gặp được người tốt bụng, hoặc là có người trong cửa hàng nhận ra cô ấy nên mới chấp nhận tiền giấy. Ngày hôm qua, ở quán mì Bạch Tô, nếu như không có Tô Bạch ở đó, Từ Kỳ tuyệt đối không nhận tiền giấy của cô ấy. Sau khi Tô Bạch nói xong lại thở dài một tiếng, rồi hỏi: "Bánh mì này cậu mua ở đâu?" "Ở siêu thị Vương Mai." Khương Hàn Tô nói. "Có ngốc hay không?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng. Cô biết tính tình của mình, cô thuộc kiểu người hiền lành không thích giao du nên không có nhiều bạn bè, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ xem Cung Khánh như một nửa bạn bè, nhưng trái ngược với dịu dàng, Tô Bạch tặng cô bánh ga tô, cô sẽ tặng ổ bánh mì của mình cho hắn. Đây chính là Khương Hàn Tô, mộc đào người tặng ném sang, Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người*. * Đây là câu thơ trong bài Mộc Qua 2 của Khổng Tử "Không ngốc, tiểu Hàn Tô nhà chúng ta sao mà ngốc được?" Tô Bạch đưa tay nặn nặn gương mặt của cô ấy, sau đó cười nói: "Cậu học được cách trêu tớ rồi đấy." Tô Bạch nói xong cầm lấy bánh mì trên bàn, sau đó bẻ ra, nói: "Đây chính là lần đầu tiên tiểu Hàn Tô nhà chúng ta mua cho tớ, tớ phải ăn hết mới được." Nói xong, Tô Bạch bẻ bánh mì ra ăn và nuốt nó. Sau khi ăn xong, Tô Bạch vỗ tay một cái, sau đó cười nói: "Đi, đi xuống ăn cơm." Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô xuống, cũng không có trực tiếp đi tới quán cơm, mà đưa cô ấy tới siêu thị Vương Mai, nơi cô ấy mua bánh mì. Tô Bạch đẩy cửa đi vào, sau đó cười hỏi: "Dì Vương, mới vừa rồi có phải có một người cầm tiền giấy một hào đến đây mua bánh mì của dì không?" "Ý con nói là cô gái đó? Là cô bé đến đây mua bánh mì khoảng một giờ trước, bởi vì lúc cô bé ấy lấy ra một đống tiền giấy một hào để trả tiền nên dì có ấn tượng rất sâu. Ban đầu, dì không có nhận tiền giấy đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ đáng thương của cô bé nên dì đồng ý bán." Vương Mai nói xong nhìn Khương Hàn Tô đang đứng bên cạnh Tô Bạch, cười nói: "Chính là cô bé này, sao vậy Tô Bạch, hai người quen biết nhau à?" Những cửa hàng tạp hóa xung quanh đây, chỉ có mỗi mình nhà Vương Mai bán thuốc lá cho học sinh hút, nên những học sinh nào thích hút thuốc đều sẽ biết đến dì ấy. Cái gọi là điếu thuốc lá, chính là bán từng cây từng cây một, rất nhiều học sinh mua không nổi bao thuốc lá, cũng chỉ có thể đến nơi này mua điếu thuốc. "Cậu ấy là bạn của con." Tô Bạch nói xong, móc ra hai đồng năm hào, sau đó đặt trên quầy của dì ấy. Tô Bạch cười nói: "Dì Vương, dì đem những tờ tiền giấy kia đưa lại cho con đi." "Được." Vương Mai mỉm cười, sau đó lấy những tiền giấy kia của Khương Hàn Tô đưa cho Tô Bạch. Tô Bạch nhận tiền giấy rồi cười nói: "Con thay cậu ấy nói lời cám ơn, cảm ơn dì nhận những tiền giấy này và bán bánh mì cho cậu ấy. Nhưng dì Vương, cậu ấy cũng không đáng thương đâu, bởi vì cậu ấy mua bánh mì không phải cho bản thân cậu ấy ăn." Tô Bạch nói xong, kéo ống tay áo của cô ấy bước ra siêu thị. Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Khương Hàn Tô duỗi tay nhỏ ra. "Đưa tớ." Cô nói. "Đưa cậu cái gì?" Tô Bạch cười hỏi. "Những tiền giấy kia." Khương Hàn Tô mím môi nói. "Đã rất nhiều năm Qua Thành không nhận tiền giấy một hào, những tiền giấy này cậu bắt đầu tích góp từ tiểu học nên mới ở trên người cậu lâu đến vậy?" Tô Bạch mỉm cười, sau đó hỏi: "Cậu cho tớ những tờ tiền giấy này thế nào?" "Cậu muốn những tiền giấy này làm gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Lưu làm kỷ niệm." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch nói xong, cất toàn bộ tiền giấy vào trong túi. "Đi, đi ăn cơm." Tô Bạch cười nói. "Tớ không đi." Khương Hàn Tô nói. "Vì sao?" "Tớ không có tiền." "Tớ có!" "Của cậu không phải của tớ." "Phải phân chia rạch ròi đến thế sao?" "Phải!" "Tớ giận rồi." Tô Bạch nói. "Tớ cũng giận rồi." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy tay của cô ấy. "Tô Bạch, cậu không giữ chữ tín, cậu nói trước khi thi cấp 3 chúng ta chỉ là bạn học." Khương Hàn Tô bị hắn kéo tay, có chút xấu hổ nói. "Lời hứa của tớ với cậu chỉ có một cái là thật, đó chính là vĩnh viễn chỉ thích một mình cậu." Tô Bạch cười nói.