Chương 231: Chuyện xưa nhắc lại

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:11:59

Rời khỏi quán net, Tô An Quốc phi xe như bay từ Tôn Điếm đến Doãn Trang chỉ trong vòng mười mấy phút. Lần này là đến nhà đối phương xem mắt, Tô Bạch cũng đi vào. Nhìn thấy trong nhà đối phương không chỉ có một người, ngoại trừ cô con gái, còn có cha mẹ của cô ấy cũng ở đó. Tô An Quốc rất lúng túng, hắn chỉ dám đứng ở trong sân, chậm chạp không dám đi vào. "Các con, là ai đến xem mắt?" Cha mẹ của người con gái đi ra, cười hỏi. "Là cậu ấy." Thấy Tô An Quốc căng thẳng đến cả nói cũng không nói được, Tô Bạch chỉ có thể nói thay cậu ấy. "Đừng đứng đó nữa, mau vào đi. Từ Tô gia thôn tới đây cũng rất xa, các con khát nước không? Vào đây uống ngụm nước." Mẹ của người con gái cười nói. "Dạ không cần, con không khát lắm, để cậu ấy đi vào là được rồi." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch nói xong đẩy Tô An Quốc một cái, nói: "Mau vào đi, cô gái này rất đẹp đấy." Cô gái kia nhìn rất xinh đẹp, cô ấy đứng ở trong phòng, Tô Bạch vội vã liếc nhìn một cái. Nói người con gái này đang ngại ngùng thì không đúng lắm, bởi vì độ tuổi của cô gái này rõ ràng còn muốn lớn hơn Tô An Quốc, hơn nữa còn lớn hơn ba, bốn tuổi. Tô Bạch không đi vào, đối phương cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn mang một cái ghế đi ra để Tô Bạch ngồi ở bên ngoài. Tô Bạch mới vừa ngồi xuống, liền nghe tiếng tin nhắn từ QQ. Hắn mở ra xem, là Khương Hàn Tô gửi tin. "Bây giờ cậu ở đâu?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch nói: "Doãn Trang." "Cậu đang cùng bạn cậu đi xem mắt sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Ừm." Tô Bạch gõ chữ nói: "Người cuối cùng rồi, xem mắt xong là có thể trở về rồi." "Ngày hôm nay, cả nhà cậu đi ra ngoài hết rồi sao?" Tô Bạch hỏi. "Sáng sớm năm giờ đi ra ngoài hết cả rồi." Khương Hàn Tô nói: "Gần đây chuyện làm ăn rất tốt, họ luôn bận rộn đến tối mịt năm giờ mới trở về." "Tô Bạch, có phải tớ vô dụng lắm không? Tớ lớn như vậy rồi, vẫn chưa thể giúp cuộc sống của họ trở nên khá hơn đôi chút. Nếu như là cậu, cậu chắc chắn sẽ không để người nhà của mình khổ cực như vậy." Khương Hàn Tô có chút tự trách nói. Nếu nhà cô ấy đã không có ai, Tô Bạch không cần cùng cô ấy nhắn tin trên QQ. Tiền phí điện thoại có thể tốn rất nhiều, nhưng nói chuyện trực tiếp trên QQ còn có thể nghe được giọng nói dễ nghe của cô ấy. Vì thế, Tô Bạch trực tiếp bấm số điện thoại di động gọi cho cô ấy. "Cậu mới bao nhiêu tuổi, bây giờ cậu chỉ cần học tập thật giỏi, ngày sau nhất định có thể để mẹ cậu trải qua những tháng ngày thật tốt." Tô Bạch tiếp tục nói: "Hơn nữa, ai bảo cậu cứ luôn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt ấy, nếu để cho tớ hỗ trợ, chút chuyện này hiện tại không phải giải quyết được sao?" "Phải dựa vào bản thân mình, ai biết cậu có thể thích tớ bao lâu? Giống như lần trước, rõ ràng nói yêu tớ nhiều bao nhiêu, mãi mãi cũng không rời bỏ tớ, còn không phải nhẫn tâm chia tay tớ sao? Gần nửa năm cũng không thèm để ý đến tớ, đến cả ngày sinh nhật còn cùng cô gái khác đi uống rượu và đi KTV, sau khi uống xong còn gọi điện thoại để tớ tới trả tiền cho cậu." Khương Hàn Tô mím môi nói. Chuyện Tô Bạch và Thẩm Dao uống rượu trong ngày sinh nhật Tô Bạch, lúc ấy đã làm cho cô khó chịu muốn chết. Tô Bạch cười khổ nói: "Nếu như lúc đó thật sự có thể quyết định chia tay cậu, tớ sẽ không gọi điện thoại đến cho cậu rồi." "Không phải cậu không tìm được người sao? Người cậu quen biết ở Bạc Thành không nhiều à?" Khương Hàn Tô nói. "Đúng, người tớ quen biết ở Bạc Thành không nhiều, nhưng Hàn Tô à, nếu như lúc đó trong điện thoại di động của tớ chỉ có một số liên hệ duy nhất là Thẩm Dao mà không phải là cậu, tớ sẽ không gọi điện thoại đến cho cậu ấy, mà tớ sẽ đem điện thoại của tớ đưa cho tài xế xe xem như tiền đặt cọc." Tô Bạch nói. "Cậu không sợ tài xế cầm điện thoại di động của cậu chạy sao?" Khương Hàn Tô kinh ngạc hỏi. "Cậu cảm thấy tớ sẽ quan tâm đến tiền mua điện thoại di động sao?" Tô Bạch hỏi. "Vì thế, nếu như lúc đó thật sự hận cậu, hoặc là tớ thật sự nhẫn tâm, cuộc gọi điện thoại kia tớ sẽ không gọi." Tô Bạch nói. Nói cô ấy đến trả tiền là thật, rồi để cô ấy đến gặp mặt hắn khi say cũng là thật. Khi đó, hai người đã không gặp mặt nhau rất lâu rồi, Tô Bạch lại đang say rượu nên mượn cớ lừa gạt cô ấy đến trả tiền xe để gặp một lần. Sau khi tỉnh lại cũng có thể lấy lý do mình bị say rượu nên không tìm được những người khác và chỉ có thể gọi điện thoại cho cô ấy. "Còn không bằng cậu đừng gọi cho tớ, nặng muốn chết." Khương Hàn Tô cong môi lên nói. Đêm hôm ấy, Khương Hàn Tô thật sự vô cùng cực khổ. Người hắn cao và rất nặng, lấy thể lực của Khương Hàn Tô, muốn đem hắn cõng về nhà hẳn là chịu không ít đau khổ. "Khổ cho cậu rồi." Tô Bạch dịu dàng nói. Câu nói này của Tô Bạch, đúng là để Khương Hàn Tô không biết nên nói như thế nào, trải qua một hồi lâu, cô hỏi: "Cô gái mà bạn cậu đi xem mắt như thế nào? Có xứng không?" Tô Bạch cười nói: "Cũng được, nhưng tớ cảm thấy không xứng đôi cho lắm. Trên khuôn mặt của cô gái gái kia đầy sự kiêu ngạo, nhìn thấy chúng tớ lái xe gắn máy tiến vào liền khinh thường không ít. Hơn nữa, còn lớn hơn người bạn kia của tớ vài tuổi, hẳn là từng ra xã hội lăn lộn vài năm rồi mới quay về nhà xem mắt." "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói nữa. "Tớ cúp điện thoại đây, bạn tớ đi ra rồi." Tô Bạch nói xong, cúp điện thoại. "Thế nào?" Sau khi đi ra ngoài cửa và ngồi lên xe gắn máy, Tô Bạch hỏi. "Haizz, tớ chọn trúng rồi, nhưng người ta không đồng ý! Cô ấy nói, không chỉ muốn có một ngôi nhà trong thành phố, còn muốn có một chiếc xe không dưới 300 ngàn, nhà của chúng ta làm sao có được!" Tô An Quốc nói. "Quên đi, tớ cũng không hy vọng xa vời có thể lấy được người đẹp như vậy." Tô An Quốc cũng không nổi giận nỗi. "Đúng rồi Tô Bạch, nghe nói bây giờ cậu còn đang đi học, cậu học gì trên đó, hay là cùng tớ đi vào trong xưởng làm công đi, một tháng mấy ngàn đồng tiền đấy. Hiện tại, tớ ở trong xưởng làm công, tan việc là có thể đi quán net chơi game, rất là thoải mái." Tô An Quốc nói. Tô Bạch: ". . ." Đây chính là khắc họa chân thật nhất cuộc sống thường ngày của những người trẻ tuổi trong thôn bọn họ trong thời đại này! Mười sáu, mười bảy tuổi bỏ học, sau đó bắt đầu đi làm công một hai năm trong xưởng, chỉ cần lo đủ cái ăn cái mặc cho bản thân xong thì có thể sống thoải mái với số tiền làm công kiếm được từ xưởng. Nhưng sau khi kết hôn và có con, chỉ dựa vào mấy ngàn đồng tiền kia, khẳng định là không ổn, cũng vào lúc ấy, bọn họ mới biết đến trường tuyệt vời biết bao nhiêu. Không đến trường sẽ hối hận một đời, là khắc hoạ chân thực của bọn họ ở đây. Sau khi về đến nhà, cha mẹ cũng đã từ trên thị trấn họp chợ trở về rồi. "Mẹ muốn con đi cùng mẹ lên trên trấn để mua cho con mấy bộ quần áo mới, nhưng con không đi, mẹ chỉ có thể dựa theo số đo mua cho con thôi, cũng không biết có vừa người con không. Con thử xem, không được thì lần sau họp chợ mẹ cầm tới để cho bọn họ đổi." Mẹ của Tô Bạch cầm mấy bộ quần áo đi tới. "Dạ." Tô Bạch thật ra không thiếu quần áo, nhưng hắn cũng không có từ chối, nhận quần áo và mặc thử. "Rất hợp." Tô Bạch nói. "Hợp là được." Mẹ của Tô Bạch cười nói. Họ về trễ nên có rất nhiều công việc cần phải làm, nhưng dù cho họ có bận bao nhiêu thì cũng phải đi đến nhà ông ngoại một chuyến trước. Mười một giờ trưa, cha của Tô Bạch lái xe gắn máy mang theo bọn họ đến nhà ông ngoại. Ở nhà ông ngoại, Tô Bạch lại nhận được không ít hồng bao. Đến khi từ nhà ông ngoại quay trở về đã là năm giờ chiều rồi. Tô Bạch bỏ hai củ khoai lang nhỏ ở đáy nồi, sau đó bắt đầu đốt lửa nấu nướng. Bây giờ hắn mới nhớ đến, lần trước ở nhà Lâm Trân, Khương Hàn Tô giúp hắn nướng mấy củ khoai lang nhỏ mà quên ăn. Mẹ của Tô Bạch trở về rồi, chuyện xào rau dĩ nhiên là không cần bà nội làm. Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Bạch lên lầu hai. Ở bên trong phòng, Tô Bạch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, ngày mai đã là ngày giao thừa. Năm 2012 không có ngày ba mươi, cho nên ngày hai mươi chín, chính là giao thừa.