Người con gái hát bài Thần Thoại Trăng Sao?
Đây đúng là ước mơ của rất nhiều người.
Kiếp trước, Tô Bạch cũng từng hy vọng có thể gặp được một cô gái có thể hát cho hắn nghe bài này.
Bởi vì như lời Khương Hàn Tô nói, bài hát này tượng trưng cho mối tình đầu thuần khiết và trong sáng nhất trong cái thời đại này của họ.
Khương Hàn Tô buông cánh tay của Tô Bạch ra, sau đó nhảy xuống đất và chạy tới bảng chọn karaoke.
Sau khi chọn xong bài hát Thần Thoại Trăng Sao, cô mới phát hiện lúc này mình không có mang gì trên chân.
Hơn nữa, sàn nhà KTV thuộc loại sàn sáng bóng, mùa đông mà bước lên nó chẳng khác gì bước lên băng.
Khương Hàn Tô bị lạnh đến nỗi khiến vẻ mặt thay đổi, trước đó là bởi vì cồn mà có màu đỏ rực, bây giờ thì hoàn toàn biến thành màu trắng rồi.
Cô rưng rưng nước mắt chạy tới trước mặt Tô Bạch, sau đó bị Tô Bạch đang tức giận ôm chầm lấy.
Khí lạnh trên sàn nhà sao có thể dịu xuống nhanh được, cô chua xót nói: "Chân lạnh quá đi!"
Tô Bạch không nói chuyện, đem bản chân nhỏ của cô ấy một lần nữa bỏ vào trong lồng ngực, sau đó dùng tay xoa xoa lên trên.
Tô Bạch đặt năm ngón tay phải đan xen vào năm ngón chân của cô ấy, sau đó dùng lực ấn vào, cau mày hỏi: "Còn dám dùng chân trần chạy loạn nữa không?"
Khương Hàn Tô bị đau hét một tiếng, đôi mắt rưng rưng nói: "Không dám nữa."
Tô Bạch đặt tay của mình lên chân cô ấy và nhẹ nhàng nắm, nói: "Để phòng ngừa cậu tiếp tục chạy loạn trên sàn nhà, tớ tự mình nắm tốt hơn."
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nhìn phần nhạc đệm hiện trên màn hình và cất lên tiếng hát.
Quãng đời đẹp nhất trong cuộc đời thiếp
Chính là lúc gặp được chàng
Trong biển người mênh mông chỉ lặng lẽ ngắm nhìn chàng
Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc
Mặc dù cùng hít thở một bầu không khí
Nhưng lại không cách nào ôm được chàng
Nếu như phải thay đổi cả không gian, thời gian, thân phận và danh tính
Thiếp chỉ mong nhận ra ánh mắt chàng
Chàng của ngàn năm sau liệu sẽ ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi đó sẽ như thế nào?
Bài hát này rất hay, là bài hát nổi tiếng nhất trong trường trong những năm gần đây ngoại trừ ba người đứng đầu trên QQ.
Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trên KTV là sự xuất hiện của Kim Sa, sau đó hình ảnh và ống kính chậm rãi thay đổi.
Từ hiện đại đi đến cổ đại, từ Kim Sa đã biến thành Lữ Tố - là nhân vật nữ mà Tô Bạch thích nhất trong phim truyền hình - cũng theo đó xuất hiện trên màn hình.
Thần Thoại là tác phẩm hiện tượng đã phá kỷ lực rating của đài truyền hình trung ương trong năm 2010.
"Bộ phim truyền hình này rất hay đúng không?" Sau khi hát xong, Khương Hàn Tô hỏi.
Tô Bạch nặn nặn bản chân của cô ấy, cười nói: "Rất hay, nhưng tớ khuyên cậu không nên xem, bởi vì nam chính trong bộ phim này không chỉ là một tên cặn bã, mà còn là người tiêu chuẩn kép và Thánh Mẫu."
Một câu nói kinh điển nhất được rất nhiều người đời sau nói, nếu nam chính của bộ phim này không phải là Hồ Ca đóng, người đó đã sớm bị chửi đến chết rồi.
"Nhưng Lữ Tố trong bộ phim này, cũng chính là nhân vật do người hát bài này đóng và có tính cách rất giống nhau. Chỉ là hồng nhan bạc mệnh, cô ấy không có gặp được một người chân chính quý trọng cô ấy. Nhưng cậu không giống, cậu gặp được tớ rồi. Vì thế, so với cô ấy, cậu may mắn hơn nhiều." Tô Bạch chợt nhớ tới câu nói của nam chính trong đoạn kết của bộ phim, thế là cười nói: "Cậu xinh đẹp hơn cô ấy nhiều lắm."
"Không, cô ấy cũng rất đẹp." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch gãi gãi lòng bàn chân của cô ấy, cười nói: "Trên thế giới này có rất nhiều cô gái, nhưng chỉ có tiểu Hàn Tô nhà ta là độc nhất vô nhị."
Khương Hàn Tô chớp chớp đôi mắt như nước mùa thu, hỏi: "Tớ đã hát nhiều bài rồi, lẽ nào cậu không hát cho tớ nghe một bài nào sao?"
Tô Bạch suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Đúng là có một bài."
"Cậu ôm tớ đi đến chọn bài?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không cần, tớ hát cho cậu nghe là được." Tô Bạch nói.
Bài hát này mới phát hành gần đây, có khi KTV còn chưa thu âm bài hát và nhất định không thể tìm ra được.
Có một ngày, tôi nhận ra, đến cả tư cách tự thương lấy bản thân cũng không còn
Chỉ còn lại đôi vai không biết mệt mỏi
Gánh vác sự hài lòng đơn giản
Có một ngày, bắt đầu cảm nhận niềm vui trong tháng ngày tầm thường
Nhìn thấy rõ ràng ở nơi xa xôi ấy. . .
Tôi muốn hạnh phúc thật vững vàng
Có thể chịu đựng sự tàn khốc của ngày tận thế
Trong những đêm khuya bất an
Vẫn có một chốn để nương tựa
Tôi muốn hạnh phúc thật vững vàng
Có thể dùng đôi tay cảm nhận được
Mỗi lần chạm tay vào lồng ngực
Có hơi ấm của em. . .
Tôi muốn hạnh phúc thật vững vàng
Có thể chịu đựng nỗi đau mất mát
Con đường dài đơn độc
Cũng sẽ không còn thấy cô đơn
Tôi muốn hạnh phúc thật vững vàng
Có thể dùng cả đời người làm thước đo
Cho dù tôi có ở nơi đâu
Đều sẽ không lạc đường
Tôi muốn hạnh phúc thật vững vàng
Đây là hạnh phúc mà tôi khao khát
Đây là miêu tả Tô Bạch chân thật nhất trong kiếp trước, cũng là điều hai kiếp làm người hắn mong muốn nhất.
Không cầu cái gì quá rầm rộ và mãnh liệt.
Hắn chỉ hy vọng có thể nắm chắc lấy hạnh phục thuộc về riêng mình.
Sau khi Khương Hàn Tô nghe xong, nở nụ cười tươi như hoa trên mặt nói: "Đây cũng là điều tớ muốn."
Đời này chỉ cần có thể vững vàng đi cùng với cậu, không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, không có người nào ngăn cản nữa, vậy là tốt đẹp rồi.
"Hi vọng chúng ta có thể hoàn thành tâm nguyện của nhau." Tô Bạch cười nói.
"Bài hát này tên là gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tên là Hạnh Phúc Vững Vàng." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô chỉ hát ba bài kia, hát xong rồi không hát nữa.
Khi Tô Bạch hát bài này xong, cũng không muốn tiếp tục hát bài khác.
Cứ yên lặng như vậy ngồi trên ghế sô pha ôm cô ấy, thỉnh thoảng vui đùa một chút với bản chân cô ấy, gãi gãi lòng bàn chân cô ấy, nghe tiếng cười vui vẻ của cô ấy, Tô Bạch đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Chỉ là càng chạm vào chân cô ấy, dục vọng trong lòng Tô Bạch sẽ càng lớn thêm một chút.
Cái suy nghĩ muốn cúi đầu cắn một phát vẫn quanh quẩn trong đầu, không dứt ra được.
Thật ra, Tô Bạch không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho dù muốn cắn một phát cũng phải chờ đến khi cô ấy tỉnh rượu cái đã.
Chỉ thưởng thức chân ngọc sáng bóng và mềm mại này, Tô Bạch thực sự là không nhịn được.
Tô Bạch đem một bàn chân của cô ấy bỏ vào trong bụng của mình, hắn cúi đầu và dùng áo sơ mi đen bọc bên ngoài, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái lên trên.
Hắn cắn thật, chờ đến khi cô ấy tỉnh táo lại rồi nói sau đi.
Lần này giải tỏa cơn thèm trước đã, nếu không mình thật sự phải chết vì nhịn.
Cách một cái lớp áo sơ mi mỏng, Tô Bạch nhẹ nhàng cắn mấy cái, sau đó khuôn mặt không hề cảm xúc đem bàn chân của cô ấy bỏ vào bên trong lớp áo lông một lần nữa.
Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt, không biết là vì xấu hổ hay là vì tác dụng của cồn, khuôn mặt càng đỏ hơn trước.