Trước đây, Tô Bạch luôn nghĩ rằng con gái đẹp nhất là khi tức giận hoặc khi khóc, nhưng sau khi gặp được Khương Hàn Tô, hắn mới nhận ra con gái ngại ngùng mới gọi là động lòng người nhất.
Chỉ là những cô gái Tô Bạch gặp ở kiếp trước sẽ không dễ dàng đỏ mặt xấu hổ khi bị hắn nhìn chằm chằm.
Những người phụ nữ lái xe ở kiếp trước còn mạnh mẽ hơn đàn ông nhiều lắm.
- Cậu, cậu có thể đừng nhìn tôi nữa được không. - Khương Hàn Tô cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Tô Bạch, nghiêng đầu qua chỗ khác nhỏ giọng hỏi.
Tô Bạch nhìn cô ấy phồng má, phía trên còn ẩn hiện màu đỏ ửng, không nhịn được đưa tay nắm một cái.
- Hàn Tô, tôi nhợt nhớ tới một câu của Lão Xá tiên sinh. - Tô Bạch cười nói.
- Là câu gì? - Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch có đôi khi nói những câu không ngờ tới, Khương Hàn Tô có nhiều lúc bị hắn dẫn đi.
- Lão Xá tiên sinh nói, thế gian này người nói thật không nhiều, nhưng người con gái đỏ mặt còn thật hơn cả đối thoại nhiều.
Tô Bạch cười nói:
- Ở thời đại không có phấn sơn, người con gái đỏ mặt chỉ vì người yêu. Hàn Tô, cậu không trang điểm, mặt cậu vì sao lại đỏ đến vậy?
Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt nhỏ càng đỏ lên.
Tô Bạch cười tủm tỉm nhìn cô ấy, rất thích nhìn thấy sự ngại ngùng động lòng người của cô.
Khương Hàn Tô có chút tức giận lườm hắn một cái, sau đó cúi đầu nằm ở trên ghế xe phía trước và không nói chuyện nữa.
Thật, ra còn một câu ở dưới trong cái đoạn đó của Lão Xá trong Lạc Đà Tường Tử nữa, sau đó người yêu phụ lòng cô gái, cô ấy ấy bắt đầu yêu trang điểm và trở nên trụy lạc.
Chỉ là Tô Bạch, sẽ không bao giờ phụ lòng Khương Hàn Tô.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, lúc này trên xe đang chiếu một bộ phim.
Bộ phim này là bộ phim đang rất nổi tiếng, có tên là Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi.
Bộ phim này là bộ phim được chiếu ở Đài Thành vào năm 2011. khi đó ca khúc Hồ Hạ trở thành ca khúc hot nhất cả nước trong những năm kia.
Tháng một năm nay, bộ phim này một lần nữa được chiếu ra. Tuy phòng bán vé chỉ thu về mấy chục triệu, nhưng nó mở đường cho phim điện ảnh gửi tuổi thanh xuân.
Sau đó, Triệu Vi trong "Gửi Tuổi Thanh Xuân" thu về mấy trăm triệu tại phòng bán vé, đến "Khai Tâm Ma Hoa" là phim làm lại từ "Goodbye Mr. Loser" với kinh phí thấp, phòng bán vé càng đạt được con số đáng kinh ngạc: 1,5 tỷ.
Tỉ lệ đầu tư và lợi nhuận thu về so với phim điện ảnh "Lost in Thailand" của màn ảnh hoa ngữ càng kinh người hơn trong suốt 10 năm.
Điều này cũng giúp cho Thẩm Đằng có được chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực điện ảnh, và nhanh chóng trở thành diễn viên hài hạng nhất trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Chỉ là theo Tô Bạch, dù là "Gửi Thanh Xuân" hay là "Goodbye Mr. Loser," đều rất khó so sánh được với bộ "Những Năm Đó" của Cửu Bả Đao.
Goodbye Mr. Loser là phim xem qua một lần là không muốn xem lần nữa, mà bộ phim này, Tô Bạch kiếp trước còn từng xem rất nhiều lần trên mạng.
Khương Hàn Tô ăn khi xong kẹo que thì ngẩng đầu nhìn mắt Tô Bạch, thấy Tô Bạch đang tập trung xem phim điện ảnh, cô ấy cũng nhìn lên.
Phiên bản rút gọn của "Những Năm Đó" không dài lắm, bọn họ xem xong rất nhanh.
- Cậu có cảm tưởng như thế nào? - Sau khi hết phim điện ảnh, Tô Bạch nghiêng đầu lại cười hỏi.
Nếu là trước đây, Tô Bạch sẽ không có trêu chọc cô ấy, Khương Hàn Tô cũng sẽ không có cảm tưởng gì sau khi xem xong bộ phim này.
Bởi vì những thứ gọi là tình yêu không liên quan gì đến cô ấy và có một khoảng cách rất xa xôi.
Chỉ là mấy tháng nay bị Tô Bạch trêu chọc nhiều lần, mặc dù Khương Hàn Tô không suy nghĩ nhiều đến phương diện này nhưng cũng nghĩ đến không ít.
Xem xong phim điện ảnh rồi, trong đầu của cô ấy đọng lại không ít sự xúc động, chỉ là những thứ này cô ấy làm sao nói cho Tô Bạch biết được.
Thấy cô ấy không nói, Tô Bạch mở lời trước tiên, hắn cười nói:
- Trong bộ phim này, nam chính không theo đuổi được người kia, bất kể là cấp 2 cấp 3 hay là đại học, hắn đều theo đuổi không được.
Tô Bạch nói xong, cười rồi nói tiếp:
- Cậu so với Thẩm Giai Nghi trong phim ảnh đẹp và đáng yêu hơn nhiều, cho nên tôi sẽ không để cho cậu gả cho những người khác.
- Hàn Tô, cậu là cô gái đầu tiên tôi muốn theo đuổi và cũng là người cuối cùng. . - Tô Bạch nói.
- Cậu đừng nói về những chuyện này nữa được không. - Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhỏ của cô ấy lên, nhỏ giọng nói: Năm nay tôi mới mười sáu tuổi.
- Một đời người rất ngắn ngủi, tôi từng nói, nếu như tôi từng bước theo đuổi cậu, có lẽ kết thúc học đại học cậu mới đồng ý đi cùng tôi. Mà khi đó, chúng ta cũng đã lãng phí đi bảy năm thanh xuân, mà bảy năm này là bảy năm đẹp nhất trong lòng mỗi chúng ta. - Tô Bạch cười nói.
Năm tháng thanh xuân là gì, không phai là đi cùng với bảy năm học cấp 3 đến đại học được hay sao?
- Hàn Tô, tôi không muốn bảy năm này chỉ là khách qua đường của cậu. - Tô Bạch nói.
- Không chỉ là khách qua đường, hai chúng ta còn có thể là bạn bè. - Khương Hàn Tô nói.
- Cậu cảm thấy hai chúng ta có thể trở thành bạn bè được sao? - Tô Bạch cười nhìn cô ấy:
- Cậu nói hai chúng ta là bạn bè, đừng nói cấp 3, coi như là hiện tại, tôi đột nhiên bỏ cậu để theo đuổi một cô gái khác, trong lòng cậu thật sự có thể tâm lặng như nước được à? Thật sự có thể cùng tôi trở thành bạn bè? Trong lòng cậu không cảm thấy đau sao?
- Khương Hàn Tô, nếu như cậu nói trong lòng tôi không đau, vậy tôi có thể không tiếp tục trêu trọc cậu nữa. - Tô Bạch bỗng nhiên cười nói.
- Vậy cậu đi đi! - Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
- Được, sau này tôi sẽ không trêu chọc cậu, khi trở về tôi ngồi lại vị trí cũ, sau đó hai người chúng ta mỗi người một ngã, ai đi đường nấy. - Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nói xong, đúng là không còn trêu chọc cô ấy, mang tai nghe lên, thản nhiên nghe nhạc
Khương Hàn Tô mím môi, sau đó quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tô Bạch dường như buông tay không muốn theo đuổi cô ấy nữa, lúc đổi xe ở Cửu Lý trấn, Tô Bạch lên xe trước và ngồi bên cạnh một người bạn học cùng khối, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Mà Khương Hàn Tô chỉ có thể tìm một chỗ trống, sau đó tự mình ôm cặp sách nhỏ yên lặng ngồi xuống.
Rất nhanh, ô tô lái vào bến xe, chờ xe ngừng lại, Khương Hàn Tô ôm cặp sách nhỏ của mình xuống xe.
Sau khi xuống xe, Khương Hàn Tô đem túi sách của mình mang lên vai, sau đó từ cửa sau bến xe rời đi.
Khương Hàn Tô chân trước vừa đi không được bao lâu, Tô Bạch cũng đi theo ra ngoài.
Hắn mới vừa định đuổi theo thì nhìn thấy một quán ven đường có bán kẹp tóc.
Khương Hàn Tô thường hay dùng dây thun để buộc tóc, Tô Bạch đi tới quán nhỏ trước và chọn trúng một cậy kẹp tóc bướm rất đẹp.
- Cậu đẹp trai, cậu muốn mua cái nào? - Bà chủ quầy hỏi.
- Con mua cái kẹp tóc bướm màu lam nhạt này. - Tô Bạch nói.
Cái kẹp tóc bướm màu lam nhạt rất phù hợp với khí chất của Khương Hàn Tô, cô ấy kẹp lên nhất định rất đẹp.
- Được. - Bà chủ quầy cười đem kẹp tóc bướm lấy tới cho hắn.
Tô Bạch trả tiền, không để bà ấy bỏ vào túi, cầm kẹp tóc trực tiếp bỏ đi.
Khương Hàn Tô mới vừa đi được một lúc thì cảm giác được cặp sách nhỏ của mình bị ai đó túm lấy.
-
4 ngày không đăng, nay bù gấp đôi chắc được rồi ha :v