Sau khi hai người ăn sáng xong thì cùng nhau đi đến võ quán.
Ở võ quán luyện quyền mấy tiếng, rồi lại cùng nhau về nhà ăn cơm.
Sau khi ăn cơm trưa và ngủ trưa dậy, tới xế chiều, Tô Bạch lại mang theo cô ấy đi đến viện bảo tàng Bạc Thành để xem những văn vật còn chưa xem hết ở lần trước.
Nửa tháng trôi qua, hai người hầu như đều như vậy.
Buổi sáng luyện quyền, buổi chiều Tô Bạch dẫn cô ấy đi dạo một số địa điểm ở Bạc Thành.
Từ vận binh đạo của Tào Tháo, đến Hoa Hí Lâu, Thang Vương Lăng, lại tới viện bảo tàng Cổ Tỉnh, tiền trang Nam Kinh Hạng.
Trong đó, vận binh đạo dưới lòng đất của Tào Tháo cùng với viện bảo tàng Cổ Tỉnh, không chỉ có Khương Hàn Tô, mà còn để Tô Bạch cũng mở rộng tầm mắt.
Trước đây, Tô Bạch từng sống ở Bạc Thành khá lâu, nhưng hắn chưa bao giờ đến vận binh đạo của Tào Tháo cùng viện bảo tàng Cổ Tỉnh.
Nói đến viện bảo tàng Cổ Tỉnh thì có rất ít người biết đến, nhưng nói đến Cổ Tỉnh Cống Tửu thì người biết khẳng định không ít.
Cổ Tỉnh Cống Tửu là một trong tám loại rượu nổi tiếng ở Trung Quốc và được mệnh danh là hoa mẫu đơn trong các loại rượu.
Loại rượu này đã được chiếu lên đài truyền hình trung ương rất nhiều lần.
Vào năm đầu Kiến An, cũng chính là năm 196, Tào Tháo đã hiến tặng rượu Cửu Uấn Xuân Tửu và phương pháp nấu rượu được sản xuất tại quê hương của ông cho Hán Hiến Đế Lưu Hiệp. Màu trong như pha lê, hương thơm thanh khiết như ngọc lan, vào miệng thơm ngọt dịu êm, dư vị đặc biệt kéo dài không thôi. Nó đã được thiên tử đương triều tán dương và trở thành rượu cung đình, bởi vậy rượu này mới được gọi là Cống Tửu.
Năm 1988. tại hội chợ triển lãm thực phẩm quốc tế Paris lần thứ 13, Cổ Tỉnh Cống Tửu đoạt giải nhất và trở thành loại rượu Trung Quốc duy nhất giành được huy chương vàng vào thời điểm đó.
Bên trong viện bảo tàng Cổ Tỉnh có Cổ Tỉnh Viên và các khu vườn khác, phong cách bố trí trong đó rất là khéo léo, cửa theo phong cách nhà Hán, chủ thể theo phong cách nhà Minh.
Nghe nói rượu này nổi tiếng là vì có người ở chỗ này phát hiện ra một giếng cổ thần kỳ vào thời Nam Bắc triều. Chỉ cần dùng nước trong giếng này, bất luận là ủ rượu hay pha trà đều có hương thơm và dư vị để lại không gì sánh được.
Ở một nơi thần kỳ đến thế, Tô Bạch tự nhiên là muốn dẫn Khương Hàn Tô đi mở mang tầm mắt rồi.
Dù gì ở kiếp trước, Tô Bạch cũng coi như là một người rất thích uống rượu.
Hắn cũng rất muốn nhìn xem rượu đế này được sản xuất ra như thế nào.
Ngoài ra, thứ khiến hai người họ thực sự mở mang tầm mắt chính là vận binh đạo của Tào Tháo. Nó được vinh dự gọi là Vạn Lý Trường Thành dưới lòng đất.
Vận binh đạo của Tào Tháo hay còn gọi là tàng binh đạo của Tào Tháo, nằm dưới đường phố trong thành, nó có thể mở rộng ra các hướng và dẫn ra bên ngoài thành.
Là công trình quân sự quy mô lớn dưới lòng đất lâu đời nhất hiện nay và được bảo tồn đầy đủ nhất ở Trung Quốc.
Con đường này bắt đầu xây vào những năm cuối Đông Hán, là nơi Tào Tháo dùng để giấu binh vận binh.
Sau nhiều lần sửa chữa vào thời kì Đường Tống, nhưng sách sử không ghi chép lại. Con đường này thuộc về cơ mật quân sự cao cấp, rất ít người biết.
Sau đó, Nam Tống phát sinh chiến loạn, Hoàng Hà vỡ, nước sông Hoàng Hà lao nhanh nuốt trọn Bạc Thành. Từ đó đến nay chôn sâu dưới đất bảy trăm năm, không người nào phát hiện.
Vào năm Thanh Đạo Quang thứ 21, Hoàng Hà vỡ thêm lần nữa, hai bờ sông Hoài chịu lũ lụt nghiêm trọng, Bạc Thành một lần nữa bị nhấn chìm, vận binh đạo lại bị chôn sâu.
Mãi đến tận hai mươi bảy năm thời Dân Quốc, người ta mới lần đầu tiên khám phá ra Vạn Lý Trường Thành dưới lòng đất uốn lượn như một con rồng khổng lồ.
Tào Tháo vận binh đạo ở dưới đất ngang dọc rất dài, chỉ tính riêng khai quật cũng đã hơn tám ngàn mét, ai cũng không biết năm đó Tào Tháo đào cái này kéo dài bao nhiêu.
Điều này cũng nói rõ, đêm trước trận chiến Quan Độ vào năm đó, Trần Lâm viết hịch văn "vi Viên Thiệu hịch Dự Châu", mắng to Tào Tháo thiết lập chức vụ Phát Khâu Trung Lang cùng Mạc Kim Giáo Úy, cũng không phải do Tào Tháo tâm huyết dâng trào tạo nên.
Dù sao, lúc ông ta còn đang ở quê nhà, cũng đã bắt đầu làm nghề này rồi.
Ở dưới đất đào một cái vận binh đạo lớn như vậy, ông ta khẳng định gặp phải không biết bao nhiêu Hán mộ.
Cũng chính bởi vì vậy, sợ bản thân mình bị trộm mộ sau khi chết nên mới bố trí bảy mươi hai ngôi mộ giả.
Đánh trận không có tiền, lại đi trộm tiền trong mộ người khác, cái này đúng cáo già, đúng là không thoát được.
Muốn nói cái người Tào Tháo bất lực nhất và hận nhất, khẳng định là những lịch sử gia nghiên cứu Hán Triều.
Bởi vì nghiên cứu các triều đại lịch sử, khẳng định phải đào móc hầm mộ bên trong các triều đại để nghiên cứu.
Nhưng Hán mộ mười nhà chín không*, cũng không trách những học gia khảo cổ kia cảm thán một câu, khảo cổ Hán mộ dựa cả vào vận may.
*Thập thất cửu không (Mười nhà chín không): chỉ cảnh hoang phế của chiến tranh.
Trải qua hơn nửa tháng điều trị, thân thể của Khương Hàn Tô thật sự khá hơn đôi chút.
Không chỉ có thân thể khá hơn, Khương Hàn Tô còn cao hơn rất nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy lúc trọng sinh.
Buổi tối ngày 26 tháng 7 năm 2012. Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô xem ti vi.
Ừm, thứ Tô Bạch xem là phim Tiên Kiếm 1 mà hắn từng xem vô số lần.
Năm 2012. đài truyền hình Hồ Nam vì muốn tạo đà quảng bá phim Hiên Viên Kiếm - Thiên Chi Ngân nên đã dùng tiền mua lại bản quyền Tiên Kiếm 1.
Kể từ khi phim Tiên Kiếm 1 được phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh Hồ Bắc thì đây là lần thứ hai được phát sóng.
Phim Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1 lúc này được phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam vào khung giờ vàng mỗi buổi chiều hàng tuần.
Ngày hôm nay là ngày 26, ngày mai là ngày phát sóng đầu tiên của bộ phim Hiên Viên Kiếm. Bởi vậy hôm nay là đoạn kết của phim Tiên Kiếm 1.
Bộ phim truyền hình Hiên Viên Kiếm này có thể tính là bộ phim cổ trang duy nhất của Hồ Ca đóng mà Tô Bạch không xem hết.
Hắn thậm chí đã xem hết Xạ Điêu Anh Hùng Truyện và Thiếu Niên Dương Gia Tướng của năm 2008.
Chỉ có bộ Hiên Viên Kiếm - Thiên Chi Ngân này, Tô Bạch không cách nào xem nổi.
Nội dung kịch bản không thực tế không nói, cảnh đánh nhau, thiết kế trang phục càng không cần phải nói.
Có vẻ như trình độ của các bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc bắt đầu mở rộng xu hướng từ năm 2012. Càng về sau, trang phục phim truyền hình cổ trang càng thêm sặc sỡ, hiệu ứng kỹ xảo chiến đấu càng không tự nhiên.
Không nói đến các bộ phim truyền hình cổ trang, ngay cả trang phục của một số bộ phim truyền hình kháng Nhật cũng lộng lẫy ghê gớm.
Những cảnh đánh nhau, hiệu ứng kỹ xảo bay tới bay lui, bỏ tiền càng nhiều, càng không chân thực như trước kia.
Bất luận là chiêu thức võ hiệp từ các bộ phim truyền hình thần thoại, má nó y chang Dragon Ball, gì mà chưởng khí công, xem ai có sóng khí lớn hơn.
Sau khi xem qua những bộ phim tiên hiệp, rồi xem lại Tiên Kiếm 1, Tô Bạch đột nhiên phát hiện hiệu ứng kỹ xảo của Tiên Kiếm 1 tốt hơn những bộ phim truyền hình đó nhiều.
Trước tiên không nói đền tiền bỏ ra cho những bộ phim đó nhiều hay không, chủ yếu là hiệu ứng kỹ xảo cần phải thoải mái đã!
Như Tửu Kiếm Tiên cầm rượu hồ lô, nói xong ngự kiếm phi hành, hiệu ứng kỹ xảo trừ ma giữa thiên địa, đẹp trai một cách quá đáng?
Đây mới là tiên hiệp Tô Bạch muốn, là giang hồ mà hắn mơ ước.
Khương Hàn Tô từ khi phát hiện bộ phim truyền này vào tuần trước, hầu như đều cày mỗi ngày.
"Trước đây cậu chưa từng xem bộ phim truyền hình này sao?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó ôm chân nói: "Từ lúc học lớp 8, nhà tớ mới có TV."
Lớp 8, chính là vào năm ngoái.
Trong những năm gần đây, Tiên Kiếm 3 chiếu lại rất nhiều lần, Tiên Kiếm 1 thì rất ít.
Ngược lại mấy năm qua đài truyền hình Giang Tô chỉ cần rating không tốt là sẽ chiếu Tiên Kiếm 3, sau đó rất dễ dàng nằm trong ba thứ hạng đầu.
Đây chính là lý do vì sao nhiều đài thích chiếu luân phiên Tiên Kiếm 3.
Lúc này đang phát tập cuối cùng, cũng chính là tập 34.
Lời thoại kinh điển về tình yêu xuất hiện, Bái Nguyệt giáo chủ ngã xuống, Lý Tiêu Dao ôm Triệu Linh Nhi bay lượn trên không trung.
Rất nhiều người đều muốn cái kết ngừng lại vào thời khắc này, nhưng bi kịch thường là thứ khiến người ta khắc ghi sâu sắc nhất.
Thế là,"Đừng mất đừng quên" vang lên, Triệu Linh Nhi chết trong câu "Đây là quê nhà của chúng ta".
Khi chưởng môn Thục Sơn xuất hiện, Lý Tiêu Dao tự hỏi bản thân, câu chuyện đến đây là kết thúc.
Bởi vì xem qua quá nhiều lần, Tô Bạch đúng là không có cảm xúc gì quá lớn.
Hắn nhìn thấy Khương Hàn Tô cũng không chút cảm động, liền hỏi: "Cái kết quá buồn sao?"
Lần đầu tiên hắn xem được cảnh này, hắn thấy rất bi thảm.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Mọi thứ trong ti vi đều là giả."
Cô nói xong lại ôm chân cười tự giễu, nói: "Nếu như nói buồn, khi tớ còn nhỏ còn buồn hơn họ."
Thế giới hư huyễn, sao buồn bằng thế giới chân thực đây?
Tô Bạch đưa tay và nắm chặt tay cô, nói: "Có tớ ở đây, sau này cậu sẽ không khổ nữa."
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Trước kia, mẹ cô thường nói với cô câu không khổ.
Nhưng cha bỏ đi từ lúc cô còn nhỏ, nhà lại nghèo, thân thể còn ốm yếu bệnh tật.
Cuộc sống như thế, làm sao không khổ cơ chứ?
Cô cũng chỉ là đứa trẻ, cũng từng không nhịn được khóc lớn!