Chương 328: Tiểu vương bà

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:07:33

Thời gian thăm bệnh ở phòng ICU có hạn, Khương Hàn Tô ở lại không bao lâu thì đi ra ngoài. "Thế nào?" Tô Bạch hỏi. "Mẹ tớ đồng ý làm phẫu thuật rồi, nhưng bà ấy muốn trả lại cho cậu số tiền đã nợ." Khương Hàn Tô nói. "Vậy còn cậu? Cậu muốn trả không?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không muốn, quá nhiều, tớ trả không nổi." Tô Bạch nghe vậy, vui vẻ nở nụ cười. Hắn bóp bóp mũi của Khương Hàn Tô, cười nói: "Mẹ cậu muốn trả thì để mẹ cậu trả, chỉ cần cậu không muốn là được." Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Nếu cậu không bỏ rơi tớ, tớ sẽ không trả. Còn cậu bỏ đi, vậy có trả giá thế nào tớ cũng phải trả hết cho cậu." Không trả, bởi vì sau khi họ tốt nghiệp đại học, họ sẽ kết hôn và trở thành người một nhà. Người một nhà, tự nhiên không cần đi trả số tiền đó. Nhưng nếu họ chia tay và không kết hôn, Khương Hàn Tô nhất định trả lại số tiền đó. Thật ra, Khương Hàn Tô không trả, là vì trong khoảng thời gian ở chung với nhau, quan hệ của hai người lại tốt hơn không ít. Ít nhất, Tô Bạch nói rõ ràng với Khương Hàn Tô một chuyện, đó chính là sau này Tô Bạch nhất định sẽ cưới cô. Nếu như không có sự tự tin này, Khương Hàn Tô sẽ cách một khoảng thời gian là trả cho hắn một ít, trả đến khi hết thì thôi. "Không." Tô Bạch nghiêm túc nói. Tô Bạch nhìn đồng hồ, nói: "Được rồi, đi ăn cơm thôi." "Tớ định nấu canh gà để mang đến cho mẹ tớ vào buổi tối." Khương Hàn Tô nói. "Được, vậy chúng ta đi siêu thị mua chút đồ, rồi trở về phòng nấu, dụng cụ bếp trong khách sạn đều là đồ mới." Tô Bạch nói. Bạc Thành là một thành phố nhỏ, người tới đây ở khách sạn rất ít. Hơn nữa, dù là ở khách sạn cũng có rất ít người ở phòng Suite. Đã vậy, dù cho có ở phòng Suite, cũng chẳng có mấy ai tự nấu ăn trong phòng. Vì thế, dụng cụ nhà bếp đều là đồ mới tinh. Lúc đi ra khách sạn, tuyết cũng đã ngừng rơi, chỉ là trên dự báo thời tiết vẫn nói, đêm nay còn có mưa kèm theo tuyết, nhưng vẫn giống như ngày thường, không lớn lắm. Bởi là tuyết nhỏ, vừa rơi xuống mặt đất liền hóa thành nước, và tuyết rơi vài ngày liên tiếp, nước trên mặt đất nhìn như nước mưa, mà không có dáng vẻ của tuyết nằm rải rác trên phố. Bên cạnh bệnh viên nhân dân số 1 Bạc Thành có một siêu thị lớn. Họ còn phải ở lại Bạc Thành một vài ngày, bởi vậy, Tô Bạch đẩy cái xe nhỏ, chuẩn bị mua thêm vài thứ. Nhưng không lâu sau, người đẩy xe từ Tô Bạch đã biến thành Khương Hàn Tô. Bởi vì họ đã đi hơn nửa vòng siêu thị, Khương Hàn Tô cứ luôn ném vào trong xe một hoặc hai món. Tô Bạch không còn gì để nói, vẫn còn chưa có kết hôn mà, cái này là đang tiết kiệm tiền giúp hắn hay sao? Thế là, Tô Bạch bắt đầu càn quét hết cái này đến cái khác. "Được rồi, mua quá nhiều đồ rồi, dùng không hết đâu." Nhìn đồ trong xe đẩy từ từ đầy lên, Khương Hàn Tô nói. "Mua thêm ít thịt đi, không phải cậu muốn nấu canh gà sao?" Tô Bạch nói. Đây là mùa đông, thịt có thể dự trữ, cho nên khi đến nơi bán thịt, Tô Bạch lại mua không ít thịt. Từ gà vịt, cá, thịt heo gì đó, Tô Bạch đều mua mỗi thứ một ít. Khi lấy toàn bộ đồ từ trong xe đẩy ra, sơ sơ mười mấy túi đồ. Lần mua sắm này dùng không ít tiền, cũng gần bốn, năm trăm đồng. Sau khi mang những thứ đồ này về phòng, Khương Hàn Tô liền bắt đầu bắt tay chuẩn bị nấu ăn. Có một người bạn gái biết nấu ăn thật là tốt, mình không cần phải làm gì và chỉ chờ cô ấy nấu ăn thôi. Vừa nãy đi siêu thị mua không ít trái cây, Tô Bạch cầm một chùm nho rửa sạch, sau đó đi tới bên cạnh Khương Hàn Tô đang thái rau. "A!" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô há miệng ra, Tô Bạch cầm nho trong tay đưa tới. Chỉ là thời điểm Tô Bạch bỏ tay ra thì Khương Hàn Tô lại cắn xuống, lúc đó hắn đang rút tay về. "A!" Lần này Tô Bạch thật sự phát ra tiếng hét thảm thiết. "Ăn quả nho thôi mà, cậu dùng lực lớn như vậy làm gì." Tô Bạch không còn từ nào để diễn tả. Hắn rút ngón tay bị cắn ra, phát hiện phía trên đã có vài dấu răng nho nhỏ. Khương Hàn Tô sao có thể không biết hắn đang giở trò, khuôn mặt cô đỏ chót và dùng chân đạp hắn một cái. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, Tô Bạch mỉm cười. Chỉ là bị đau lúc mới đầu thôi, lực của cô ấy có lớn bao nhiêu, trong nháy mắt đã không còn đau nữa rồi. Vì thế, khi nhìn thấy áng mây đỏ xuất hiện trên mặt cô ấy, hắn lại muốn đùa cô thêm một chút. Nhưng nghĩ đến cô ấy đang thái rau, sợ vì mình mà cắt trúng ngón tay, Tô Bạch lại không đành lòng đi đùa cô ấy tiếp. Như vậy, hắn liền hôn một cái lên nơi đỏ ửng nhất trên mặt cô, sau đó vẫn ở bên cạnh, vừa ăn nho vừa nhìn cô nấu ăn. Khương Hàn Tô nấu đồ ăn ngon cho hai người trước, sau đó bắt đầu nấu canh gà. Một ngày có thể đi thăm bệnh nhân hai lần ở phòng ICU, chia thành buổi sáng và buổi chiều. Sau khi Khương Hàn Tô hầm canh gà xong, hai người bắt đầu cùng nhau ăn cơm. Cà tím thịt bằm, cà chua xào trứng gà, rau muống xào, canh rong biển trứng gà, thêm bánh màn thầu mua từ trong siêu thị vào buổi trưa, thức ăn hai người ăn xem như phong phú rồi. Chỉ là tất cả những món xào này đều là những món Tô Bạch thích ăn. "Tại sao không có món cậu thích?" Tô Bạch hỏi. "Tại sao không có? Đều là những món này mà!" Khương Hàn Tô nói. "Những món này rõ ràng đều là những món tớ thích ăn, đúng chứ?" Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mỉm cười, nói: "Tớ không kén ăn, đối với tớ mà nói, như vậy cũng rất phong phú rồi." Đối với một người từng quen sống khổ như Khương Hàn Tô, không bao giờ có chuyện kén ăn. Trước đây ở nhà, hoặc là ăn mì sợi, hoặc là ăn bánh màn thầu chấm tương đậu, đối với cô nó đã rất phong phú rồi. "Còn nữa, cậu nói ở đây không có món tớ thích, vậy cậu nói xem, tớ thích ăn món gì?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. Tô Bạch: ". . ." Khương Hàn Tô thích ăn món gì ở đây, Tô Bạch thật sự không biết. Bởi vì một người không kén ăn như cô ấy, những năm này mình dẫn cô ấy đi ăn gì, cô ấy đều ăn được hết. Nhưng nếu muốn nói những món cô ấy thích ăn, Tô Bạch quả thật có thể kể ra không ít. "Mấy món ăn đây tớ không biết, nhưng tớ biết cậu thích ăn mì kéo và sủi cảo." Tô Bạch nói. "Có rất nhiều món ngon trong tám nền ẩm thực lớn của Trung Quốc và luôn có một loại cậu thích ăn nhất. Hiện tại không phải là ở quá khứ, ăn cơm chỉ vì lấp đầy bụng. Tớ nói thích cậu, nhưng lại không biết mấy món cậu thích. Tớ thích ăn cái gì, cậu lại nhớ rõ ràng như thế, cái này không thể được rồi! Sau này nhất định phải biết được món ăn mà cậu thích." Tô Bạch nói. "Không chỉ có mì kéo và sủi cảo, còn có mì khô Tô Bạch nữa! Hơn nữa, trong ba món ăn đó, mì khô Tô Bạch tuyệt đối là ăn ngon nhất." Khương Hàn Tô nói. "Hay cho một tiểu Vương bà không biết xấu hổ! Làm gì có bà chủ nào tự khen đồ ăn mình ngon." Tô Bạch cười nói. "Càng là bà chủ càng phải khen thức ăn nhà mình, nếu không thì người nào dám đến ăn? Còn nữa, tớ không phải tiểu Vương Bà." Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái và từ trên bàn cầm lấy một cái bánh màn thầu. Tô Bạch tựa cười như không cười nhìn cô, kéo dài giọng nói: "Bà chủ?" Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, cúi đầu yên lặng gặm bánh màn thầu. Tô Bạch mỉm cười, cũng cầm lên một cái bánh màn thầu và bắt đầu ăn.