Chương 281: Nhanh đi đốt lửa

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:41:45

Tô Bạch đưa tay ra, chỉ chốc lát sau, trong lòng bàn tay tụ đầy nước mưa. Hắn lật bàn tay một cái, những nước mưa kia liền rơi xuống khỏi lòng bàn tay hắn. Đôi khi, nhìn mưa cũng là một chuyện rất thoải mái. Mà mưa rơi trước mái hiên, hương thơm ngọt ngào trong lòng, chính là chuyện thoải mái nhất trên đời này. Tô Bạch nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Khương Hàn Tô, sau đó cùng đưa ra hứng nước mưa. "Nếu buổi chiều cậu không về thì tốt biết mấy, tớ có thể dẫn cậu đi vòng vòng xung quanh các huyện." Tô Bạch nói. Bởi vì muốn đi kiểm tra an toàn vệ sinh của các cửa hàng, Tô Bạch phải đi làm công việc bận rộn này mất vài ngày. Ban đầu Tô Bạch cảm thấy đem Trần Đức về và đem tất cả mọi chuyện giao cho anh ấy làm, bản thân có thể giảm đi không ít việc. Nhưng theo tình hình trước mắt, đừng nói Trần Đức hiện tại còn chưa tới, coi như hắn đến rồi, công việc cần hắn làm cũng không thiếu. Là một ông chủ thực sự của công ty, có một số việc, Trần Đức không quyết định được. Nhưng đối lập với người lãnh đạo của những công ty khác, cuộc sống của mình đã đủ an nhàn lắm rồi. Những ông chủ của các công ty khác, nào có thời gian giống như Tô Bạch bây giờ, ôm Khương Hàn Tô trong lòng và ngắm mưa. "Không được, buổi chiều tớ phải trở về." Khương Hàn Tô nói. "Là do tớ quá tham lam, hai chúng ta ở cùng nhau lâu thế này đôi khi cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng một lúc nào đó sẽ cảm thấy chán, rồi bị cậu ghét, vậy cái có không bù nổi cái mất." Tô Bạch cười nói. "Vì cái gì hai chúng ta ở cùng nhau lâu, không phải là cậu ghét tớ?" Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên hỏi. "Cậu cảm thấy có khả năng sao?" Tô Bạch cúi đầu, cười tủm tỉm nhìn cô ấy. Nhìn thấy trong ánh mắt Tô Bạch chứa đựng thứ tình cảm khó giải thích được, Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Cậu không thế và tớ làm sao có thể làm điều đó được." Tô Bạch cười ha ha, nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, nói: "Nhận được câu nói này của cậu là đủ rồi." Để Khương Hàn Tô nói một câu tình cảm, thật không dễ dàng gì! Tô Bạch liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười một giờ rồi, hắn liền nói: "Có thể nấu cơm rồi." "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Tô Bạch thả cô ấy xuống, hai người đi vào nhà bếp. Khương Hàn Tô rửa rau, Tô Bạch thì ngồi trước nồi và bếp, chuẩn bi nhóm lửa. Hắn mua không ít xương sườn và cần phải hầm xương sườn trong nồi lớn trước. Còn cái nồi nhỏ thì dùng để xào rau. Đáng tiếc, bà nội không quen dùng nồi điện, bằng không Tô Bạch mua mấy cái nồi điện rồi. Bởi vì mấy ngày qua trời mưa liên tục, những que diêm đều bị ẩm ướt, Tô Bạch dùng diêm ma sát mấy lần vẫn không thấy lửa cháy. Chiếc bật lửa trước bếp cũng đã hết dầu, chiếc bật lửa này Tô Bạch lần trước mua được khi trở về nhà. Trải qua lần tắt lửa này, Tô Bạch nói: "Tớ đi ra ngoài mua bật lửa." "Không có diêm sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Có, nhưng bị ẩm rồi, mới vừa quẹt liền tắt." Tô Bạch nói. "Tớ thử xem." Khương Hàn Tô nói. "Ừm." Tô Bạch đứng dậy, cầm khăn mặt bên cạnh qua và lau sạch bàn tay cô bởi vì rửa rau mà dính nước. Khương Hàn Tô ngẩn người. "Sao thế?" Nhìn thấy Khương Hàn Tô sững sờ, Tô Bạch hỏi. "Không, không có gì." Liếc mắt nhìn Tô Bạch để khăn mặt bên cạnh, Khương Hàn Tô mím mím môi. Là vì hắn chú ý từng chi tiết và chủ động đưa khăn mặt đến lau sạch tay cho cô. Khương Hàn Tô không có đeo tạp dề, cô vừa mới nói xong câu đó đã nghĩ đến lau sạch tay. Mà đúng lúc này, Tô Bạch cầm khăn mặt đi tới. "Cậu nhìn thử xem có thể đốt được không, không đốt được thì tớ đi ra ngoài tiệm tạp hoá mua bật lửa về." Tô Bạch nói. Thật ra hắn không muốn đi đến tiệm tạp hoá, bởi vì Hậu Tô hiện tại không còn tiệm tạp hoá nữa. Hắn muốn mua bật lửa, phải đi đến thôn trước mua mới được. Đi là cách mấy dặm đường. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô ngồi xổm xuống trước bếp lửa, sau đó từ trông hộp diêm lấy ra một que diêm. Đem diêm đặt ở mặt bên hộp diêm, Khương Hàn Tô dùng tay quẹt, diêm liền cháy lên. Cô dùng tay bảo vệ ánh lửa, đem diêm đặt dưới bó rơm nhỏ dễ bắt lửa. Không bao lâu, bó rơm liền cháy lên, Khương Hàn Tô lại nhân cơ hội bỏ thêm một ít rơm vào, lửa cháy càng ngày càng lớn. Tô Bạch dựng ngón cái, nói: "Xứng đáng là tiểu Hàn Tô nhà ta, quá lợi hại." Khương Hàn Tô bỏ vài cây củi khô vào để nhóm, sau đó xoay người cười hỏi Tô Bạch: "Chỉ có một câu cảm ơn thôi sao?" Trên mặt của cô mang theo nụ cười xinh đẹp, ánh lửa đỏ từ trong bếp hắt lên trên khuôn mặt của cô, khiến cho cô càng thêm kiều diễm. Đây là hình ảnh Tô Bạch từng mong ngóng, cũng là hình ảnh đẹp nhất trên đời này. Tô Bạch sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: "Cậu muốn tặng gì đây?" Khương Hàn Tô mỉm cười, cô đứng dậy đi tới trước mặt Tô Bạch, sau đó nhón chân lên, hôn một cái lên trên mặt Tô Bạch. Tô Bạch sửng sốt chốc lát, sau đó ngạc nhiên nói: "Ồ, mặt trời mọc ở hướng tây rồi à? Tiểu Hàn Tô nhà ta đã học được cách chủ động rồi." Thời gian hai người ở chung với nhau không ngắn, nhưng với tính cách dễ xấu hổ của cô ấy, đừng nói chủ động hôn hắn, chỉ chủ động cầm tay thôi đã là con số cực kỳ ít rồi. Bị Tô Bạch trêu chọc, khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức đỏ bừng, dũng khí vừa mới có lập tức biến mất tiêu, cô nhỏ giọng nói: "Ai, ai bảo cậu động một chút là khiến tớ cảm động." Tô Bạch có chút kỳ quái hỏi: "Lúc nào khiến cậu cảm động? Vừa nãy tớ không làm cái gì cả." Khương Hàn Tô mím mím môi, không dự định nói cho hắn biết bởi vì hắn lau tay cho mình nên mình mới chủ động hôn hắn một cái. Nhưng nghe được câu nói này của Tô Bạch, cô nhịn không được cảm thấy rất vui. Càng là như vậy, càng nói rõ việc hồi nãy hắn làm là theo bản năng. "Không, không có gì." Khương Hàn Tô nói. Nhưng Tô Bạch không có ý định buông tha cho cô, hắn thật sự muốn biết bản thân hắn đến cùng đã làm gì khiến cho cô hôn hắn. Thế là, hắn trực tiếp ôm thân thể mềm mại của cô vào trong lòng, sau đó nói bên tai cô: "Tiểu Hàn Tô, cậu nói cho tớ biết đi, nếu không biết được đáp án trong lòng thì tớ sẽ thấy rất khó chịu." "Không, không muốn nói." Sau khi Khương Hàn Tô nói xong lại nói: "Thả tớ ra, dầu trong nồi sôi rồi." Thấy Khương Hàn Tô không dự định nói cho hắn biết, Tô Bạch chỉ có thể thả cô ra và để cô đi nấu ăn. Với tích cách của cô gái này, nếu không muốn nói, bản thân mình bức bách cũng không được. Hơn nữa, Tô Bạch không phải kẻ ngốc, Khương Hàn Tô không nói, hắn có thể động não suy đoán. Vừa nãy Khương Hàn Tô cảm động, mà mấy việc mình làm thì đếm trên đầu ngón tay. Nghĩ đến đây, Tô Bạch cũng không khó đoán ra. Cũng khó trách cô gái nhỏ này cảm động, bản thân mình lúc đó nhìn thấy trên tay cô có nước, hầu như là theo bản năng cầm khăn mặt qua lau tay cho cô. Đương nhiên, sau đó mình quên hẳn chuyện này rồi. Tô Bạch mỉm cười, cô gái nhỏ này, một khi cảm động, là vứt bỏ đi sự nhút nhát, chủ động làm chút chuyện thân mật. Mặc dù Tô Bạch đoán được rồi, nhưng không đi nói đáp án, hắn quay trở lại ngồi trước bếp lò, từ trong nồi lớn lấy chút lửa bỏ vào bên trong nồi nhỏ. Khương Hàn Tô đem xương sườn đã cắt bỏ vào trong nồi lớn để hầm, còn nồi nhỏ thì bỏ vào ít dầu và rau để xào. Việc nấu ăn trong thôn không phải là chuyện dễ dàng, tuy có ống khói, nhưng sử dụng đồng thời cả hai nồi, hơn nữa ngày hôm nay trời lại mưa, bên trong phòng bếp vẫn có không ít khói. May là Tô Bạch ngồi ở trước bếp lò, nhưng Khương Hàn Tô lại bị ho sặc sụa. Tô Bạch đi ra ngoài mở cả cửa lớn và cửa sổ ra, sau đó dùng cây quạt phẩy phẩy khói ra bên ngoài. Chỉ là trời mưa nên ống khói không xả khói tốt, Tô Bạch quạt khói bay ra bên ngoài, không bằng khói thoát ra. "Không sao chứ." Tô Bạch đi tới hỏi. "Tớ không sao, chỉ là bị sặc vì ớt thôi ." Khương Hàn Tô nói. "Mấy món ăn này cậu đừng bỏ ớt vào." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu thích ăn ớt." Tô Bạch: ". . ." Khương Hàn Tô nói xong, mới cảm giác lỡ lời, cúi đầu, cả khuôn mặt nổi lên áng mây hồng. May là trong phòng có không ít khói, cô lại cúi đầu xuống thấp mới không bị Tô Bạch phát hiện, bằng không chắc chắn bị Tô Bạch sờ lên một cái và đùa giỡn một phen. Vì câu nói này của cô ấy, cũng đã để trên mặt Tô Bạch lộ ra nụ cười vui vẻ. Có lẽ đây chính là cái gọi là tình yêu, là bởi vì một câu nói của đối phương mà trong lòng sinh ra sự ngọt ngào. "Hàn Tô, tớ xong rồi, tớ rơi vào trong vại mật ong rồi." Tô Bạch nói. "Lửa nhỏ kìa, cậu mau cho thêm lửa vào đi." Khuôn mặt Khương Hàn Tô càng đỏ hơn.