Tết năm 2015 không có 30, thế nên ngày 29 là giao thừa.
Năm nay bà nội rất vui, bởi vì dì út và dì hai lần lượt ở lại nhà chơi vài ngày.
Con cháu đông đủ, cả nhà sum vầy là điều người già khát khao nhất.
Dù sao thì nhiều nhà nhiều người càng thêm náo nhiệt, mấy năm trước dượng hai và mọi người sẽ qua nhà hắn ăn tết, năm nay vẫn qua hết.
Đến buổi tối, cả nhà đông đúc ấm cúng, mẹ Tô Bạch, dượng hai và các dì nấu một bàn cơm tất niên lớn, mọi người quây quần bên cạnh bàn, vừa xem Gala năm mới trên tivi vừa ăn món ngon trên bàn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Bạch bắt đầu nói chuyện điện thoại với Khương Hàn Tô.
Bọn họ định nói chuyện đến khi năm mới đến.
Giống như những năm trước, mỗi người sẽ mua một chiếc đèn Khổng Minh để ước nguyện vào đêm giao thừa.
Mà điều ước thật ra vẫn giống như những năm trước.
Đối với Tô Bạch, trong cuộc sống thứ quan trọng nhất không phải là giàu sang, mà là thân thể khỏe mạnh.
Cho nên ngay từ năm nhất, hắn đã ước người con gái có thân thể yếu ớt có thể khoẻ mạnh trưởng thành.
Còn điều ước của Khương Hàn Tô, ngày trước có ba cái, ước Tô Bạch bình an, ước mẹ bình an, ước bản thân có thể vào một trường đại học tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mà bắt đầu từ năm trước, điều ước của cô đã biến thành, ước Tô Bạch bình an, ước mẹ bình an.
"11:58." Tô Bạch nói.
"11:59 rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Chúc mừng năm mới. ." Sau một phút, năm 2016 đã đến, Tô Bạch cười nói.
"Chúc mừng năm mới." Khương Hàn Tô cũng cười nói.
Từng chùm pháo hoa bay lên trời, hai người cùng ước nguyện, thả bay đèn Khổng Minh của mình.
Năm nay cuối cùng cũng không cần Tô Bạch đi đốt pháo hoa, bởi vì mấy người anh họ đã làm rồi.
"Em có biết anh ước gì khi pháo hoa bay lên không?" Trong màn màn pháo hoa, Tô Bạch cười hỏi.
"Ước gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Anh ước, có thể nghe tiểu Hàn Tô gọi một tiếng ông xã vào ngày đầu tiên năm 2016." Tô Bạch cười nói.
"Em, em không nghe rõ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Anh nói, anh không cần em nữa." Tô Bạch trả lời.
"Không được!" Khương Hàn Tô trả lời: "Anh đã là người nổi tiếng rồi, anh không thể làm tra nam."
"Nếu như không cần em, em sẽ đăng Weibo bóc phốt anh." Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Anh đừng quên Weibo của anh có mấy ngàn người theo dõi nha."
Ban đầu Khương Hàn Tô đăng kí Weibo không có lượt theo dõi nào, nhưng khi Tô Bạch vô tình theo dõi cô, sau đó những người theo dõi hắn ngay lập tức theo dõi cô.
Dù có Weibo nhưng lại chưa từng đăng bất kỳ trạng thái nào, chỉ thường hay like Weibo của Tô Bạch mà thôi.
Tuy Tô Bạch theo dõi cô, nhưng hắn cũng theo dõi không ít người, những người theo dõi kia khó có thể biết cô chính là bạn gái của Tô Bạch.
Có điều tên tài khoản Weibo của hai người là tên cặp đôi, cái này không khó để phát hiện.
Tên Weibo của Tô Bạch là Triều Lai Thí Khán Thanh Chi Thượng, của Khương Hàn Tô là Kỷ Đóa Hàn Tô Vị Khẳng Tiêu.
Người biết bài thơ này không nhiều, nhưng cũng không ít.
"Thật đúng là, xem ra không làm được tra nam rồi." Tô Bạch cười nói.
Cùng cô ấy cười cười nói nói, năm mới cứ thế trôi qua.
Ngày 14, Tô Bạch dẫn Khương Hàn Tô đến tổng bộ Tô Bạch, giới thiệu cô cho các nhân viên cấp cao hiện giờ của Tô Bạch biết.
Từ năm 2012. Tô Bạch bắt đầu xây dựng thương hiệu mì khô. Đến hiện tại, trải qua thời gian bốn năm, đã phát triển thành một con quái vật khổng lồ.
Đừng nói An Tỉnh, trong toàn bộ giới ăn uống phương bắc, không ai dám coi thường nó cả.
Tuy hiện tại có không ít xí nghiệp ăn uống lớn mạnh hơn Tô Bạch, nhưng trong số đó ai mà không trải qua mười năm, hai mươi mấy năm phát triển.
Còn Tô Bạch, bắt đầu từ một thương hiệu mì khô đến giờ chỉ dùng thời gian bốn năm.
Bốn năm, một tỉnh sáu thành phố, tốc độ phát triển như vậy chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Giờ đây Tô Bạch đã không cần lấy WIFI làm công cụ hấp dẫn khách hàng nữa.
Thức ăn của mình mới là thứ duy nhất hấp dẫn khách đi vào quán.
Tham quan tổng bộ xong, hắn tiếp tục dẫn cô đến nơi sản xuất mì khô một chuyến.
Tô Bạch bây giờ chỉ cần chiếm lĩnh một thành phố, sau đó xây dựng lên nhà máy chế biến mì sợi ở đó, bằng không thì với số lượng quán ăn và nhu cầu lớn về mì, lại phải vận chuyện mì từ khác đến, quá phiền phức.
Rời khỏi xưởng, Tô Bạch dẫn cô đến Dục Hoa lần nữa.
Lần này trở về Dục Hoa, Tô Bạch muốn đến gặp một vài người.
Một là giáo viên năm ấy, ngoại trừ Lý Tân thì Đoàn Đông Phương vẫn còn ở đó.
Hai là Tô Hữu Thực mới vừa thi đậu Dục Hoa năm nay.
Tô Bạch không có quên cái thằng nhóc này, cái thằng nhóc này vì biết ơn nên mỗi cuối năm đều sẽ tới nhà họ tặng chút quà, Tô Bạch cũng sẽ hỏi thành tích của nó một chút.
Thành tích của nó rất tốt, ngoại trừ hạng ba trong kỳ thi lần đó ra, thì mấy năm qua luôn đứng nhất.
Bởi vậy, không hề có ngoại lệ, nó được nhận vào Dục Hoa năm nay.
Sau khi biết nó thi vào Dục Hoa, Tô Bạch liền gọi điện thoại cho Đoàn Đông Phương và giới thiệu nó cho người chủ nhiệm lớp cũ của mình.
Đoàn Đông Phương cần học sinh thành tích tốt mà Tô Hữu Thực vừa hay cần một giáo viên giỏi, đây chính là ý nghĩa của thành ngữ tương phụ tương thành.
Giống như năm đó, lúc này Đoàn Đông Phương vẫn dạy ban 1 lớp 12.
Hai người đi dạo trong sân trường một chút, đợi sau khi kết thúc tiết ba mới đi lên lầu.
Ban 1 lớp 12, ở lầu bốn.
"Sao thế, mệt à?" Tô Bạch hỏi.
"Không mệt." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Vậy xem ra thân thể của em tốt hơn so với năm đó rất nhiều." Tô Bạch cười nói.
Nếu ở mấy năm trước, bước một mạch lên lầu bốn sẽ không dễ dàng như bây giờ.
Đi trên hành lang, cúi xuống nhìn thấy đám học sinh lớp 12, Tô Bạch chỉ có thể cảm khái thời gian trôi nhanh.
Năm đó, hắn cũng giống bọn họ, phong nhã hào hoa và tràn đầy nhiệt huyết.
Mặc dù bây giờ Tô Bạch cũng không lớn bao nhiêu.
Một học sinh đột nhiên ồ lên, nói: "Đây không phải, đây không phải hai người trong bảng vàng treo ở trường học chúng ta sao?"
"Tớ biết, tớ biết, là Khương Hàn Tô, là Khương Hàn Tô, thủ khoa đại học của tỉnh chúng ta năm ngoái, chị ấy xuất thân từ trường chúng ta." Có một nữ sinh kích động nói.
"Dạ, xin lỗi! Là chị Khương Hàn Tô phải không ạ, em không nên gọi thẳng tên họ chị." Cô gái kia nhất thời kích động, gọi thẳng họ tên người chị truyền kỳ này, nhất thời lúng túng nói.
"Không sao." Khương Hàn Tô sờ sờ đầu, cười nói.
"Còn anh là anh Tô Bạch phải không ạ, là người sáng lập Tô Bạch." Có học sinh nói.
"Chắc chắn là thế rồi, trong trường có ai không biết chị Hàn Tô chính là bạn gái của anh ấy!" Có người nói.
Ở Dục Hoa có một bảng vàng, trên đó ghi chép lại những học sinh có thành tựu tốt sau khi học xong ở đây.
Nhưng phần lớn đều là những học sinh thi vào các trường nổi tiếng.
Mà Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô, là hai người xếp hạng cao nhất trên bảng vàng.
Mặc dù những năm này, Dục Hoa dạy ra không ít học sinh Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng đạt được thủ khoa đại học An Tỉnh giống Khương Hàn Tô cũng chỉ có một.
Còn Tô Bạch, càng không cần phải nói rồi.
"Chị Hàn Tô thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn bức ảnh ở cổng trường." Có học sinh nói.
"Đúng đấy, nếu như cuộc đời tớ có thể lấy được một người giống chị Hàn Tô làm vợ thì tốt quá." Một học sinh khác nói.
"Cậu đang suy nghĩ linh tinh gì vậy, trên thế giới này, e là không còn một nữ sinh nào xinh đẹp giống chị Hàn Tô nữa đâu."
Cuối hành lang, chính là văn phòng của các giáo viên.
Cửa văn phòng đã bị đóng lại.
Nhưng Tô Bạch và Khương Hàn Tô đứng ngoài cửa, vẫn có thể nghe được giọng nói của Đoàn Đông Phương đang giáo huấn học sinh.
"Ngày 10 khai giảng, sao bây giờ em mới đến? Lý Phi Phi, em nghĩ em tài giỏi hơn người khác đúng không? Mọi người đều đến vào ngày 10, chỉ có mỗi mình em là đến vào ngày 14? Em có biết bắt đầu dạy học vào ngày thứ hai hay không, chương trình hai ngày học em bị mất thì làm thế nào đây? Hả? Trả lời đi, cúi mãi cúi đầu thì có tác dụng gì?" Đoàn Đông Phương nổi giận đùng đùng nói.
Đúng lúc này, Tô Bạch đẩy cửa văn phòng ra.
"Thầy bớt giận, lớn như vậy rồi, tức giận không tốt cho sức khỏe." Tô Bạch cười nói.
"Tô Bạch? Khương Hàn Tô?" Đoàn Đông Phương vừa nhìn thấy có người đến, vui mừng nói.
"Dạ. Là hai em." Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô cúi người chào nói: "Em chào thầy."
"Tốt tốt tốt." Vẻ lạnh lùng trên mặt Đoàn Đông Phương trong chớp mắt rạng rỡ lên.
Mà khi nghe đến cái tên Tô Bạch và Khương Hàn Tô, các giáo viên khác trong phòng cũng đều nhìn tới.
Một người là trạng nguyên đại học An Tỉnh, nhưng không có học Thanh Hoa Bắc Đại, mà học Chiết Đại
Một người là người sáng lập Tô Bạch khi còn học trung học.
Hai người này là người mà các giáo viên ở Dục Hoa nhắc tới nhiều nhất khi rảnh rỗi những năm qua.
Mà mỗi lần nói tới hai người này, họ đều không thể liếc mắt nhìn Đoàn Đông Phương với vẻ hâm mộ.
Làm giáo viên, trong đời có hai người học sinh này, đã coi như không còn gì tiếc nuối rồi.
Những năm qua, nhờ có Tô Bạch và Khương Hàn Tô, không biết có bao nhiêu cơ quan truyền thông đến trường học tiến hành phỏng vấn ông ấy.
Ông ấy là giáo viên của học sinh Khương Hàn Tô thủ khoa đại học và Tô Bạch -một trong mười thanh niên đứng đầu ở An Tỉnh.
Với cái danh hiệu này đã giúp cho ông ấy nhận được rất nhiều lời mời từ các trường nổi tiếng.
Chỉ là, ông ấy từ chối hết.
Không ai có thể hiểu rõ hơn ông ấy, một Khương Hàn Tô đã bỏ ra bao nhiêu sự vất vả khổ cực để được thủ khoa đại học ở tỉnh.
Ông ấy không muốn thành tựu của hai học sinh này có liên quan với mình.