Đi vào trong rạp chiếu phim, mới phát hiện đây là một rạp chiếu phim tư nhân mới mở.
Khó trách, nếu như đây không phải là rạp chiếu phim tư nhân thì bộ phim Tiểu Thời Đại từng chiếu qua cũng không thể xuất hiện thêm lần nào ở rạp được.
"Hay là chúng ta xem phim khác đi, ở đây có rất nhiều phim điện ảnh." Tô Bạch nói.
"Như là phim Truy Tìm Người Hoàn Hảo, rất hay." Tô Bạch nói.
Phim này được chiếu vào tháng 3 năm ngoái, thành tích đạt được rất tốt, công chiếu 46 ngày và doanh thu phòng vé là 520 triệu, số liệu được thu thập bởi phòng bán vé đối với phim tình cảm nội địa.
Tuy nhiên, Tô Bạch chưa từng xem qua nó.
Nhưng với thành tích phòng vé đó, nghĩ đến, có lẽ sẽ hay hơn phim Tiểu Thời Đại nhiều lắm.
"Cậu xem qua rồi mà, xem lại làm gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ xem qua khi nào?" Tô Bạch hỏi.
"Vừa nãy cậu nói phim đó rất hay, không phải là xem qua rồi sao?" Khương Hàn Tô kéo Tô Bạch tay, nói: "Đi, ngày hôm nay tớ mời cậu, đương nhiên phải theo ý tớ."
"Được rồi, hi vọng xem xong cậu sẽ không hối hận." Nếu cô ấy vẫn muốn xem bộ phim này, vậy thì cùng cô ấy xem.
Với tính thẩm mỹ và góc nhìn của Khương Hàn Tô, có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy chán ghét nó sau khi xem xong.
Tô Bạch là người dễ tiếp nhận mà còn thấy chán ghét rất lâu trong kiếp trước nữa mà, Tô Bạch không cảm thấy Khương Hàn Tô dễ tiếp nhận.
Đi tới quầy lễ tân, Khương Hàn Tô trả tiền, hai người đi vào một căn phòng nhỏ.
Không mắc lắm, hai người xem một bộ phim chỉ tốn có tám mười đồng tiền.
Trong phòng rất gọn gàng, có một Tivi LCD 50 inch và ghế sô pha có thể ngồi được nhiều người.
Trước sô pha có một cái bàn, là nơi để đồ ăn thức uống.
Tô Bạch đi ra ngoài mua một ít đồ ăn và nước uống, sau đó ôm Khương Hàn Tô xem phim.
Sau khi xem được vài phút, Tô Bạch dần dần buồn ngủ.
Và, Tô Bạch dựa vào người Khương Hàn Tô, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch đang ngủ say như chết trong lòng mình, cô mím mím môi, có chút không vui.
Đây là lần đầu tiên mời hắn đi xem phim đó, nhưng cô không đành lòng đánh thức hắn dậy.
Khương Hàn Tô mím mím môi, đưa tay ra, đem đầu của hắn đặt lên trên chân của mình, sau đó tiếp tục xem phim.
Xem được nửa tiếng, cô mới hiểu ý nghĩa của câu nói vừa nãy xem xong đừng hối hận của Tô Bạch.
Phim điện ảnh này, thật sự không hay chút nào.
Thế là Khương Hàn Tô không có tiếp tục nhìn lên màn hình, mà cúi đầu xem Tô Bạch ngủ.
Âm thanh trong phim ảnh bỗng nhiên có chút ồn ào, làm cho Tô Bạch dùng tay dụi dụi mắt.
Khương Hàn Tô nhíu nhíu mày, cô nhìn quanh bốn phía một chút, khi đã tìm được điều khiển từ xa, cô tắt TV đi.
Nửa giờ sau, Tô Bạch dụi dụi đôi mắt, mở mắt ra, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đang cúi đầu nhìn mình.
Tô Bạch nở nụ cười, hắn dùng tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô, hỏi: "Nhìn tớ làm gì? Phim hết rồi à? Hay còn chưa xem xong?"
Một bộ phim điện ảnh thường có thời lượng gần hai tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ mới trôi qua một tiếng, hẳn là còn rất nhiều thời gian mới đúng.
"Xem không hay." Khương Hàn Tô nói.
"Cậu cũng biết phim không hay ư!" Tô Bạch cười nói.
"Vậy chúng ta không xem nữa, đi thôi?" Tô Bạch hỏi.
"Được." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Ồ, tớ không còn sức lực để dậy nữa rồi, hay là cậu hôn tớ một cái đi, giúp tớ tăng thêm điểm sức mạnh." Tô Bạch nói.
"Không hôn, chọn sai phim rồi, cực kỳ khó chịu." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ." Tô Bạch đứng dậy hôn một cái lên đôi môi ướt át của cô, sau đó nắm tay cô rời khỏi rạp chiếu phim.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Ha, tớ là lưu manh, cậu còn để tớ nắm tay à?" Tô Bạch nở nụ cười.
"Tớ trốn không thoát." Khương Hàn Tô nói.
Hai người lại đi dạo một vòng bên ngoài, sau đó bắt đầu về nhà nấu ăn.
Sau khi ăn tối xong, Khương Hàn Tô muốn đi, nhưng lại bị Tô Bạch giữ lại.
"Trễ như vậy rồi, cậu đừng về." Tô Bạch nói.
Trễ cũng không phải là trễ, bây giờ mới hơn bảy giờ thôi, chỉ là Tô Bạch muốn giữ cô lại
"Ừm." Tô Bạch cho rằng Khương Hàn Tô sẽ từ chối, không nghĩ tới cô ấy lại gật gật đầu.
"Thật?" Tô Bạch kinh ngạc hỏi.
Khương Hàn Tô liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Tuy đã là tháng ba, nhưng tháng ba ở phương bắc vẫn còn hơi lạnh, đặc biệt là vào ban đêm.
Lúc Tô Bạch đứng dậy đi tới trước đóng cửa, hắn còn có thể cảm nhận được gió lạnh thổi vù vù lên mặt mình.
Những ngày qua, cũng chỉ có ban ngày ngày hôm nay nhìn thấy mặt trời ló dạng và mới hơi thấy ấm áp một chút, đến ban đêm lại chuyển thành mùa đông rồi.
Mấy tuần trước, Khương Hàn Tô đều không có ngủ ở đây, nên Tô Bạch xếp gọn chăn mền của cô ấy bỏ vào trong tủ.
Tô Bạch lại lấy ra ba cái chăn đặt ở trên giường của cô ấy.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cởi giày, đi lên giường trải chăn.
Khương Hàn Tô trải chăn tốt hơn hắn nhiều lắm, không chỉ có gọn gàng, nhìn cũng rất ấm áp, không giống như hắn, chăn trên giường loạn cả lên, trời vừa tối luôn cảm giác có gió từ dưới chui vào.
Sau khi thấy cô ấy trải xong, Tô Bạch trực tiếp nhào tới.
Chăn vừa trải xong, nằm rất thoải mái.
Vì thế, trong nhà không có phụ nữ là không được.
Tô Bạch có chút không muốn nằm lên trên cái giường loạn cào cào của hắn.
"Ngày hôm nay cho tớ ngủ ở đây được không?" Tô Bạch xoay người, nhìn Khương Hàn Tô đang quỳ gối sửa sang lại gối trên giường và nói.
Ngày hôm nay Khương Hàn Tô mặc một cái quần jean màu lam nhạt, trên người khoác một cái áo lông, chỉ là trong phòng bật điều hòa, liền đem cái áo khoác lông dài cởi ra, lúc này trên người chỉ còn dư lại một chiếc áo len màu trắng.
Cái gọi là chiếc áo lông dài, chính là dài đến đầu gối, nếu dài hơn thì sẽ đến mắt cá chân.
Loại áo lông này có thể bao bọc toàn bộ cơ thể vào mùa đông, có điểm hơi giống với áo khoác quân đội, giữ ấm vô cùng tốt.
Khương Hàn Tô mặc chiếc quần jean màu lam nhạt bó sát người càng làm tôn lên đôi chân thon dài hoàn mỹ không tì vết.
Hơn nữa, lúc này cô ấy đang quỳ, trái đào đã lâu không gặp một lần nữa hiện ngay trước mắt.
Tô Bạch nuốt ngụm nước bọt, rời khỏi cặp mông quả đào của cô.
Không thể tiếp tục nhìn tiếp, nếu còn tiếp tục thì bản thân phạm sai lầm mất.
"Cậu muốn ngủ ở đây? Không, không được." Đầu Khương Hàn Tô lắc như trống bối, nói.
"Nếu cậu ngủ ở đây thì tớ sẽ đi." Khương Hàn Tô nói.
"Phản ứng lớn như vậy làm gì? Chúng ta không phải là chưa từng ngủ cùng giường với nhau." Tô Bạch nói.
"Đó là vì bị cậu ép, hơn nữa cũng chỉ có lần đó thôi. Tớ đã nói rồi, không thể có lần sau." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ phải về trường học rồi." Suy nghĩ một chút, Khương Hàn Tô không dám ở lại đây tiếp, cô biết thủ đoạn của Tô Bạch, nếu như mình mình còn tiếp tục ở lại đây, hắn khẳng định lại giở thủ đoạn để mình có thể ngủ chung với hắn. Lần trước chính là như vậy, mình đã suy nghĩ rất kỹ, bất luận hắn có làm gì cũng không thể để hắn lên giường, kết quả cuối cùng vẫn để cho hắn tới. Và bây giờ cô đã hiểu rõ, nếu như Tô Bạch toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành một chuyện nào đó, xác suất hoàn thành chuyện đó có thể đạt đến một trăm phần trăm.
"Cậu cảm thấy đến địa bàn của tớ rồi, vừa nãy còn đồng ý với tớ ở lại đây ngày hôm nay, bây giờ còn có thể đi được sao?" Tô Bạch cười hỏi.
Khương Hàn Tô cảm thấy không ổn, sợ đến mức quên cả việc mặc áo lông, liền trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhưng Tô Bạch cũng không có đi ngăn cản, mà là cười híp mắt nhìn ra cửa.
Quả nhiên, không lâu sau, Khương Hàn Tô lại cúi đầu quay về.
Sau khi cô trở về phòng, tìm kiếm xung quanh một lát, hỏi: "Giày của tớ đâu?".
Vừa nãy cô quá vội, không chỉ quên mang áo lông còn quên mang cả giày.
Trên chân chỉ có một đôi tất bông, ở trong phòng bởi vì có điều hòa nên đặt chân dưới đất không cảm thấy lạnh, đến khi chạy ra cửa bị gió lạnh thổi, mới cảm thấy chân mình rất lạnh.
"Chạy đi, sao không chạy nữa đi?" Tô Bạch hỏi.
"Trả giày lại cho tớ." Khương Hàn Tô mím môi nói.
"Dưới gầm giường đấy." Tô Bạch nói.
Vừa nãy Khương Hàn Tô chạy đi, Tô Bạch liền đá giày của cô xuống gầm giường.
"Ừm." Khương Hàn Tô nằm nhoài trên sàn nhà, bắt đầu tìm giày dưới gầm giường.
Tô Bạch đá bay không xa, Khương Hàn Tô đưa đầu nhìn xuống gầm giường thì nhìn thấy ngay.
Cô đưa tay lấy đôi giày, muốn mang giày vào, sau đó về ký túc xá.
Chỉ là cô quá coi thường Tô Bạch rồi, như những gì cô suy nghĩ hồi nãy, nếu Tô Bạch toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành một chuyện nào đó, hắn sẽ không buông tay.
Vì thế, khi Khương Hàn Tô mới vừa mang một chiếc giày vào chân mình, cô liền bị Tô Bạch ôm vào trong lòng.
"Vừa rồi tớ cho cậu cơ hội, nếu lúc đó cậu chạy đi thì tốt, còn bây giờ cậu chạy không thoát được đâu." Tô Bạch nói xong và cầm chiếc giày cô vừa mang ném đi.
Tiếp theo, Tô Bạch lại cởi tất bông trên chân cô ra.
Bởi vì vừa mới đi ra khỏi nhà, tất bông trắng như tuyết bị dính không ít bụi bẩn.
Nhưng sau khi cởi tất bông xong, đôi bàn chân nhỏ trắng mịn hoàn mỹ của cô hiện ra.
Tô Bạch dùng tay sờ sờ bản chân nhỏ của cô, chân của cô óng ánh như pha lê, ngón chân trắng hồng như ngọc, sờ vào mềm mại như gấm lụa, chỉ có điều hơi lạnh.
"Đừng, đừng có sờ chân tớ." Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng hồng nói.
"Không cho tớ sờ cũng được, vậy ngày hôm nay cậu đừng đi." Tô Bạch nói.
"Nhưng cậu phải đến phòng của cậu ngủ." Khương Hàn Tô nói.
"Không được." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Chỗ của tớ bừa bộn lắm, không có cậu ở đây, ngủ không ngon."
Lại bắt đầu kiếm cớ rồi, lần trước nằm trên giường cậu rất ấm, lần này thì hắn nói do chỗ tớ bừa bộn.
Khương Hàn Tô cũng từng trải qua chuyện này một lần, không thể lặp lại lần thứ hai.
"Ngày hôm nay dù cậu có nói gì, tớ nhất quyết không ở lại đây." Khương Hàn Tô nói.
"Đây chính là lời cậu nói nha." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nhấc bàn chân xinh đẹp của cô lên, sau đó đặt tay lên bàn chân trắng hồng của cô.
"Đi hay không đi?" Tô Bạch uy hiếp nói.
"Đi." Khương Hàn Tô nói: "Cậu quá đáng ghét rồi."
Tô Bạch nghe vậy, dùng tay gãi gãi lên lòng bàn chân của cô.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô ban đầu đã ửng hồng rồi, bây giờ càng hồng thêm, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cái cảm giác ngứa ngáy đó và không nói một tiếng nào.
Tô Bạch có chút bất ngờ, trước đây gãi lòng bàn chân của cô, cô thường không nhịn được, lần này dĩ nhiên có thể nhịn.
Tô Bạch gãi lòng bàn chân của cô, đối với Khương Hàn Tô là dày vò, nhưng đối với Tô Bạch cũng là đang dày vò.
Có một đôi chân xinh đẹp hoàn mỹ xuất hiện ngay trước mắt, nói không rung động là không đúng.
Nếu như không thích, Tô Bạch có rất nhiều biện pháp để uy hiếp cô, cần gì phải gãi vào lòng bàn chân của cô.
Vẫn là do một vài tâm lý nhỏ trong lòng quấy phá.
Nắm chân của cô như đang nắm một khối ngọc lạnh lẽo vậy, để Tô Bạch không nhịn được muốn cúi đầu cắn một cắn.
Nếu gãi lòng bàn chân vẫn chưa thể khiến cho cô ấy chịu thua, Tô Bạch chỉ còn cách ra đòn quyết định.
Tô Bạch cúi đầu, hôn một cái lên bàn chân nổi gân xanh của cô.
"Có đồng ý hay không?" Tô Bạch ngẩng đầu lên hỏi.
"Cậu. . ." Khương Hàn Tô liếc mắt nhìn hắn, sau đó hoảng sợ trốn đi. Lúc này cô cực kỳ xấu hố không dám nhìn Tô Bạch, cô hoàn toàn không nghĩ tới Tô Bạch dám hôn lên chân cô.
"Không đồng ý đúng không? Không đồng ý là tớ cắn, cậu biết rồi đấy, tớ muốn cắn lên đôi chân xinh đẹp của cậu từ lâu rồi." Tô Bạch không biết xấu hổ nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô trở nên đỏ như máu, cô dùng chăn che đầu của mình, không dám lộ ra ngoài.
"Tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu có đồng ý hay không? Cậu không đồng ý tớ sẽ cắn đấy." Tô Bạch hỏi.
"Đừng, tớ, tớ đồng ý." Khương Hàn Tô mở một góc chăn ra, lo lắng nói.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó buông đôi chân xinh đẹp của Khương Hàn Tô ra, xoa xoa gò má của mình.
"Thực sự là, phải cắn cô ấy ngay chứ, sao lại hỏi cô ấy thêm lần nữa làm gì?"
Nhìn Tô Bạch mới vừa dùng tay sờ chân của cô, bây giờ lại tự sờ lên mặt mình, Khương Hàn Tô vội vàng cầm lấy chăn nhỏ che kín người vì xấu hổ.
Thực sự là, quá biến thái rồi.