Khương Hàn Tô ngẩn người, cô thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của Tô Bạch thế nào.
Bởi vì, dù câu trả lời là muốn hay không muốn, đều không ổn.
Trả lời là muốn, vậy đã nói rõ bản thân muốn cùng Tô Bạch ở ngoài phòng cùng nhau quét rác.
Nhưng trả lời không muốn càng không được, bởi vì trả lời không muốn, vậy đã nói rõ bản thân đang ghen, mới đi tìm người đổi ra ngoài phòng.
Hiển nhiên, đối với Khương Hàn Tô lúc này, cô không có cách nào trả lời câu hỏi này được.
Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ không biết."
Sau khi nói xong, cô bắt đầu cúi đầu yên lặng quét rác.
Tô Bạch mỉm cười, đi tới bên cạnh cô.
Mấy cây chổi ở ngoài phòng khá lớn, Tô Bạch cầm cây chổi, quét quét, thỉnh thoảng đùa giỡn quét dưới chân cô.
Sau vài lần, Khương Hàn Tô cuối cùng không nhịn được quay người sang, cô lau lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói: "Cậu đừng nghịch nữa có được không, quét xong còn phải trở về phòng học đọc sách."
"Được thôi bà xã." Tô Bạch cười nói.
Nghe câu nói này của Tô Bạch, Khương Hàn Tô vốn vì thời tiết nên khuôn mặt trở nên đỏ bừng, bây giờ lại càng đỏ thêm một chút.
Khương Hàn Tô nhìn rất đáng yêu, hắn liền đưa tay tới nặn nặn.
Hai người đã ở bên ngoài một lúc lâu, thời gian còn lại không còn bao nhiêu.
Chỉ trong vài phút, cả hai người cùng nhau đem phần rác cuối cùng còn sót lại dọn dẹp sạch sẽ.
Sau khi đem rác đổ vào trong thùng rác, cả hai người đi tới bên bồn nước rửa tay.
Tô Bạch đem vòi nước mở ra, đến khi lấy một nắm nước lên rửa mặt, mới cảm thấy mát mẻ rất nhiều.
Tô Bạch lại lấy một nắm nước, sau đó hướng về Khương Hàn Tô kêu lên: "Hàn Tô."
"Hả?" Khương Hàn Tô quay người sang.
Tô Bạch giữ nước gọi cô, hắn định đùa cô bằng cách tạt nước lên mặt cô.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy mới vừa dùng nước rửa sạch khuôn mặt, Tô Bạch ngây ngẩn cả người.
Hai người đang ở gần nhau, hơn nữa Khương Hàn Tô xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn xuất hiện trước mắt Tô Bạch.
Hắn có thể rõ ràng nhìn thấy từng giọt nước đọng lại phía trên.
Những giọt nước kia, đọng lại ở trên mũi, trên môi, trên gương mặt cô ấy. Hơn nữa, ánh mặt trời ngày hè chiếu lên trên khuôn mặt cô ấy càng khiến cô ấy càng thêm xinh đẹp.
Xa xa nhìn thấy người con gái đẹp không tính là gì, nhưng khi nhìn khuôn mặt ở khoảng cách gần và còn phát hiện mười phân vẹn mười, đó mới là thứ động lòng người nhất.
Ánh mặt trời, giọt nước, khuôn mặt không tỳ vết.
Khương Hàn Tô lúc này, rất động lòng người.
Vì thế, Tô Bạch thả nước trong tay xuống, hôn một cái lên trên khuôn mặt vẫn còn đọng nước của cô.
Hôn xong, Tô Bạch còn chưa thấy hài lòng, lại tiếp tục hôn một cái lên cái mũi xinh xắn và đôi môi hồng hào của cô.
Mãi đến khi Tô Bạch hôn ba lần, Khương Hàn Tô mới kịp phản ứng.
Cô đẩy Tô Bạch ra, xấu hổ nói: "Này, còn ở trường học đấy, sao cậu có thể làm vậy?"
"Tớ có làm gì đâu, cũng chỉ là nhìn thấy trên mặt cậu còn đọng vài giọt nước, muốn thử mùi vị một chút thôi." Tô Bạch nói.
"Nước có thể có mùi vị gì?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Bản thân nước không có mùi vị, nhưng dính trên da thịt của tiểu Hàn Tô thì rất khác, nói như thế nào đây, rất ngon." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện, cuối cùng mới nhỏ giọng nói ra một câu: "Lưu manh."
Sau khi quay trở về phòng học, học sinh trong lớp đã tự mình tự học rồi.
Khương Hàn Tô là lớp trưởng ban 1, so với lúc còn làm ở Dục Hoa thì dễ làm hơn nhiều.
Kỷ luật gì đó căn bản không cần cô đi quản, trong lớp cũng rất ít người không hoàn thành bài tập.
Muốn nói có, có lẽ cũng chỉ có một người tên Tô Bạch đang ngồi bên cạnh cô thôi.
Trừ khi ở cùng với Khương Hàn Tô, còn những lúc hắn ở nhà một mình, Tô Bạch vẫn như cũ không đặt quá nhiều thời gian cho mặt này.
Và cũng chính vì như thế, mỗi lần quay trở về trường sau mỗi kỳ nghỉ, hắn đều khiến cho Khương Hàn Tô vô cùng tức giận.
Nhưng bất luận Khương Hàn Tô có tức giận như thế nào đi nữa, đến cuối cùng, cái người cho Tô Bạch sao chép bài tập vẫn là cô.
Sau khi hai người quay về chỗ ngồi khi đã hoàn thành xong trực nhật, Khương Hàn Tô lấy vở bài tập ra và tiếp tục làm bài tập.
Tô Bạch lại lấy điện thoại di động ra giải quyết một ít chuyện của quán mì.
Thành lập công ty là chuyện tất yếu, nếu không, với thời gian hiện tại của Tô Bạch, quán mì có quá nhiều chuyện cần giải quyết, hắn thật sự không xử lý nổi.
Quán mì đã đạt đến quy mô này rồi, mỗi ngày có quá nhiều chuyện cần phải xử lý cho xong.
Chờ quy mô quán mì lớn hơn chút nữa, cho dù lúc đó công ty đã thành lập thì cũng đã có người có thể giúp hắn chia sẻ một ít công việc, nhưng bản thân hắn là ông chủ, tuyệt đối không thể nhàn nhã giống như bây giờ.
Chờ Tô Bạch dùng điện thoại di động đem mọi chuyện xử lý xong, Khương Hàn Tô đậy nắp viết lại, sau đó đâm Tô Bạch một cái.
"Sao thế?" Tô Bạch hỏi.
"Xử lý xong hết rồi sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hừm, xử lý xong rồi." Tô Bạch nói xong, cầm lấy cây viết rollerball màu đen trong tay cô tới.
"Xử lý xong thì làm bài tập đi, vở bài tập toán học của cậu còn rất nhiều bài còn chưa làm đấy." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Tô Bạch từ dưới bàn học lấy vở bài tập toán học ra.
Có Khương Hàn Tô ở ở bên cạnh hắn, thành tích Tô Bạch không thể hạ xuống được.
Mặc dù có đôi khi thất thần trong giờ học và bỏ sót một ít kiến thức, những mỗi khi tan học, Khương Hàn Tô đều sẽ rất nghiêm túc giảng dạy lại cho hắn một lần nữa.
Giáo viên toán giảng dạy mấy câu hỏi bài tập, Tô Bạch nghe khó hiểu, nhưng Khương Hàn Tô giảng bài, Tô Bạch lại dễ dàng nghe hiểu.
Cái này không phải do giáo viên toán giảng dạy câu hỏi bài tập không hay, mà là rất nhiều lúc, Tô Bạch đều cố ý không nghe giảng bài trên lớp, bởi vì hắn rất thích Khương Hàn Tô xoay nửa người sang, viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy và ghé vào tai hắn nói lời nhẹ nhàng dễ nghe khiến hắn rất thoải mái. Sống lại một đời, Tô Bạch muốn cùng cô ấy học chung một lớp trong cùng một ngôi trường, đây không phải là điều hắn luôn muốn hay sao?
Thật ra, Khương Hàn Tô chẳng lẽ không biết những chuyện này.
Chẳng hạn như trước đây, Khương Hàn Tô còn có thể cho rằng Tô Bạch đi học không tập trung và lơ đễnh trong việc học, nhưng đoạn thời gian gần đây thì không.
Có một loại ăn ý, hai người tự nhiên hiểu rõ trong lòng.
Bởi vì sợ giáo viên biết, sợ bạn học nói lời dèm pha, mặc dù cả hai đang yêu đương, nhưng Khương Hàn Tô ngày thường cũng không dám cùng Tô Bạch làm ra mấy cái hành động thân mật.
Nhưng hai người lại đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, nam nữ trong thời kỳ yêu đương, có một số việc không nhịn được.
Nói thật, bởi vì Tô Bạch là người trọng sinh, bởi vì hắn không phải là một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, ở gần Khương Hàn Tô, hắn đã đủ nhẫn nại lắm rồi.
Nếu như hắn không có ký ức đời trước và có được một người con gái xinh đẹp hắn thích, mấy chuyện thân mật với nhau, mặc dù có trường học ngăn cấm, Tô Bạch cũng sớm đi thử nghiệm rồi.
Chỉ là Tô Bạch bây giờ, sẽ không nóng vội như thế thôi.
Hoặc là nói, Tô Bạch sống thêm ba mươi năm, so với Tô Bạch mười bảy mười tám tuổi kia, càng nhịn giỏi.
Khương Hàn Tô là kiểu người dễ xấu hổ, nhưng từ khi cùng Tô Bạch trở thành mối quan hệ bạn trai bạn gái thật sự, ngoại trừ ở trường học, ở bên ngoài bị Tô Bạch nắm tay và hôn mặt, cô cũng ngầm thừa nhận.
Có lẽ chỉ có hôn môi, cô mới đỏ mặt đem Tô Bạch đẩy ra.
Trong lớp học, đừng nói đến chuyện hôn mặt, ngay cả việc nắm tay thôi, Khương Hàn Tô cũng không dám.
Phần lớn thời gian, cả hai không khác gì những học sinh bình thường.
Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu trong lòng Khương Hàn Tô không muốn cùng Tô Bạch thân mật một ít. Cô cũng là con người, một người con gái khi yêu rất thích người mình yêu nắm tay, được người mình yêu ôm ấp và che chở.
Chỉ có điều, bởi vì cô gái này lớn lên trong một gia đình truyền thống nên chịu ảnh hưởng, so với những cô gái khác càng dễ ngại ngùng và xấu hổ hơn.
Chính vì như thế, Khương Hàn Tô rất sẵn lòng giúp đỡ Tô Bạch những lúc hắn mất tập trung và giảng lại môn đó cho hắn nghe.
Bởi vì lúc giảng bài cho Tô Bạch, cô nhìn thấy được dáng vẻ khi hắn chăm chú lắng nghe, dáng vẻ khi hắn hiểu những lời cô nói, cô rất thích.
Tô Bạch nghe không hiểu lời giáo viên giảng, lại có thể nghe hiểu lời cô giảng, chuyện như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng!