Cảm on 0lakhong68
Lần này Tô Bạch không làm theo ý cô ấy, hắn che mắt nhưng vẫn để hở tay, chờ nhìn thấy hành động của Khương Hàn Tô, hắn ngay lập tức chạy đi.
Khương Hàn Tô rất tức giận, cô chà chà bàn chân nhỏ, sau đó đuổi theo Tô Bạch.
Chỉ là, với tốc độ của cô thì không có cách nào đuổi kịp Tô Bạch được.
Cô đuổi theo một lúc, cảm thấy bản thân mình không thể đuổi kịp được, liền lấy hai tay ôm đầu gối, sau đó ngồi xổm trên mặt đất.
Cô nghĩ kỹ rồi, chờ lừa được Tô Bạch, nhất định phải cắn một phát thật mạnh lên trên cánh tay của hắn.
Ai kêu hắn dám ăn hiếp mình suốt, lúc đầu thì thường dỗ dành mình, còn bây giờ thì thật là đáng ghét.
Cái gì mà theo đuổi mình rồi không cần mình nữa, cái gì chỉ là chơi đùa tình cảm với mình.
Tuy cô biết những câu nói này đều là lời nói dối, nhưng nghe rất khó chịu và cực kỳ tức giận!
Cô nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Cô khịt khịt mũi, sau đó ngẩng đầu lên muốn cắn hắn một cái.
Chỉ là cô mới vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Bạch cúi người xuống, sau đó từ trong túi móc ra một cây kẹo que.
"Có bị chóng mặt không? Nếu như cảm giác đầu bị choáng váng thì cắn nát ăn một viên đi." Tô Bạch nói.
"Cậu, trên người cậu sao lại có kẹo que?" Khương Hàn Tô ngẩn người, sau đó hỏi.
Cô vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, cũng không có thấy hắn đi mua kẹo que!
"Từ ngày biết cậu bị hạ đường huyết, tớ luôn mang kẹo trên người." Tô Bạch cười nói.
Mỗi lần đi ra ngoài cùng cô ấy, Tô Bạch đều sẽ để vài cây trong túi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
"Đừng ngồi xổm nữa, mau dậy đi." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô đứng lên, sau đó nhận kẹo từ trong tay hắn.
Chỉ là, tay cô cầm kẹo nhưng không có ăn.
"Tớ, tớ không sao, vừa rồi chỉ là giả vờ thôi." Cô ấy nhỏ giọng nói.
"Tớ biết." Tô Bạch cười, nói: "Chạy bộ sẽ bị hạ đường huyết, nhưng phải chạy rất lâu. Vừa nãy cậu chạy không tới 100 mét sao có thể bị choáng váng được? Theo suy đoán của tớ, lấy thể chất của cậu, chạy một hơi khoảng bốn trăm mét mới bắt đầu có cảm giác khó chịu, choáng váng."
"Hồi nãy cậu giả vờ choáng váng là muốn cắn tay tớ chứ gì?" Tô Bạch cười hỏi.
Làm sao hắn không biết được tâm tư của cô gái nhỏ này, nhưng suy cho cùng hắn vẫn thương cô ấy, vừa nhìn thấy cô ấy tội nghiệp ngồi xuống, trong lòng liền cảm thấy đau lòng.
Bây giờ cô ấy không bị hạ đường huyết, nhưng trước đây thì?
Mười mấy năm qua, cô ấy chủ yếu đều một mình trong trường, hơn nữa bên cạnh cũng không có bạn bè.
Lúc cô ấy bị hạ đường huyết, không một ai nói chuyện, tim đập nhanh, đầu choáng váng, cũng chỉ có thể một mình ngồi xuống cố nén đau.
Cái này rất khó chịu?
"Cậu biết, vì sao cậu còn tới đây?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Bởi vì tớ sợ cậu thật sự bị khó chịu." Tô Bạch cười nói: "Cắn thì cắn, tớ từng bị cậu cắn qua một lần rồi, nhưng nếu cậu bị choáng váng, mà tớ đang ở bên cạnh cậu nhưng không giúp cậu cảm thấy bớt đau được, vậy tớ sẽ tự trách bản thân mình nhiều lắm."
Khương Hàn Tô mím mím môi, hỏi: "Câu cậu nói trước đó là thật sao?"
"Câu gì?" Tô Bạch hỏi.
"Chính là, tớ theo đuổi được cậu rồi sẽ không muốn cậu nữa." Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
"Đùa cậu thôi, tiểu Hàn Tô à, sao đột nhiện cậu mất tự tin vậy? Như câu cậu nói trước đó, cậu không muốn tớ, cậu có cam lòng không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, sau đó nói: "Thi, thi cấp 3, cố lên."
"Ừ, thi cấp 3, cố lên." Tô Bạch mỉm cười, sau đó chỉnh sửa lại phần tóc bị rối bên tai cô ấy.
"Đi thôi, về trường học." Tô Bạch cười nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Về tới trường học, đã là hai giờ bốn mươi rồi, bên trong phòng học có rất nhiều người liên tục vào lớp.
Mà sau khi Tô Bạch ngồi xuống chỗ của mình thì bất ngờ nhận được thư tình.
Lá thư tình này có kí tên, người kí là Nhạc Hân, chữ viết trên tờ giấy rất đẹp.
Tô Bạch, tớ thích cậu.
Cái gì nên đến cũng đã đến, Nhạc Hân thích hắn, như hắn thích Khương Hàn Tô vậy, là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết hắn thích Khương Hàn Tô, Nhạc Hân vẫn viết lá thư tình này, hơn nữa còn kí tên.
Cô gái này thật là can đảm, ít nhất so với người nào đó cam đảm hơn nhiều.
Haizz, muốn cho Khương Hàn Tô nói câu tớ thích cậu với Tô Bạch , hoặc là Tô Bạch, tớ yêu cậu, không biết đến năm nào tháng nào đây.
"Được rồi, đừng nhìn lén nữa, chỉ có vài chữ thôi, muốn nhìn thì nhìn đi, không phải là tớ không cho cậu nhìn." Tô Bạch nói xong, đem trang giấy đặt trước mặt Khương Hàn Tô.
"Tớ nên làm gì?" Tô Bạch cười hỏi.
Thật ra, đối với Tô Bạch, từ chối một người là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng hắn đang muốn nhìn xem phản ứng của Khương Hàn Tô thế nào.
"Làm sao tớ biết được?" Khương Hàn Tô bĩu môi hỏi.
"Lần trước tớ xé nó." Khương Hàn Tô nói xong, lại cúi đầu nói thêm một câu.
Xé, tự nhiên là xé không được, dù sao cũng là bạn học cùng lớp.
Tô Bạch nghĩ, hắn nên viết câu trả lời phía trên.
Xin lỗi, tớ chỉ thích Khương Hàn Tô.
"Thế nào? Như vậy được rồi chứ?" Tô Bạch cười hỏi.
"Cậu hỏi tớ làm gì? Đây là Nhạc Hân viết cho cậu, không liên quan đến tớ." Khương Hàn Tô nói.
"Nếu cậu nói như thế, tớ đồng ý với cô ấy vậy?" Tô Bạch cười nói.
Cô gái này bên ngoài thì không biểu lộ gì, nhưng bàn chân ở dưới bàn thì đạp mạnh lên chân Tô Bạch.
"Thành thật trả lời không tốt sao? Sao cứ phải giả vờ giả vịt làm gì cơ chứ." Tô Bạch nói.
Hắn đem tờ giấy gấp lại, sau đó để người truyền tới bàn Nhạc Hân.
Nhạc Hân mở ra liếc mắt nhìn, sau đó trả lời tớ biết, vừa rồi tớ chỉ muốn thí nghiệm Hàn Tô thôi. Hàn Tô thật ra rất thích cậu, chúc cậu sớm ngày theo đuổi được cậu ấy.
Như vậy, không có sau này.
Người thất bại luôn muốn tìm cái cớ cho mình.
Đây chính là tình cảm thuần túy nhất thời học sinh, thầm mến một người rất dễ dàng, mà biểu lộ thì cần can đảm rất lớn.
Mà khi đã thất bại rồi, sẽ không có mặt dày tiếp tục dây dưa.
Chỉ là những bận tâm mấy năm qua bỗng nhiên tan biến, ai có thể đạt được bình yên thực sự trong lòng?
Ban ngày có thể cười và nói một tiếng chúc phúc, mà buổi tối nhất định sẽ trốn trong chăn lén lút khóc thút thít.
Bàn tay Tô Bạch bỗng nhiên nắm lấy bàn tay Khương Hàn Tô ở dưới bàn.
Khương Hàn Tô nhẹ nhàng giãy giụa, sau đó nhìn Tô Bạch.
"May mà lớp 8 năm đó tớ không gửi thư tình cho cậu, nếu bị cậu từ chối, tớ sẽ khó chịu muốn chết." Tô Bạch cười nói.
"Hơn nữa vào lúc ấy, sau khi bị cậu từ chối, sợ là tớ sẽ nở nụ cười gượng gạo và nói một câu không sao, haizz, suy nghĩ một chút thôi đã thấy đau lòng rồi!" Tô Bạch nói.
"Hàn Tô, sau khi đến cấp 3, cậu đừng cố chấp nữa, có thể nhanh nhanh đồng ý với tớ càng sớm càng tốt được không? Người duy nhất có thể đi cùng tớ trong cuộc đời này cũng chỉ có mỗi mình cậu. Cậu sớm đồng ý, hai chúng ta đều sẽ ít phiền toái, cậu có thể ít vứt giấy hơn, tớ cũng có thể ít từ chối những người khác hơn." Tô Bạch cười nói.