"Ở đây có một con sông nhỏ bị đóng băng." Tô Bạch nắm tay Khương Hàn Tô đi dạo xung quanh không mục đích và tình cờ nhìn thấy một con sông nhỏ bị đóng băng.
Tô Bạch buông tay Khương Hàn Tô và đi tới, sau đó đạp lên đó thử, rồi lại dùng chân giẫm hai cái.
Băng rất dày, mặc dù dùng chân giẫm vài cái cũng không có xuất hiện vết nứt.
Tô Bạch lấy đà chạy lên băng hai bước, sau đó lập tức trượt ra xa.
"Cẩn thận, coi chừng băng nứt." Khương Hàn Tô lo lắng nói.
Tô Bạch trượt trở về, sau đó đi tới trước mặt cô, cười nói: "Rất dày, em cũng tới thử một chút đi."
Không cần biết Khương Hàn Tô có phản đối hay không, Tô Bạch trực tiếp ôm cô lên trên băng.
"Thế nào? Không nứt đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô dùng chân đạp đạp, khi phát hiện băng không có khả năng bị nứt, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng anh không thể trượt đi xa như vậy được, băng này rất cứng, nếu bị ngã thì làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi.
"Được được được, không trượt, hai chúng ta đi bộ trên mặt sông đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Tô Bạch nắm tay của cô, chậm rãi đi trên mặt sông bị đóng băng.
Băng có hơi trơn, Tô Bạch cũng không dám để Khương Hàn Tô trượt, cũng không dám để cô đi nhanh.
Giống với những gì Khương Hàn Tô lo lắng, nếu bị ngã trúng một chỗ nào đó thì sẽ rất đau.
Con người càng lớn, lá gan càng nhỏ.
Vào những ngày mùa đông, lúc hắn còn nhỏ, đồ chơi có thể chơi không nhiều, trượt băng trên dòng sông đóng băng là một trong số những niềm vui ngày xưa.
Khi đó lá gan của hắn rất lớn, trượt băng gì đó đều là trò trẻ con, như dùng gạch đập lên trên băng thành một cái lỗ, sau đó ném ngư lôi vào trong đó.
Hay là tìm một mảng băng mỏng, khiêu chiến xem người nào có can đảm đứng lên.
Khi đó, người người gào thét, mỗi người đều muốn chứng tỏ bản thân mình là người dũng cảm nhất, không bao giờ hèn nhát.
Hoặc là dắt xe đạp đến và lái nó lên mặt băng.
Một mảng băng ở phương bắc, đối với những đứa trẻ khi đó, là một món đồ chơi có rất nhiều cách chơi.
Mặc dù bị ngã xuống, dù có đau đến đâu, cũng sẽ không khóc, mà lau lau mông và cười đứng lên.
Nó có đau không? Nó có thể không đau sao?
Chỉ là những đứa trẻ trong thôn từ nhỏ đã được dạy rằng ngã xuống không được khóc, khóc sẽ không còn mặt mũi.
Thế là, dù có bị ngã đau đến đâu, cũng chỉ có thể tìm một nơi không có ai xung quanh âm thầm khóc.
Tô Bạch nhìn đồng hồ, phát hiện đã mười giờ rưỡi rồi.
Từ nơi này về đến nhà dì út cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, thế là Tô Bạch nói với Khương Hàn Tô: "Trở về thôi, buổi trưa chúng ta đến nhà dì út ăn cơm."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Em cứ ăn ở nhà dì Tô thì không tốt lắm."
Cô nhỏ giọng nói: "Không phải anh mang nhiều đồ đến đây sao? Buổi trưa ở nhà em đi, em nấu cho anh ăn cũng được! Hơn nữa, anh nói mang quà đến tặng cho mẹ vợ tương lai, tuy anh đã tặng quà cho nhà dì Tô rồi, nhưng trước đây đều ăn ở nhà dì Tô, ngày hôm nay cũng có thể ở nhà em ăn một lần."
Khương Hàn Tô không muốn lợi dụng người khác, mà Tô Sắc còn là ân nhân của cô, phần ân tình này còn chưa báo đáp xong, sao có thể mỗi ngày đến nhà dì ấy ăn cơm chùa được!
Tuy cô biết Tô Sắc rất hoan nghênh cô.
"Đây là đang từ chối à?" Tô Bạch cười hỏi.
"Không có, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Năm ngoái mẹ em bị bệnh, là nhờ cả nhà dì Tô giúp đỡ. Bây giờ em không biết làm cách nào mới có thể báo đáp họ được nên thấy xấu hổ không dám đến nhà dì Tô." Khương Hàn Tô nói.
*Nghĩa: sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
"Dì út của anh rất thích em, em gả cho anh và trở thành cháu dâu của dì ấy, dì ấy sẽ rất vui, coi như là báo đáp rồi!" Tô Bạch cười nói.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Đó không phải là trả ân tình, chúng ta cũng sẽ kết hôn, trừ khi anh vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa."
Tô Bạch nghe vậy, suýt nữa là ngã vào trong ruộng lúa mạch bên cạnh, hỏi: "Từ đâu em học được hai câu này thế?"
Khương Hàn Tô liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hai câu này, còn cần phải học sao?"
"Đối với phụ nữ, hai câu này thật sự không cần học, chỉ là nó được nói ra từ trong miệng em, anh thấy có hơi kỳ lạ." Tô Bạch nói.
"Anh nói câu này có hơi sai, đối với phụ nữ, lẽ nào em không phải là phụ nữ sao?" Khương Hàn Tô hừ một tiếng, nói: "Uổng cho thành tích môn ngữ văn của anh tốt đến thế."
"Thật đáng yêu nha, em có thể hừ thêm lần nữa được không?" Tô Bạch cười hỏi.
Bị một tên không biết xấu hổ là Tô Bạch đùa giỡn, Khương Hàn Tô chỉ biết im lặng.
Tô Bạch mỉm cười, hắn gãi gãi cái mũi xinh xắn của cô, sau đó nắm lấy tay cô chạy về phía con đường nhỏ lúc đến.
"A! Anh làm gì thế?" Khương Hàn Tô kêu lên.
"Không phải em nói không muốn đến nhà dì út ăn sao? Nếu không muốn đến nhà dì út ăn, vậy thì ăn ở nhà em thôi!" Tô Bạch nói.
"Nhưng chạy nhanh như vậy làm gì, bây giờ còn chưa tới mười một giờ nữa mà." Khương Hàn Tô nói.
"Buổi sáng anh ăn không nhiều, giờ anh thấy đói bụng rồi?" Tô Bạch nói.
"Vừa nãy không phải anh ăn mấy cái bánh mì dẹt hay sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Mấy cái bánh mì dẹt kia, đủ cho ai ăn đây?" Tô Bạch nói.
"Đủ cho em ăn." Khương Hàn Tô nói.
"Cũng chỉ đủ cho em ăn thôi." Tô Bạch trả lời.
Tô Bạch biết thân thể của Khương Hàn Tô không thể chạy quá lâu.
Tô Bạch kéo cô chạy được một lát thì bắt đầu đi bộ.
Chỉ là vừa mới về đến nhà, cả hai người đều sửng sốt.
"Lần này sợ là có trộm lẻn vào." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch buông tay Khương Hàn Tô ra, đi thẳng vào nhà.
Lúc đầu đóng cửa, bây giờ thì mở cửa.
Bên ngoài cửa còn dựng một chiếc xe đạp điện.
Và còn có thể nghe được vài tiếng động không nhỏ ở bên trong.
Người nhà Khương Hàn Tô đều lên trấn cả rồi, ai sẽ về vào giờ này?
Thực tế, chuyện trộm gà trộm chó ở trong thôn có không ít, càng gần năm mới số lượng càng tăng.
Bởi vì trong thôn có không ít mấy tên lêu lỏng không chịu ra ngoài làm công, cũng không ở nhà trồng trọt. Cứ gần đến năm mới, bởi vì không có tiền, bọn họ sẽ đến vài gia đình trong thôn ăn trộm để có tiền ăn Tết.
"Ai ở bên trong?" Sau khi đi vào đại sảnh, Tô Bạch lên tiếng hỏi.
Chỉ là Tô Bạch vừa mở miệng lên hỏi, ngay lập tức đứng hình.
Bởi vì có vài người đang nói chuyện bên trong, một người trong đó Tô Bạch quen.
Người đó chính là Lâm Trân.
"Tô Bạch, vì sao con đến đây?" Từ cái lần nghỉ hè kia, Tô Bạch thường đến phụ giúp nhà bà mỗi ngày, thái độ của bà đối với Tô Bạch cũng đã thay đổi. Mà trong thời gian nằm viện, sau khi biết người trả tiền viện phí cho bà là Tô Bạch, thái độ lại thay đổi thêm lần nữa. Bởi vì bất luận thế nào, nếu như không có Tô Bạch, bản thân bà sợ là chết sớm rồi. Tô Bạch là ân nhân của bà và con gái bà cũng tự biết điều đó. Ngay từ lúc biết được người Khương Hàn Tô yêu đương trong trường chính là Tô Bạch, bà liền biết, không thể nào tách rời hai đứa nó được.
Thật ra bà cũng không nghĩ đến chuyện phá hai đứa nó, chỉ là vì bà sợ Khương Hàn Tô vì yêu đương mà khiến cho thành tích học tập kém đi thôi.
Trong thời gian Tô Bạch đến phụ giúp nhà bà, bà từng nghĩ đến chuyện, nếu như hai đứa nó cùng học lên đại học và Tô Bạch vẫn còn thích Khương Hàn Tô, bà sẽ đồng ý, thậm chí còn sẽ hỗ trợ khuyên nhủ con gái của mình.
Bởi vì Lâm Trân cũng sợ việc ngăn cản Khương Hàn Tô yêu đương trước đây sẽ làm cho cả đời Khương Hàn Tô không kết hôn được.
Nhưng không nghĩ tới, đối tượng Khương Hàn Tô yêu đương trong trường học lại chính là Tô Bạch, bà càng không nghĩ tới Khương Hàn Tô sẽ yêu Tô Bạch đến như vậy. Nếu đó không phải là yêu thì từ cái lần bà chọn cái chết để ngăn cản con gái bà yêu đương, con bé sẽ không tiếp tục với Tô Bạch nữa rồi, hai đứa nó sẽ không lén lén lút lút rồi. Từ đó đã nói rõ, Khương Hàn Tô thật lòng yêu Tô Bạch, dù cho bà có lấy cái chết ép buộc, Khương Hàn Tô cũng sẽ không thuận theo ý bà nữa.
Đã vậy, bây giờ bà còn biết được thành tích Khương Hàn Tô đạt được trong trại mùa đông, biết con bé không vì yêu đương mà làm thành tích giảm xuống, trái lại còn cho bà niềm vui vô cùng lớn.
Lâm Trân biết thành tích Khương Hàn Tô rất tốt, nhưng bà chưa từng nghĩ đến chuyện con gái mình sẽ đạt hạng nhất trong trại mùa đông, nơi quy tụ những thiên tài trên toàn quốc.
Vì thế, bây giờ Lâm Trân thật sự không biết dùng lý do gì để từ chối hai đứa nó được.
Hơn nữa, đến hiện tại bà không muốn từ chối.
Cái thằng nhóc Tô Bạch này, nó còn tốt hơn nhiều cái người bà gặp.
Thực tế, bà có sự chuyển biến nhanh như vậy, chính là nhờ vào thành tích Khương Hàn Tô đạt được trong trại mùa đông.
Có cái thành tích này, dù tương lai Khương Hàn Tô có bị Tô Bạch bỏ rơi, cũng sẽ không giống như bà, trải qua những tháng ngày nghèo khó.
Chỉ là bà không biết, nếu như có một ngày, Tô Bạch thật sự bỏ rơi Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô dù cho có đạt thành tích tốt cỡ nào, cũng chỉ có thể trở thành một người vô hồn.
Tình yêu của một vài người, gặp qua một lần như mây khói phù vân.
Nhưng có tình yêu của một vài người, là yêu đến suốt đời.
Sống, là cuộc sống của cả đời người.
Nhưng cũng có thể là sự khởi đầu của sự sống.