Ngày 4 tháng 2 năm 2014. nhằm ngày 24 tháng chạp âm lịch.
Hôm nay là năm thiếu ở phương nam, cũng là ngày bắt đầu kỳ nghỉ đông của Tô Bạch và những người khác.
Sau khi kết thúc buổi tự học sáng sớm, giáo viên vừa nói tan học, toàn bộ học sinh trong khuôn viên trường đều hoan hô háo hức và chạy về hướng ký túc xá.
Họ bỏ từng món đồ vào trong hộp để mang về nhà và bắt đầu đi ra khỏi cổng trường.
Kỳ nghỉ đông đến, 12 năm cũng sắp kết thúc.
Ở cổng trường học, Tô Bạch nhìn từng học sinh đùa giỡn đi ra khỏi trường học, hắn chỉ biết thở dài.
Lúc này, bọn họ còn chưa biết tầm quan trọng của thời gian, mà Tô Bạch đã trọng sinh tới nay gần hai năm rồi.
Thực sự là thời gian như thoi đưa, thời gian trôi qua thật nhanh!
Mặc dù hai năm qua Tô Bạch trải qua rất nhiều chuyện thú vị, nhưng vẫn có thể cảm giác được thời gian đang trôi cực kỳ nhanh.
Hai năm qua, dường như chỉ là một cái nháy mắt.
Gạt bỏ cảm xúc, Tô Bạch đi xuyên qua hết dòng người này đến dòng người khác, cuối cùng nhìn thấy một người con gái đang cố sức xách túi đồ của mình xuống.
Bên cạnh có nam sinh nhìn thấy và có ý muốn xách một ít đồ giúp cô ấy, nhưng tất cả đều bị cô ấy từ chối.
Cô đặt túi xách của mình xuống, đứng ở đó như đang chờ một người nào đó đến.
Tô Bạch đi tới xoa xoa đầu của cô, nói: "Tớ đã nói là chờ tớ tới giúp cậu xách xuống, tại sao lại không nghe lời tớ?"
"Làm gì có nam sinh nào đi tới ký túc xá nữ cơ chứ?" Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
"Vậy bọn họ thì sao?" Tô Bạch chỉ chỉ nam sinh bên cạnh đang từ hành lang đi xuống.
"Bọn họ là bọn họ, chỉ là, chỉ là tớ thấy hơi xấu hổ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Được rồi." Khương Hàn Tô kéo cánh tay Tô Bạch, nói: "Tớ xách xuống hết rồi, cậu đừng nói tớ nữa."
"Đến chết vẫn sĩ diện." Tô Bạch chỉ vào đầu của cô, nhấc một ít túi khá nặng lên.
Khương Hàn Tô mỉm cười, cầm hai túi còn lại lên và đi theo Tô Bạch cùng rời khỏi trường.
"Cậu không có đồ gì để mang à? Hay là ngày hôm nay cậu không về?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ không trở về thì làm sao cậu mang được những thứ này về nhà? Đúng rồi, hôm nay cậu có gọi điện thoại báo cho mẹ cậu là hôm nay cậu về chưa?" Tô Bạch hỏi.
"Chưa." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy cậu không cần gọi, tớ đưa cậu đến cửa thôn, như vậy đỡ phiền toái hơn, miễn cho thím Khương lại đi xe đến Khương Tập đón cậu về." Tô Bạch nói.
"Cậu muốn gọi xe sao? Vậy cũng được, tiền còn lại trên tay tớ đủ để gọi xe, để mẹ tớ lái xe đến Khương Tập đón tớ thì không tốt lắm." Khương Hàn Tô nói.
Chủ yếu là đồ cô cầm tương đối nhiều, bao gồm cả chăn và sách vở được bỏ vào trong vài túi lớn, dù mẹ cô có lái xe tới thì cũng không thể bỏ lên hết được.
"Thật sự muốn dùng tiền, không bằng sau này mời tớ xem phim điện ảnh đi, lần này chúng ta ngồi xe không cần trả tiền, có người đưa chúng ta về." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch vừa dứt lời, liền có một chiếc Land Rover đứng ở trước mặt họ.
Chiếc xe Land Rover này toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ, hấp dẫn không ít ánh mắt của người bên cạnh.
Bạc Thành dù sao cũng là một thành phố nhỏ, bình thường nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz BMW cũng không dễ dàng gì, chứ đừng nói đến chuyện nhìn thấy một chiếc Land Rover Range Rover có giá trị mấy triệu.
"Ông chủ, đồ cậu muốn tôi đóng gói hết rồi và tôi đã bỏ hết vào trong cốp xe." Một người thanh niên cao gầy từ trong xe bước xuống.
"Giới thiệu một chút, đây là tài xế Cao Sơn, đây là bạn học và là bạn gái của tôi - Khương Hàn Tô." Tô Bạch giới thiệu.
"Chào bà chủ." Cao Sơn gật đầu nói.
Khương Hàn Tô ngẩn người, lúc này cô mới phát hiện, Tô Bạch ngoại trừ là bạn trai và là bạn học của cô ra, thì còn là một người giàu có với khối tài sản không xác định được.
Cô không biết Tô Bạch có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn quán mì Tô Bạch trải rộng khắp thành phố ở hiện tại, con số này không hề ít.
Trước đây, cô ít nghĩ đến vấn đề này, là vì trong tưởng tượng của cô, Tô Bạch rất khác với những người kinh doanh và giàu có.
Ít nhất, hắn không có mang dáng vẻ của một người có tiền, hắn cùng với cô học tập, cùng nhau đi ăn uống bên ngoài và sống trong một con ngõ không mấy tốt đẹp.
Nhóm lửa, nấu ăn, không có thái độ hống hách, cũng không có hình tượng của một người giàu có.
Càng không có đi đến những tụ điểm vung tiền ăn chơi như những công tử con nhà giàu có, như đến quán bar, karaoke, vũ trường, ...
Vì thế, Khương Hàn Tô mặc dù biết công việc kinh doanh của Tô Bạch rất lớn, nhưng cô chưa từng đối xử với hắn như một người giàu có.
Nhưng từ lúc chiếc xe và người tài xế xuất hiện trước mắt cô, để Khương Hàn Tô biết rằng Tô Bạch thật sự là người giàu.
Điều này làm cho Khương Hàn Tô cảm thấy hơi nản lòng, khi cô còn đang vui mừng vì tiền học bổng 10 ngàn đồng, Tô Bạch đã đứng ở vị trí cao rồi.
Hắn mới bao nhiêu tuổi, mới mười bảy tuổi thôi!
"Đúng là một con quái vật." Khương Hàn Tô mím mím môi.
May là, mình thích hắn không phải là vì hắn có nhiều tiền, và dù hắn có tiền hay không có tiền, đến cùng có bao nhiêu thì nó không quá quan trọng với cô.
Ngay cả khi Tô Bạch nghèo đến nỗi không có một xu dính túi, Khương Hàn Tô cũng có thể kiếm tiền nuôi hắn.
Hơn nữa, tuy Tô Bạch có tiền, nhưng ở trước mặt cô vẫn luôn giống như một người bình thường, cũng không giống như những gì cô đọc được trên sách và xem trên tivi. Do đó, Khương Hàn Tô không cảm thấy quá nhiều áp lực.
Mà đây chính là tầm quan trọng của một người trọng sinh giống như Tô Bạch.
Kiếp trước, Tô Bạch từ trong tiệm nét bước ra, sau khi nổi tiếng nhờ làm game thủ chuyên nghiệp mà kiếm được tiền, hắn cũng từng ngang tàng hống hách giống như một nhà giàu mới nổi.
Khi đó, Tô Bạch là một game thủ nổi tiếng, hợp đồng câu lạc bộ cộng thêm hợp đồng phát sóng trực tiếp, hoàn toàn là một con số trên trời.
Tô Bạch có khi nào nhìn thấy một số tiền lớn như vậy, thu nhập hằng năm mấy chục triệu, là một con số trước đây hắn không hề nghĩ đến.
Một chàng trai quen với sự nghèo khó đột nhiên có được nhiều tiền nên tự nhiên bắt đầu cuộc sống xa hoa đồi trụy mỗi ngày, hưởng thụ toàn bộ mọi thứ trước đây chưa từng hưởng thụ.
Khi đó, Tô Bạch mua sắm xa hoa, xài tiền như nước, mua quần áo không cần nhìn giá tiền, toàn bộ đồ mặc trên người đều là hàng hiệu cao cấp.
Cứ như vậy kéo dài hơn một năm, Tô Bạch mới đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó quay về lại trạng thái của một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Bởi vì từ một người nghèo khổ trở thành một người giàu có, Tô Bạch dù kiếm được nhiều tiền cũng sẽ không mang theo tâm lý nhà giàu mới nổi giống với kiếp trước.
Đối với Tô Bạch, đây được gọi là sự lắng đọng.
Vì thế Tô Bạch đời này, mới cho người khác một loại cảm giác dù hắn có bao nhiêu tiền thì vẫn giống như một người bình thường.
Cái cảm giác này, Trần Đức có, Cao Sơn có, Khương Hàn Tô cũng có.
Cũng chính vì như vậy, Khương Hàn Tô mới không có áp lực quá lớn trên người.
"Đừng có nhỏ giọng chửi thầm tớ, nếu tớ là quái vật, cậu là vợ của quái vật cũng là quái vật đấy." Tô Bạch nói.
Tô Bạch hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô ấy, nhưng trọng sinh gần hai năm, chỉ có kiếm lời mấy chục triệu, đối với bất kỳ một người trọng sinh mà nói, không quá khó khăn.
Cao Sơn xách từng túi lớn túi nhỏ của Khương Hàn Tô bỏ vào trong cốp xe, Tô Bạch mở cửa xe, hai người ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
"Giờ chúng ta đi đến cửa hàng bánh bao ở cửa bắc công viên Tào Tháo trước, chúng ta ăn sáng ở đó rồi hẳn đi." Tô Bạch nói.
"Được, ông chủ." Cao Sơn nói.