Chương 177: Bại lộ

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:42:57

Hai người chơi nửa ngày ở trấn, sau khi ăn cơm trưa xong, vào xế chiếu cả hai người cùng tách ra. Trước khi đi, Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô một cái, nhắc cô ấy đừng quên mang theo bánh trung thu trong ngày khai giảng để hắn ăn thử, sau đó thì Tô Bạch lái xe máy rời đi. Nhìn bóng lưng biến mất của Tô Bạch, Khương Hàn Tô mỉm cười, sau đó tìm xe trong thôn của cô ấy để cùng với mọi người trở về thôn. Lúc Khương Hàn Tô ngồi trên xe, cô ấy không biết rằng, lần trở về này, đợi chờ cô ấy sẽ là một tai họa, hoàn toàn là tai họa. Khương Tập, Khương thôn. Lâm Trân mới vừa từ cánh đồng trở về vào buổi chiều, liền nghe được một vài người nói chuyện phiếm ở cửa thôn. Trong thôn, rất nhiều người nói chuyện phiếm về những người khác, đặc biệt là những người phụ nữ không có việc gì làm sau khi đã làm xong công việc. Nếu câu chuyện phiếm này nói về một ai khác, Lâm Trân đương nhiên sẽ không quan tâm. Nói thật, đừng nói đến những người khác, ngay cả khi nói về bà ấy, Lâm Trân cũng không thèm để ý đến. Những năm này, bà ấy ở trong thôn bị mọi người nói nhiều lời dèm pha rồi, hơn nữa, bà ấy là một người không thích chửi đổng người trong thôn. Nếu như có mắng, bà ấy không nhất định có thể chửi đến mức trong miệng tuôn ra những lời thô tục bỉ ổi như người trong nghề. Vì thế, bình thường gặp phải chuyện như vậy, Lâm Trân nghe được liền giả vờ như không nghe. Chỉ là lần này, Lâm Trân không thể giả vờ như không nghe thấy được, bởi vì đám người này đang bàn luận về con gái của bà. Nói đến, bởi vì đứa con gái nhà mình không thua kém bất kỳ ai, rất nhiều người trong thôn đều biết, không bao lâu nữa Khương Hàn Tô nhất định có thể thi lên đại học, bởi vậy mấy năm gần đây rất ít người nói chuyện phiếm về con gái của bà. Mẫu bằng tử quý*, Khương Hàn Tô hiện tại thi đậu trường trung học số một Bạc Thành. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đứa con của mình nhất định có thể trở thành một sinh viên. *Mẫu bằng tử quý: Mẹ có vinh hiển là nhờ con Ở Khương Tập bọn họ có mười mấy cái thôn trong đó, nhiều gia đình như vậy, có thể thi đậu trường trung học số một Bạc Thành cũng chỉ có vài người. Hơn nữa, thành tích thi cấp 3 của Khương Hàn Tô đã lan rộng khắp mười dặm tám thôn ở đây, là thủ khoa trong kỳ thi cấp 3 trong thành phố! Lâm Trân có được một cô con gái như vậy, không ít người nhìn thấy bà ấy không nhịn được nịnh bợ vài câu, khen tặng vài câu trong mấy tháng nay. Lúc này, ở giao lộ nghe được vài người phụ nữ nói chuyện phiếm, vẻ mặt của Lâm Trân lập tức tối sầm lại. "Các chị đã nghe chuyện này chưa? Chính là cô con gái của Lâm Trân ở đầu đông thôn, là cô bé Khương Hàn Tô đạt được thủ khoa trong kỳ thi cấp 3 trong thành phố đó. Cô bé này yêu một người trong trường, không chỉ yêu thôi đâu, nghe nói là đã sống chung và ngủ chung rồi." Có một người phụ nữ mập mạp nói. "A? Chị đang nói đến Khương Hàn Tô sao? Không thể nào? Hai năm qua có rất nhiều người làm mai cho cô bé này, nhưng đều bị mẹ của cô bé từ chối, Lâm Trân đã nói Khương Hàn Tô sẽ không yêu đương cho đến khi đậu được đại học." "Hơn nữa, Lâm Trân còn nói, ngay cả khi Khương Hàn Tô muốn kết hôn sau khi học đại học xong, cũng nhất định sẽ tìm một người trong thành phố, không phải là một người trong thôn." Một người phụ nữ khác nói xen vào, bà ấy ở trong thôn được mọi người gọi là bà mối. Hai năm qua có không ít người tìm bà ấy để nhờ bà đến làm mai Khương Hàn Tô, chính là con gái của Lâm Trân, nhưng đều bị Lâm Trân từ chối thẳng. "Chị nghe ai nói? Đứa bé Khương Hàn Tô này năm nay chỉ mới mười sáu tuổi? Coi như là lớn và yêu một người cùng trường theo lời chị nói, nhưng cũng sẽ không cùng người kia ở chung mới đúng chứ? Tôi thấy đứa bé ấy rất hiểu chuyện, là một đứa bé thông minh lanh lợi, chắc chắn sẽ không làm ra cái chuyện ngốc nghếch như vậy đâu. Hơn nữa, chuyện của Lâm Trân, đứa bé ấy không phải là không biết, mẹ cô bé vì yêu sớm nên bị lừa lúc còn đi học. Đứa bé ấy khẳng định không dám yêu sớm khi còn đang đi học và không sống cùng với người kia. Với thành tích học tập của cô bé, ngày sau thi đậu vào một trường đại học tốt, coi như là hưởng phúc rồi, đến lúc đó sẽ có biết bao nhiêu người đàn ông đến tìm." Một người khác nói. "Tôi không có lừa các chị, chuyện này là do tôi nghe được từ vợ của Trình Hiệu Khải ở sau thôn ngày hôm qua. Nhà Trình Hiệu Khải có một đứa con trai út, năm nay không phải đã thi đậu vào trường trung học số một ở Bạc Thành sao? Vợ của anh ta lên thành phố chữa bệnh nửa tháng trước, tình cờ đi đến trường để nhìn con trai của mình một chút. Đâu có ngờ vừa mới tới trường học, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đi cùng với một cậu bé và tay trong tay đi vào trong một con ngõ." "Vợ của Trình Hiệu Khải hỏi con trai của mình đứa bé trai kia là ai, tra hỏi con trai của mình một hồi thì phát hiện ra một chuyện. Thì ra Khương Hàn Tô đã yêu đương cậu bé kia và cậu bé kia học cùng trường với Khương Hàn Tô, cũng chính là trường trung học Dục Hoa trong thành phố. Như vậy, Khương Hàn Tô không phải yêu sớm từ cấp 3, mà cô bé giống với người mẹ, yêu sớm từ khi học cấp 2 rồi." "Đúng rồi, tin tức tôi nhận được không chỉ có mỗi một mình vợ của Trình Hiệu Khải đâu. Sáng nay, tôi nhìn thấy Khương Phong ở trong thôn, Khương Phong không phải là học cùng lớp với Khương Hàn Tô vào năm học cấp 2 sao? Tôi liền tới hỏi Khương Phong có phải như vậy hay không, lúc đầu Khương Phong còn mạnh miệng nói không có, nhưng bị tôi lừa, nói Lâm thẩm đã biết rồi nên con cũng đừng lừa gạt dì, Khương Phong mới bằng lòng nói cho tôi biết." "Đứa nhỏ này, chuyện như vậy đến bây giờ còn chưa kể cho tôi nghe." Mẹ của Khương Phong nói. "Vậy lời chị nói, toàn bộ là thật hả?" "Có thể không thật sao được?" "Đáng tiếc, tôi từng nghe nói qua, một khi đứa nhỏ yêu sớm khi còn đang đi học, thành tích sẽ xuống dốc không phanh, đứa nhỏ Khương Hàn Tô này có thành tích tốt như vậy, không phải đều bị phá huỷ sao?" "Ai nói không phải đây?" "Không được, việc này tôi phải nói cho Lâm Trân biết, để Lâm Trân quản lý Khương Hàn Tô thật tốt. Là một hạt giống tốt, nửa đời sau của Lâm Trân còn phải trông cậy vào con gái của bà ấy nữa." Mẹ của Khương Phong nói. "Chị đi nói làm gì? Chị nói rồi Lâm Trân có tin hay không? Nói không chừng đến lúc đó Lâm Trân còn có thể mắng chị một câu lo chuyện bao đồng đấy." "DCM ^%apj;apj;#^, Khương Hàn Tô sẽ không yêu đương người khác, càng không cùng người khác sống chung. Chị Vương, chị lớn tuổi hơn em, em gọi chị một tiếng chị, nhưng nếu như chị dám ở chỗ này bịa đặt, phỉ báng danh dự con gái của em, Lâm Trân em có liều cái mạng già này cũng phải cùng chị đồng quy vu tận." Lâm Trân cả giận nói. Lâm Trân lúc này đang gánh cái cuốc, rất có dáng vẻ nếu chị dám tung tin đồn nhảm, em sẽ lập tức cùng với chị đồng quy vu tận. Khiếp sợ trước uy thế này, Vương Bình bình thường dám ầm ĩ với người khác, dám mắng người khác khi bị bắt, giờ khắc này bị dọa cho sợ hãi không dám nói nên lời. Khương Hàn Tô có thể nói là nghịch lân của Lâm Trân, Vương Bình cũng là một người thức thời và hiểu chuyện, biết người nào dám cãi, người nào không dám cãi. Trước mắt là một Lâm Trân đang nổi giận, bản thân mình tốt hơn hết là không nên trêu chọc vào. Nếu không, nói không chừng bà ấy thật sự có thể cầm cuốc liều mạng với mình. "Tôi cũng chỉ là nghe người khác nói, không thể coi là thật, không thể coi là thật." Vương Bình vội vàng nói. Lâm Trân không nói chuyện, cầm cái cuốc với vẻ mặt tối sầm trở về nhà. Lâm Trân vừa trở về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tìm danh bạ điện thoại trong ngăn kéo, sau đó gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cấp 2 của Khương Hàn Tô từ trong danh bạ đó. Lâm Trân ấn số điện thoại xuống và gọi điện thoại cho Đoàn Đông Phương. "Xin chào, là ai vậy ạ?" Đoàn Đông Phương hỏi. "Tôi là mẹ của Khương Hàn Tô, Lâm Trân." Lâm Trân trầm giọng nói. "Là mẹ của Khương Hàn Tô, chị gọi điện thoại có chuyện gì không?" Đoàn Đông Phương cười hỏi. Khương Hàn Tô là học sinh xuất sắc nhất mà ông đã dạy bao năm qua, Nhờ vào Khương Hàn Tô và Tô Bạch mà bây giờ ông được thăng chức ở trường trung học Dục Hoa và được lên làm phó chủ nhiệm trường học.