Tô Bạch từ trên ghế đứng lên, sau đó chạy tới cầm lấy tay của cô ấy.
"Bây giờ nhà cậu không có ai, cậu trở về làm gì?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ, tớ phải đi về làm bài tập." Khương Hàn Tô nói.
"Kỳ nghỉ còn lâu lắm, không nên vội vàng nhất thời. Lần này hai chúng ta tách ra lâu như vậy, cậu thật sự không muốn ở cùng tớ thêm một chút sao?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Tô Bạch mỉm cười và đi tới đóng cánh cửa lại, sau đó nắm tay của cô ấy cùng nhau ngồi xuống trong sân.
"Khát nước không? Tớ rót cho cậu một cốc trà." Tô Bạch nói.
Hắn cầm cốc trà của chính mình, đi vào trong phòng rót một cốc nước nóng từ bình nước nóng, sau đó cầm cốc đưa cho Khương Hàn Tô.
Trời lạnh như thế này, cầm cốc trong tay có thể giúp làm ấm tay, cho nên Tô Bạch đã mua một bình giữ nhiệt khi còn đang đi học.
Ở chỗ bọn họ, cái gọi là trà chính là nước sôi để nguội.
Về mặt ý nghĩa của chữ trà, ở chỗ bọn họ còn có một cái tên dành riêng cho nó, gọi là trà.
Ngoại trừ cái tên gọi là trà ra, bình thường chữ trà ám chỉ đến nước sôi để nguội.
"Khi tớ đi mua cốc, không biết vì sao tớ lại mua hai cốc, đến khi tới quầy lễ tân trả tiền thì tớ mới nhận ra trên tay tớ có thêm một cốc. Nhưng cũng không biết vì sao tớ không quay về trả lại, mà luôn cảm giác cái cốc kia có thể tặng đi. Đáng tiếc là cái cốc kia vẫn còn ở trên thành phố, tớ không có cầm về. Nếu không thì tớ đã đưa cho cậu rồi." Tô Bạch nói.
"Ừ, tớ xin lỗi!" Khương Hàn Tô xin lỗi lần nữa.
"Được rồi, chuyện đã qua rồi, tớ từng nói tớ không giận cậu rồi mà. Hàn Tô à, bắt đầu từ bây giờ, nếu như cậu lại tiếp tục nói lời xin lỗi, vậy thì những thỏa thuận trước đây của chúng ta tiếp tục có hiệu lực." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô cúi đầu uống một ngụm nước trong cốc, nhưng bởi vì nước vừa được Tô Bạch rót vào, cô vừa mới uống vào trong miệng, liền cảm thấy nóng đến bỏng lưỡi.
"Nóng quá đi!" Khương Hàn Tô le lưỡi một cái.
"Bản thân cậu không cảm giác được nó nóng sao?" Tô Bạch tức giận hỏi.
Sao có thể ngốc đến như vậy được?
"Trước đây dùng cốc cũng có thể cảm giác được nhiệt độ, cái cốc này không phải rất phỏng tay, chỉ là có chút ấm áp." Khương Hàn Tô nói.
Có lớp lót trong cái cốc giữ nhiệt, nếu như có thể cảm giác được phỏng tay vậy thì quá kỳ lạ.
Tô Bạch lấy cốc từ trong tay cô ấy tới, sau đó vặn mở nắp, hắn đổ một ít nước vào trong cái nắp, tiếp đến là thổi thổi nước trong nắp.
Sau khi thối mấy lần, Tô Bạch nếm thử một ít, sau đó đem cốc đưa cho cô ấy, nói: "Được rồi, không còn nóng nữa."
Nhìn thấy một loạt động tác của Tô Bạch, dưới lớp áo bông che lấp da thịt trắng như tuyết của Khương Hàn Tô, tất cả đều đã biến thành màu phấn hồng.
Từ lần trước chia tay sau đợt nghỉ trung thu, hai người đã rất lâu không có thân mật như thế rồi.
Kể từ khi chia tay vào kỳ nghỉ trung thu lần trước, đối với Khương Hàn Tô mà nói, vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô ấy, Tô Bạch đưa tay ra nặn nặn, cười nói: "Cũng chỉ là giúp cậu thổi thổi nước thôi mà, tớ đã từng hôn qua miệng cậu rồi, cậu còn thẹn thùng cái gì?"
Khương Hàn Tô cúi đầu không nói chuyện, nhưng lại nhận cái nắp trong tay Tô Bạch và uống nước bên trong cái nắp.
Một đường đi tới, cô ấy rất khát.
Khuôn mặt cô chuyển sang màu đỏ bởi vì thẹn thùng, nhưng lỗ tai cô đỏ bởi vì trời lạnh.
Khí trời lạnh thế này, sáng sớm một đường chạy tới nơi đây, gió lạnh thổi qua lỗ tai không có cái gì bảo vệ, không đỏ vì lạnh mới là chuyện lạ.
Tô Bạch đem khăn quàng cổ của mình cởi xuống mang lên cho cô ấy, sau đó hỏi: "Mấy cái khăn quàng cổ tớ mua cho cậu đầu năm nay đâu rồi, cậu còn giữ không?"
Với trình độ giữ gìn đồ vật của Khương Hàn Tô, hơn nữa những cái đó đều là đồ Tô Bạch mua cho cô ấy, hẳn là vẫn còn giữ mới đúng.
Thế nhưng, Tô Bạch thật sự cảm thấy rất kỳ quái vì sao không thấy cô ấy mang.
"Mẹ đi lên chợ bán đồ lạnh hơn, cho nên tớ đưa những thứ đó cho mẹ cả rồi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Sau khi nói xong, cô lại thấp thỏm bất an hỏi: "Cậu sẽ không giận tớ chứ?"
Tô Bạch thở dài, cầm bàn tay của cô ấy đặt vào trong tay hắn và nói: "Làm sao tớ có thể giận một người có hiếu được đây? Chỉ là, cô bé ngốc, khổ cho cậu rồi."
"Tớ không khổ!" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Mẹ tớ mới khổ."
Tô Bạch gật gật đầu, công bằng công chính mà nói, mẹ của Khương Hàn Tô thật sự rất khổ, cũng thật sự khiến cho người ta khâm phục.
Chỉ là người đáng thương tất có chỗ đáng trách, bà ấy có được quả như ngày hôm nay, cũng là vì quen một người còn chưa hiểu rõ mà đã gieo xuống một cái nhân vào năm đó.
Trên thế giới này, mỗi người đều nên gánh chịu hậu quả vì sự lựa chọn của chính mình.
Quả này có thể tốt, nhưng cũng có thể là xấu.
"Chờ sau khi trở về trường, cậu có thể học tập chăm chỉ được không?" Khương Hàn Tô bỗng nhiên hỏi.
"Cậu muốn thành tích của tớ trở nên tốt đến vậy sao?" Tô Bạch vừa xoa tay nhỏ của cô ấy, vừa cười hỏi.
"Tuy cậu có quan điểm của cậu, nhưng tớ vẫn cảm thấy việc học tập mới là chuyện cần làm nhất hiện tại của chúng ta." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch mỉm cười, không có đi phản bác.
Đối với tri thức, một người xem thành tích là lối thoát duy nhất cho những gia đình nghèo khó giống như Khương Hàn Tô, cô ấy rất coi trọng thành tích, cực kỳ coi trọng.
Quan điểm của cô ấy không hề sai, dù sao trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể mở ra một con đường dành riêng cho bản thân mình.
Đối với người trong thôn mà nói, muốn lên như diều gặp gió, muốn không khổ cực vì công việc đồng áng thì việc học tập là lối thoát duy nhất.
Quan niệm này đã cắm rễ rất sâu ở trong lòng bọn họ.
Tô Bạch không thay đổi được, cũng không muốn đi thay đổi.
Bởi vì đối với Khương Hàn Tô, tài năng của cô ấy nằm ở mặt học tập.
Hơn nữa, đối với Tô Bạch sau khi sống lại, học thêm chút gì đó thật sự trăm lợi mà không một hại.
"Được, tớ nghe cậu, nhưng nhiều môn trong chương trình học tớ giảm sút quá nhiều, sau khi khải giảng cậu giúp tớ ôn tập đi!" Tô Bạch cười nói.
Bởi vì hắn dành toàn bộ thời gian và sức lực lên trên quán mì, hơn nữa bởi vì cùng Khương Hàn Tô chia tay nên Tô Bạch không có tâm tư đi nghe giảng bài, nhiều môn trong chương trình học hắn giảm sút đúng là không ít.
Ngay cả môn ngữ văn, thậm chí nhiều bài thể văn ngôn và cổ thi từ mà hắn yêu thích trước đây, Tô Bạch đều không thể nhớ nổi.
Kiếm điểm môn ngữ văn đều dựa vào học thuộc lòng, nếu Tô Bạch không có nền tảng môn ngữ văn vững chắc, phần điểm viết văn và đọc hiểu có rất nhiều điểm, có lẽ hắn không nhất định có thể đạt được một trăm điểm trong lần kiểm tra cuối kỳ ngữ văn.
Bởi vì có rất nhiều bài cổ thi từ và thể văn ngôn hắn không viết, mà những điểm số này đều không ít.
"Không cần chờ đến khai giảng, khoảng thời gian này tớ có thể giúp cậu!" Khương Hàn Tô nói: "Đợi thành tích của cậu tăng lên sau khi khai giảng, cậu có thể chuyển lên ban 1, như vậy tớ có thể giúp cậu ôn tập tốt hơn."
"Tớ không muốn chuyển lên ban 1." Tô Bạch nói.
"Vì sao?" Khương Hàn Tô đáng yêu nhăn mũi hỏi.
"Bởi vì tớ là lớp trưởng ban 7, còn cậu là lớp trưởng ban 1, tớ mà chuyển lên, chẳng phải sẽ bị cậu giám sát hay sao?" Tô Bạch cầm khuôn mặt nhỏ của cô ấy cười nói.
Tuy dáng người tổng thể của Khương Hàn Tô hơi gầy, nhưng khuôn mặt của cô ấy thật sự không gầy, đặc biệt là phần thịt mềm mại ở hai bên má, khi véo phồng lên một chút, nhìn rất là đáng yêu, hơn nữa véo cũng rất thoải mái.