Chương 213: Nụ hôn đầu (3)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:02:44

Từ nơi này trọng sinh, đã gần một năm rồi. Tính cả nửa học kỳ sau khi sống lại, hắn ở đây, ròng rã ba năm liền. Tô Bạch từ tiểu học liền bắt đầu chuyển trường không ngừng, Dục Hoa là ngôi trường mà hắn học dài nhất. "Cậu còn nhớ gốc cây bạch dương kia không?" Tô Bạch chỉ vào một cây bạch dương cách đó không xa hỏi. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Nhớ." Đó là cái cây hắn đá và bị tuyết rơi cả người, là nơi hắn nói ra triều lai thí khán thanh chi thượng, kỷ đóa Hàn Tô vị khẳng tiêu. Đó là lần đầu tiên Khương Hàn Tô biết, thì ra trên đời này có một người hiểu được hàm nghĩa trong tên của cô ấy. Trước khi gặp được Tô Bạch, cô còn cho rằng bài thơ này ngoại trừ mẹ mình ra thì không có người nào biết được. "Đi, tới xem cái cây kia." Tô Bạch nói. Tuy cô không biết cái cây kia có gì đáng xem, nhưng Khương Hàn Tô vẫn ngoan ngoãn đi theo. Chờ hai người đứng dưới tán cây, Tô Bạch bỗng nhiên giống đứa bé đá một cước lên cây bạch dương, sau đó chạy đi thật nhanh. Thế là, Khương Hàn Tô đang đứng dưới cây bạch dương liền bị hoa tuyết trên nhánh cây rơi xối xả lên đầu. Nhìn những hoa tuyết rơi trên người mình, Khương Hàn Tô có chút ngơ ngác, khó hiểu. "Có hơi lạnh." Khương Hàn Tô oan ức nói. Tô Bạch nghe được câu nói này, lại thương tiếc chạy tới phủi sạch sẽ hoa tuyết trên mũ và khăn quàn cổ của Khương Hàn Tô. "Xin lỗi, là do tớ nghịch ngợm." Tô Bạch nói lời xin lỗi. Không biết vì sao, một số thời khắc, hắn chỉ muốn đùa cô ấy một chút, bắt nạt cô ấy một chút. Nhìn trong ánh mắt Tô Bạch tràn đầy sự tự trách và thương tiếc, Khương Hàn Tô mỉm cười, ngoan ngoãn nói: "Không sao." Nếu như đã đến trường Dục Hoa cũ rồi, vậy thì nhất định phải đến xem phòng học cũ. Bọn họ rời sân trường, đi tới dãy lớp 9 phòng 12. Bởi vì trong trường học hơn nửa năm không có học sinh học, bên trong cũng không có món đồ nào đáng giá để trộm, cho nên toàn bộ các phòng học trong khu dạy học không có khóa cửa. Đi vào, thứ Tô Bạch nhìn thấy đầu tiên là bức báo bảng kia. Báo bảng còn chưa lau đi, đây là kỳ báo bảng cuối cùng mà hắn và Khương Hàn Tô cùng nhau làm ở đây. Chính giữa báo bảng, là bốn chữ lớn "Thi đậu cấp 3" do Tô Bạch viết. Bên trái, là bức tranh do Khương Hàn Tô vẽ. Trong bức tranh có vài học sinh với đôi mắt sáng ngời đang nhìn phiếu báo điểm thi cấp 3 do trường học đưa tới với tinh thần phấn chấn. Bên phải, là một bài thơ do Tô Bạch viết. Tuổi trẻ học chung, hào hoa phong nhã, giữa dòng bơi lội, sóng ngăn phi thuyền. Bắt đầu từ kỳ báo bảng đầu tiên năm trước, đến kết thúc kỳ báo bảng cuối cùng khi chuyển trường. Tô Bạch dùng hai bài thơ của cùng một tác giả. Ngồi xuống vị trí cũ, hắn nhìn lên cây quạt trần ở trên đỉnh đầu, lại nhìn mặt bàn trước mặt không biết bị bao nhiêu người để lại nét chữ. Tô Bạch nhớ tới từng chi tiết ba năm học cấp 2 của mình. Cảnh đầu tiên trong hồi ức thanh xuân chính là hình ảnh Khương Hàn Tô ngay khi mới vừa bước vào cánh cửa năm học lớp 7. Tô Bạch bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh Khương Hàn Tô, cười nói: "Xin chào, lớp trưởng." "Xin chào, bạn học Tô Bạch." Khương Hàn Tô cũng cười nói. Nơi này có những kỷ niệm của cô. Đối với Khương Hàn Tô, nơi này thật ra là nơi bắt đầu ước mơ của cô. Lúc học tiểu học, cả gia đỉnh cô còn đang vì miếng ăn mà nỗ lực làm việc. Khi đó, đến cả ý nghĩ thi lên đại học, Khương Hàn Tô cũng không có. Bởi vì, nếu phải đóng học phí và tiền ăn cho ba năm cấp 2, cả nhà cô có thể sẽ không chịu đựng nổi. Cho nên, cô từng có suy nghĩ bỏ học vào năm đó để giúp đỡ mẹ làm chút việc. Mãi đến khi Dục Hoa cho phép làm việc ngoài giờ, người có thành tích cao nhất có thể ăn cơm và làm việc trong căn tin, cô mới chính thức tiếp tục học và có suy nghĩ dùng tri thức để thay đổi vận mệnh. Vì thế, cô rất cảm ơn ngôi trường này. Hơn nữa, cô gặp được Tô Bạch cũng là nhờ ngôi trường này. Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô ấy, bỗng nhiên mang theo cô ấy đi tới bàn giáo viên. "Lớp trưởng, có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tớ được không?" Tô Bạch cười hỏi. "Nguyện vọng gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi. "Cậu há miệng ra." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô nghe lời há miệng ra. Sau đó, cô liền cảm giác Tô Bạch hôn mình, đồng thời lè lưỡi và bắt lấy đầu lưỡi của mình. Thân thể của Khương Hàn Tô tê rần, cô muốn giãy giụa, nhưng không có một chút sức lực nào. Cũng chỉ có thể cảm giác đầu lưỡi Tô Bạch không ngừng ngao du trong miệng cô. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Tô Bạch buông cô ấy ra. Tô Bạch nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô ấy cười nói: "Hàn Tô, đây mới gọi là nụ hôn đầu." Hắn nhìn trên bảng đen viết "học tập chăm chỉ, tiến bộ từng ngày", nói: "Lớp trưởng, tớ theo đuổi được cậu rồi." Bắt đầu từ cái ngày trúng tiếng sét ái tình, nhiều năm trôi qua và nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó, Tô Bạch cuối cùng theo đuổi được cô ấy, cũng cuối cùng hôn được cô ấy. Khương Hàn Tô đỏ như một quả hồng, nào dám trả lời Tô Bạch. Tuy cô biết một màn này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng cô vẫn thường nghĩ đến một màn ấy không chút xấu hổ. Cô không ngờ một màn này xảy đến nhanh như vậy, càng không ngờ tới hắn sẽ hôn mình trên bục giảng trong phòng học ở trường học. Nó rất kỳ lạ, dường như là hắn cố ý. "Cậu dẫn tớ tới trường học, đúng là không có ý tốt." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Cái này xem như là viên mãn. Từ lúc nhìn thấy cậu vào năm lớp 7, tớ đã thích cậu rồi. Hiện tại, ở trên bục giảng cướp đi nụ hôn đầu của cậu, xem như là viên mãn." Tô Bạch cười nói. Hắn nắm tay cô ấy rời khỏi phòng, nằm trên hành lang nhìn từng đoá hoa tuyết rơi xuống, Tô Bạch bỗng nhiên cười nói: "Hàn Tô, lúc trước tớ từng nói với cậu, tớ nhất định sẽ theo đuổi được cậu, trong lòng cậu không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn này ngày hôm nay đúng không?" "Ừm." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Lúc trước cậu giống như một cây kẹo dẻo, muốn bỏ cũng không bỏ được, chán ghét đến chết thôi." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Cái này gọi là liếm cẩu liếm đến cùng, không thiếu gì cả." "Chỉ tiếc lần liếm cẩu này có vẻ như tớ chỉ liếm cái đầu lưỡi, còn rất nhiều nơi khác tớ chưa liếm được. Nữ vương đại nhân, lúc nào có thể cho thần liếm đây? Thần nhất định tận tâm hầu hạ, bảo đảm liếm sạch bóng." Tô Bạch cười nói. Trên khuôn mặt của Khương Hàn Tô mới vừa lắng xuống màu đỏ ửng, lại lập tức tăng lên. Cô ngại ngùng đánh Tô Bạch một cái, nói: "Cậu, cậu nói cái gì vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô ấy, Tô Bạch cười ha ha, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng. Sống giữa trời đất bao la, nếu như có được một cô gái như vậy bên cạnh, mới không uổng công một lần đến thế giới này. Tô Bạch ôm cô ấy ở trên hành lang và nhìn tuyết một lúc, sau đó mang theo cô ấy đi xuống lầu học. Bây giờ là 11 giờ 20, còn 40 phút nữa là đến 12 giờ. Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi đến một quán trà sữa bên cạnh. "Cậu đẹp trai, cậu uống gì?" Một cô gái trong quán bán trà sữa hỏi. "Một ly trà sữa dâu tây lớn." Tô Bạch nói. "Thật sự chỉ muốn một ly sao?" Cô gái hỏi. "Ừ một ly là được." Tô Bạch nói. "Được." Một lúc sau, cô gái cầm ly trà sữa ra. Tô Bạch trả tiền và hỏi: "Cái kia, có thể cho thêm một cây ống hút được không?" "Được." Cô gái đưa thêm cho Tô Bạch một cây ống hút. Sau đó, cô nhìn thấy Tô Bạch đem hai cây ống hút cắm toàn bộ vào ly trà sữa, tiếp đến là ngồi xuống cùng uống với cô bé bên cạnh. Đúng thế, Khương Hàn Tô đang bị cái tên ác bá là Tô Bạch bức bách. Cô uống trà sữa, khuôn mặt của cô suýt rớt xuống đất luôn rồi. Sau khi uống xong, cô cũng không dám liếc nhìn cô gái trong quán, liền đỏ mặt chạy ra ngoài. "Lần sau không được như vậy." Khương Hàn Tô nói. "Uống chung một ly trà sữa thôi mà, không cần ngại ngùng như vậy đâu." Tô Bạch nói. "Không được, lần sau tớ sẽ không uống cùng cậu." Khương Hàn Tô nói. "Được rồi, vậy lần sau tớ mua hai ly." Tô Bạch cười nói. Cô gái nhỏ này dễ ngại ngùng nha, chuyện này thích hợp với người khác, không quá thích hợp với họ. Nếu Khương Hàn Tô không muốn làm, Tô Bạch sẽ không ép buộc cô ấy. Thời gian còn dư ba mươi phút, Tô Bạch vào trong siêu thị mua một cây dù, sau đó hai người cùng nhau che dù và tùy ý đi trên con đường tuyết trắng. "Cậu, cậu từng thích Nhạc Hân sao?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. Tô Bạch lập tức sửng sốt, sau đó hỏi: "Vì sao cậu hỏi như vậy?" "Bởi vì cô ấy cũng rất xinh đẹp, hơn nữa gia cảnh lại tốt, quan trọng nhất chính là cô ấy hát hay hơn tớ." Khương Hàn Tô nói. "Cậu hát khá tốt (kém), lần trước cậu hát dự kịch Triều Dương Câu kia, không phải rất dễ nghe sao?" Tô Bạch cười nói. "Đó là hí kịch rất cổ rồi, hơn nữa là vì từ nhỏ tớ nghe mẹ tớ hát nên mới hát được một đoạn ngắn. Thật ra, cậu cũng không thích nghe cái này đúng không? Lần trước, tớ nhìn ra được, cậu không quá yêu thích với dự kịch, chỉ, chỉ bởi vì tớ hát, cậu mới thích nghe." Khương Hàn Tô nói. "Cái này không phải rất tốt sao? Bất luận là ca khúc hay là hí khúc, quan trọng nhất vẫn là nghe ai hát, chỉ cần là cậu hát, dù cho đó là rap, tớ cũng thích nghe." Tô Bạch cười nói. "Rap là gì?" Tô Bạch không hiểu hỏi. "À, mấy năm sau cậu sẽ biết thôi." Tô Bạch cũng không biết nên giải thích thế nào cho cô ấy biết rap là gì. Nói với cô ấy, rap là rap lời nói, nói không chừng cô ấy nghe không hiểu. "Ừ." Khương Hàn Tô nói. "Nhưng cậu chưa trả lời cho tớ biết cậu có từng thích cậu ấy hay không." Khương Hàn Tô rất cố chấp hỏi. "Vấn đề này, tớ nhớ tớ từng trả lời qua với cậu rồi mà, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, tớ đều chỉ thích một mình cậu thôi." Tô Bạch nói. "Ừ, vậy nếu như tớ thật sự chia tay với cậu, cậu có thích Nhạc Hân hay không?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Bởi vì bất luận chúng ta chia tay như thế nào đi nữa, trong lòng tớ dù nghĩ không cần cậu, chỉ cần vừa nhìn thấy cậu, những lời này đều trở nên vô nghĩa." "Vậy nếu như tớ chưa từng xuất hiện thì sao? Cậu sẽ thích cậu ấy sao?" Khương Hàn Tô lại hỏi. "Sao hôm nay cậu hỏi nhiều câu hỏi đến vậy?" Tô Bạch kỳ lạ hỏi. "Bởi vì cậu vừa hôn, hôn tớ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Cậu bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi sao?" Tô Bạch xoay người hỏi. "Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Chẳng qua là tớ cảm thấy Nhạc Hân có uy hiếp với tớ." "Trước đây không có, nhưng hiện tại đột nhiên có." Khương Hàn Tô nói. "Điều này nói rõ, cậu càng ngày càng quan tâm tớ rồi, càng ngày càng thích tớ rồi." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, trên thế giới này, không có bất kỳ người nào có thể tạo thành uy hiếp với cậu đâu." Từng hoa tuyết trong suốt rơi xuống xung quanh hai người, Tô Bạch buông tay cô ấy ra và kéo cô ấy vào trong lòng. Thân thể của cô ấy rất mềm mại và rất thơm.