Chương 268: Gặp lại Lâm Trân

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:34:41

Có Khương Hàn Tô ở đây, Tô Bạch tự nhiên không sợ chó nhà cô nữa. Theo Khương Hàn Tô đi vào nhà, con chó kia nhìn thấy Tô Bạch đi vào, muốn sủa thì bị Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, lập tức ngoan ngoãn nằm ở nơi đó. "Tớ từng nghe người ta nói phụ nữ như hổ, trước đây tớ còn không tin, bây giờ tớ tin thật rồi, tiểu Hàn Tô nhà ta quá là lợi hại." Tô Bạch cười nói. Con chó này có lẽ được nuôi hơn mười năm nay, trông khá hung dữ, nếu như không có Khương Hàn Tô dẫn vào, hắn thật sự không dám đi vào. Nếu như bị nó cắn một phát, ngon, nguyên mùa hè nằm tĩnh dưỡng ở trong bệnh viện. Khương Hàn Tô mím mím môi, nhớ tới hắn khổ cực chạy tới đây, liền không tính toán với hắn. Nhưng vẫn có chút tức giận nói: "Không cho phép cậu nói tớ như vậy." Hổ cái thường ám chỉ người phụ nữ vô cùng hung dữ trong nhà, Khương Hàn Tô cảm thấy cô không phải. Ít nhất, cho dù sau này cô có kết hôn cùng với Tô Bạch, cô cũng sẽ để Tô Bạch bắt nạt mình, mà không phải mình bắt nạt hắn. Cho nên, không thể gọi là cọp cái được đúng không? "Ừ, tớ không nói nữa." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó dặn dò: "Nhớ, phải giống như năm trước, đừng để lộ." Một lát nữa hắn gặp Lâm Trân rồi, Tô Bạch vẫn còn có chút lo lắng Khương Hàn Tô sẽ để lộ ra sơ hở vì hai người đã là bạn trai bạn gái của nhau. Từ nửa học kỳ đến nay, quan hệ của hai người xem như là tiến gần thêm một bước. Nếu như lúc này bị Lâm Trân nhìn ra bọn họ đang yêu đương, như vậy, những cố gắng trước đây coi như là đổ sông đổ biển. "Hừm, tớ biết." Khương Hàn Tô nói. Thật ra, nếu có những biện pháp khác, Khương Hàn Tô không muốn làm như thế. Bởi vì làm như thế là đang lừa gạt mẹ của cô, mặc dù đối với cả hai mà nói, cái này là lời nói dối mang ý tốt. Nhưng lời nói dối mang ý tốt, cũng là lừa dối! Chỉ là trước mắt, không thể không làm như vậy. Nếu như bị Lâm Trân biết hai người bọn họ yêu đương sớm, sợ là sẽ ép buộc cô thêm lần nữa. Đi vào trong sân, Tô Bạch không có tiếp tục đi lên, Khương Hàn Tô lại chạy vào trong nhà bếp. Bởi vì chăn nuôi không ít gia súc, sân nhà Khương Hàn Tô vẫn tương đối rộng rãi Từ cửa đến nhà bếp, cũng không tính là gần. Trong sân đều là lúa mạch, sợ những lương thực này bị gia súc ăn nên những con gà con vịt được nuôi đều bị nhốt trong lồng của chúng. "Là ai vậy?" Bên trong phòng bếp, Lâm Trân hỏi. "Là Tô Bạch." Khương Hàn Tô nói. "Chính là cháu trai dì Tô, tết năm ngoái cậu ấy từng đến nhà mình." Khương Hàn Tô nhắc nhở. Thực tế, không cần Khương Hàn Tô nhắc, Lâm Trân cũng biết Tô Bạch là ai. Bà và Tô Bạch tuy không gặp mặt nhau nhiều, nhưng cái tên này vừa đến liền muốn theo đuổi Khương Hàn Tô và lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu trong lòng bà. Lúc đó, bởi vì Tô Bạch là cháu trai Tô Sắc, bà còn vì chuyện đó mà đau đầu một thời gian. Cho nên, khi nghe nói thằng đó đến, Lâm Trân nhíu mày, hỏi: "Thằng đó tới làm gì?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu và nói: "Con cũng không biết." Đây chính là lời thoại Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đã sớm soạn ra trước đó. Khương Hàn Tô chỉ cần đặt câu hỏi và trả lời không biết, giả vờ như không quen Tô Bạch là được. Chỉ cần cô rút lui khỏi cuộc chiến, phần còn lại, cứ để Tô Bạch cùng Lâm Trân giao chiến với nhau. Khương Hàn Tô không tham dự vào, Lâm Trân sẽ không thật sự làm lớn chuyện này. Bởi vì, việc Tô Bạch thích Khương Hàn Tô không phải phạm pháp, Lâm Trân càng không thể làm gì được hắn. "Thằng đó ở đâu?" Lâm Trân hỏi. "Dạ đang ở trong sân." Khương Hàn Tô nói. "Con ở đây nấu ăn, mẹ ra ngoài xem thử." Lâm Trân nói. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Tô Bạch đang nhìn mấy con vịt con đang tranh nhau ăn trong sân thì nhìn thấy Lâm Trân đi ra, hắn liền cầm mấy món quà trong tay đến chào. "Ngày hôm nay con đến nhà dì con tặng qua, vừa hay đi ngang qua nơi này, nghĩ đến thím Lâm và dì của con có quan hệ rất tốt, Hàn Tô lại còn là bạn học của con trong trường nên con mua thêm vài món đến tặng thím. Thím Lâm sẽ không chào đón con chứ?" Tô Bạch không chờ bà ấy trả lời, liền chạy vào trong nhà đặt từng món quà xuống trước. Lâm Trân thông minh thế nào, bà biết những lời giải thích này đều là lời bịa đặt. Cái thằng nhóc này ngày hôm nay mang đồ đến nhà mình, vậy đã nói rõ, những câu nói nó nói năm ngoái đều là thật. Thằng này thật xảo trá! Nhưng Tô Bạch dù sao cũng là cháu trai Tô Sắc, nó mang theo quà về đến nhà mình, mấy lời giải thích thì hợp tình hợp lý, Lâm Trân đúng là không thể tìm ra cách nào để đuổi nó ra khỏi cửa được. Nếu như bị hàng xóm láng giềng nghe được, có khi sẽ nói vài lời dèm pha sau lưng. Lâm Trân sống ở đây lâu rồi, bà cũng biết rõ mấy lời đàm tiếu sau lưng chói tai cỡ nào. "Nếu đến rồi, vậy thì vào nhà uống ngụm nước đi. Mấy món đồ này thím không thể nhận được, uống nước xong thì con mang về hết đi." Bất luận người nào muốn đánh chủ ý lên con gái bà, Lâm Trân đều phán tử hình cho người đó. Cấp 3 chính là thời gian quan trọng trong cuộc đời học tập của Khương Hàn Tô, bà tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào lảng vảng quanh con bà. Theo cách nhìn của Lâm Trân, thứ có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của Khương Hàn Tô, cũng chỉ có thể là yêu sớm. Khóe miệng Tô Bạch giật giật, mẹ vợ này đúng là tuyệt tình. Tô Bạch cứ cho rằng, hắn mang theo quà đi đến nhà, dựa vào quan hệ giữa hắn cùng Tô Sắc, coi như Lâm Trân không thích hắn thì lưu lại ăn một bữa cơm chẳng sao cả. Bởi vì đây mới thực sự là đạo đãi khách. Nhưng Lâm Trân bây giờ hiển nhiên không đối xử với hắn như khách, mà coi hắn như một tên trộm cần phải đề phòng mọi thứ. Dưới góc độ của Lâm Trân, đề phòng rất đúng. Có một việc bà không biết chính là, trái tim con gái bảo bối của bà đã bị Tô Bạch trộm đi từ lâu rồi. Bây giờ bà đề phòng, đã muộn. Chỉ là Lâm Trân vẫn coi thường da mặt dày của Tô Bạch. Vì muốn không học buổi tự học buổi sáng khi còn học cấp 2 mà hắn có thể cùng Đông Phương Bất Bại dây dưa ba năm, sao có thể chỉ vì một chút khó khăn này mà lùi bước được. Tô Bạch bỗng nhiên hít một hơi, sau đó cười nói: "Con tự hỏi vì sao thơm như vậy, hóa ra là từ trong phòng bếp truyền tới, xem ra thím Lâm đã nấu cơm xong rồi. Thím Lâm, ngày hôm nay con tới vội, đến cả bữa trưa, còn cả bữa sáng con còn chưa ăn nữa, không biết con có thể ở lại đây ăn trước khi đi được không?" Đề có thể nhìn thấy Khương Hàn Tô trước buổi chiều, Tô Bạch đã đặt vé chuyến bay sớm nhất trong ngày. Bởi vì ngủ không ngon giấc, một đường mệt rã rời, nguyên chặn đường hắn chỉ lo ngủ, bất luận là bữa sáng hay là bữa trưa, hắn còn chưa ăn kịp. Lâm Trân ngạc nhiên, bà muốn để hắn uống nước xong rồi mang quà đi hết, đây xem như là hạ lệnh trục khách. Bình thường, người có da mặt mỏng khi nghe xong lời bà nói, có khi còn không uống nước và mang khuôn mặt xám xịt rời đi. Nhưng cái tên này không chỉ không đi, mà còn muốn ở lại ăn cơm. Nói đến mức này, Lâm Trân không cho hắn ở lại ăn cơm cũng không được. Nếu cứ như vậy đuổi hắn đi, chờ sau này Tô Bạch nói cho Tô Sắc biết chuyện này, nói đi ngang qua nhà bà lúc chưa ăn cơm, muốn ở nhà bà ăn bữa cơm cũng không được, vậy trước mặt Tô Sắc bà không đáng làm người rồi. "Nếu con còn chưa ăn cơm, vậy ở lại ăn cùng với nhà thím đi, chỉ là nhà thím nghèo, bữa ăn đều là một ít cơm canh đạm bạc, có thể không hợp khẩu vị của con." Lâm Trân nói. Lâm Trân thật sự không có nói dối, một vài gia đình có điều kiện tốt có thể ăn không quen thức ăn nhà họ nấu. "Thím Lâm yên tâm đi, con sống khổ từ nhỏ, ngày xưa nhà con cũng không có tiền, thức ăn so với nhà thím nấu không tốt hơn bao nhiêu ." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch từng ở trong tiệm nét đói bụng không biết bao nhiêu bữa, có cái gì mà hắn không ăn được.