Đêm gala kết thúc khi các sĩ quan huấn luyện quân sự biểu diễn xong.
Sau khi đêm gala kết thúc, toàn bộ tân sinh lớp 10 được tự do, rất nhiều người rời khỏi khuôn viên trường.
Huấn luyện bảy ngày liên tục, cả người đều mệt mỏi, rất nhiều người rất muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Có được ba ngày nghỉ ngơi, không ngủ nghỉ cho thoải mái, thực sự phải xin lỗi bản thân rồi.
Bảy ngày này quá là đau khổ.
Đùi, chân là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất trong đợt học quân sự.
Cơn đau này không thể nào thuyên giảm trong vài ngày được.
"Cuối cùng cũng coi như là kết thúc rồi." Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng đấy!" Khương Hàn Tô cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi, về nhà." Tô Bạch cười nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Chân cậu không sao chứ?" Tô Bạch hỏi.
Đi được mấy bước, Tô Bạch chợt phát hiện tư thế đi của Khương Hàn Tô có chút kỳ lạ.
"Không sao." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Tô Bạch không nói, sau khi ra khỏi trường thì ngừng lại.
Bên ngoài trường không có nhiều đèn neon, chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng sáng trong suốt chiếu xuống.
"Sao cậu không đi nữa?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Chân cậu bị đau, cậu đi thế nào được? Tớ cõng cậu đi." Tô Bạch nói.
Dáng đi của cô ấy khi bước lên sân khấu không bình thường.
Chắc là do cơn đau từ chân và đùi của cô ấy.
Đừng nói cô ấy, bàn chân Tô Bạch hiện tại có hơi đau.
Ngày đầu tiên học quân sự, tư thế đứng trong quân sự không tính là gì, chân chính làm người khác đau đớn chính là tư thế ngồi xổm.
Ngồi xổm và không được cử động, đây mới là khó chịu nhất.
Sau khi ngồi xổm, cơn đau không chỉ có ở bàn chân, ngay cả eo và lưng cũng đều bắt đầu đau nhức.
"Không muốn." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cậu cũng sẽ thấy khó chịu."
"Rất khó chịu." Tô Bạch không có phủ nhận: "Nhưng một người đau dù sao cũng tốt hơn hai người, cậu rất nhẹ, tớ cõng cậu không tốn bao nhiêu sức lực."
Khương Hàn Tô vẫn lắc đầu.
Nếu như đều khó chịu, cô càng hi vọng đồng cam cộng khổ, mà không phải một người âm thầm hưởng phúc.
Lúc ở trong căn tin cũng như vậy.
Tô Bạch đe dọa, hỏi: "Sao? Là không muốn để tớ cõng cậu sao?"
"Không phải." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Không phải thì cậu thành thật đồng ý đi, lúc ở căn tin cậu từ chối tớ một lần rồi." Tô Bạch nói.
"Ngày hôm nay, một trong hai chúng ta phải có người đau, nếu cậu không muốn để tớ cõng, vậy cậu cõng tớ đi." Tô Bạch nói.
"Tớ không thể cõng cậu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Cô bao nhiêu cân, sao có thể cõng được Tô Bạch đây?
"Vậy nếu cậu cõng được, để tớ không bị đau, cậu sẽ cõng tớ sao?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô trả lời theo bản năng.
Đồng cam cộng khổ, là bởi vì cô không thể giúp được hắn trong hoàn cảnh này.
Nếu như có thể giúp được hắn, Khương Hàn Tô tình nguyện bản thân mình là người âm thầm chịu đựng.
"Cậu thấy không, cậu có ý nghĩ như thế, huống chi là tớ?"
"Hàn Tô, tớ là một người đàn ông đấy." Tô Bạch nói.
"Cho nên, đừng từ chối nữa, nếu cậu cứ tiếp tục cứng đầu, tớ sẽ không cõng cậu, mà trực tiếp ôm cậu về nhà." Tô Bạch nói.
Nói xong, Tô Bạch ngồi xổm xuống.
Lúc Khương Hàn Tô bướng bỉnh, nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy cũng bằng thừa.
Không hung dữ một chút, cô ấy sẽ không nghe lời.
Tô Bạch nói cô ấy cứng đầu, có thời điểm hắn không có cách nào làm gì được cô ấy.
Nhưng hầu hết trường hợp, nếu như Tô Bạch thật sự muốn cứng đầu cùng cô ấy, người thua vẫn luôn là cô ấy.
Từ cái ngày Tô Bạch trêu chọc cô ấy trở về sau, mọi chuyện đã là như vậy rồi.
Nếu như sự cứng đầu của cô ấy hữu dụng thì sẽ không bị Tô Bạch mạnh mẽ mở ra một lỗ hỏng trong lòng cô ấy được.
Ngay từ đầu, cô chưa hề nghĩ tới, tương lai có một ngày mình sẽ thích Tô Bạch.
Cô bướng bỉnh không muốn để cho hắn nắm tay mình, cố chấp không cho hắn ôm mình.
Nhưng như lời Tô Bạch nói, lòng người luôn mềm yếu.
Sau khi nhiều lần bị hắn làm cho cảm động, cái gọi là kiên trì, cũng không tính là gì cả.
Giống như những lần trước, Khương Hàn Tô biết cô không từ chối Tô Bạch được.
Vì thế, cũng chỉ có thể thành thành thật thật đồng ý với hắn.
Bởi vì cứ cố chấp, Tô Bạch thật sự sẽ ôm cô.
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nằm lên.
"Ôm cổ tớ." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn đưa tay vòng lấy cổ Tô Bạch.
Tô Bạch dùng tay nâng hai đùi cô ấy đang mặc chiếc quần rằn ri, sau đó cõng cô ấy lên.
Khương Hàn Tô rất nhẹ, dùng câu người nhẹ như yến để hình dung, không hề quá đáng.
Cõng cô ấy, đúng là không tốn bao nhiêu sức.
Tiểu Hàn Tô mới mười sáu, mười bảy tuổi mà.
Ôm thoải mái, cõng cũng thoải mái.
Có lẽ là vì bản thân mình đã cõng ánh trăng sáng năm đó mà mình luôn tâm niệm.
Cõng ánh trăng trên lưng sao không thoải mái cho được?
"Tốt rồi, đối với tớ chẳng có chút ảnh hưởng, cõng cậu tớ rất thích." Tô Bạch cười nói.
"Tiểu là tiểu nhị lang, cõng nàng dâu. . ." Tô Bạch nói xong, còn hát lên.
"Đừng hát bậy!" Khương Hàn Tô lấy tay đánh hắn một cái, nói: "Người ta là đeo bọc sách."
"Đúng, là tớ hát sai, tiểu nhị lang là đeo bọc sách đi học, còn Tô Tiểu Bạch là cõng nàng dâu về quê nhà." Tô Bạch nói.
Người trên lưng, có lẽ lúc này hai má hồng lên rồi?
Bầu trời trên đỉnh đầu, người mang ánh trăng, bên cạnh còn có thể nghe được một vài tiếng ve kêu yếu ớt.
Ve mùa hạ buồn bã, bởi vì cô ấy cũng trở nên xinh đẹp hơn.
Tô Bạch chợt nhớ tới tên một ca khúc của thế hệ sau.
Vẻ đẹp trên thế gian này cùng bạn đan xen lẫn nhau.
"Tớ không phải vợ của cậu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Hàn Tô, nếu cậu không phải vợ tớ, tớ sẽ không có vợ." Tô Bạch nói.
Bởi vì cậu là vợ của tớ, tớ mới có vợ.
Nếu như không phải là cậu, vậy cả đời này tớ sẽ không có vợ.
Lời tỏ tình trên thế gian này, nói chung, cùng lắm chỉ là như vậy mà thôi.
Khương Hàn Tô nào chịu đựng được những lời này!
"Đừng, đừng nói nữa." Khuôn mặt cô đỏ chót và che miệng Tô Bạch lại.
Kết quả là bị Tô Bạch hôn lên lòng bàn tay của cô một cái, cô như một con nai con sợ hãi rụt tay lại.
"Đừng bắt nạt tớ mà!"
"Bắt nạt tiểu Hàn Tô nhà ta là chuyện hiển nhiên."
Hầu hết những người sống trong ngõ là cư dân địa phương, có rất ít học sinh thuê phòng ở đây.
Cho nên, khi các nhà tắt đèn, trong con hẻm nhỏ rất tối.
May là smartphone bây giờ có chức năng đèn pin.
Tô Bạch cõng cô ấy, Khương Hàn Tô một tay ôm cổ hắn, một tay cầm điện thoại di động vì hắn chiếu sáng.
Rất nhanh, Tô Bạch đã cõng cô ấy đến trước cửa nhà.
Tô Bạch thả Khương Hàn Tô xuống, lấy ra chìa khoá mở cửa.
Sau khi đi vào trong nhà và nhìn đầy ánh trăng trong sân, Tô Bạch nắm lấy tay Khương Hàn Tô.
Nhìn bộ dạng thắt bím dễ thương của cô ấy, Tô Bạch nâng cằm cô ấy lên, thưởng thức một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: "Không chỉ là ánh trăng trắng, mà có thêm nốt chu sa trong lòng tớ nha!"
"Cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Trương Ái Linh nói, cả đời một người đàn ông, chí ít sẽ có hai đóa hoa hồng, một đóa màu trắng, một đóa màu đỏ. Nếu như một người đàn ông kết hôn với hoa hồng trắng, sau một thời gian dài, hoa hồng trắng sẽ trở thành hạt cơm trên bàn, còn màu đỏ sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng. Nhưng nếu như hắn muốn màu đỏ, ngày tháng trôi qua, màu đỏ sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, mà màu trắng lại trở thành ánh trăng sáng trước cửa sổ."
"Trương Ái Linh đang muốn nói rằng, người đàn ông có lòng tham không đáy, có được cái này tốt liền muốn có cái khác tốt hơn." Tô Bạch nói.
"Lẽ nào không phải như vậy sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vậy cậu cảm thấy tớ là người như vậy sao?" Tô Bạch hỏi.
"Không biết." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Một số người đã ví hoa hồng trắng mà Trương Ái Linh nói là ánh trăng sáng, hoa hồng đỏ được ví thành nốt chu sa. Mà bởi vì màu của hoa hồng trắng là màu trắng, đại diện cho sự trong trắng, ngây thơ và thuần khiết. Bởi vậy, hoa hồng trắng cũng tượng trưng cho tình yêu hồn nhiên. Mà thứ tình yêu hồn nhiên này, bởi vì nó mang hàm nghĩ tương đối uyển chuyển nên phần lớn đều đến từ thanh thiếu niên trong trường."
"Vì thế, ánh trăng sáng cũng có thể lý giải thành mối tình đầu khi còn bé. Mối tình đầu này, bởi vì yêu mà không được nên trở thành thứ tồn tại tốt đẹp nhất trong lòng của rất nhiều người trên đời."
Hàn Tô à, cậu là ánh trăng sáng của tớ!" Tô Bạch nói.
"Nếu tớ là ánh trăng sáng của cậu, vậy nốt chu sa là ai ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Đồ ngốc." Tô Bạch bóp bóp mũi cô ấy, cười nói: "Vừa rồi tớ không phải đã nói, ở trong lòng tớ, ánh trăng sáng là cậu, nốt chu sa cũng là cậu sao."
"Hoa hồng trắng tượng trưng cho tình cảm ngây thơ và thuần khiết, mà hoa hồng đỏ lại tượng trưng cho tình cảm trung trinh không bao giờ thay đổi. Với tớ, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn duy trì một phần sự ngây thơ, đây là ánh trăng sáng. Lấy tính tình chỉ yêu một người cả đời của cậu, ngày sau cũng nhất định sẽ trung trinh làm bạn bên cạnh tớ và không bao giờ thay đổi, đây chính là nốt chu sa." Tô Bạch nói.
"Trương Ái Linh nói, sau khi một người đàn ông có cả hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ thì sẽ thích một cái khác. Nhưng bà ấy không biết là, có những người con gái sau khi yêu rồi sẽ không thích những người khác nữa. Nếu không, trong hậu cung của hoàng đế cổ đại có ngàn vạn mỹ nhân, sao có thể xuất hiện một phi tử được sủng ái trong ngàn vạn đây?"
Tô Bạch cười nói: "Tiểu Hàn Tô nhà ta có loại mị lực này, có thể khiến người ta choáng váng đầu óc, khiến người ta không thể thích một người khác được."
"Cho nên, ánh trăng và nốt chu sa của tớ, có thể cho tớ ôm một cái được không đây?" Tô Bạch cười trừng mắt nhìn.
Khương Hàn Tô cắn cắn môi, bỗng nhiên mở ra cánh tay và kiễng chân lên.
Tô Bạch mỉm cười, cúi người ôm cô vào trong lòng.
Tiểu Hàn Tô trong trang phục rằn ri và thắt bím nha!
Hắn ôm rất lâu.
Tô Bạch lẳng lặng ôm cô ấy một lúc, sau đó đem mặt của mình áp lên khuôn mặt cô ấy.
"Hơi nóng, vào nhà đi." Tô Bạch nói sau khi cảm nhận được hơi nóng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Khuôn mặt nhỏ của cô ấy rất nóng, trừ thời tiết bên ngoài còn có thêm sự xấu hổ.
Sau khi vào phòng, Tô Bạch bật điều hòa và mở đèn lên, sau đó nằm lên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Cõng cô ấy không mệt, nhưng đi một đoạn đường lại rất mệt.
Khương Hàn Tô mở van máy nước nóng, sau đó đem trái cây trong tủ lạnh rửa một chút, đặt lên bàn trước sô pha.
"Không vội, lại đây nghỉ một lúc đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người ngồi ở trên ghế sô pha, Tô Bạch mở TV lên.
Thứ Khương Hàn Tô rửa sạch là táo, Tô Bạch lấy tới một quả, sau đó muốn dùng tay tách nó thành hai khối.
Nhưng thử nhiều lần, phát hiện không thể tách được, hắn chỉ có thể đưa cho Khương Hàn Tô, sau đó Khương Hàn Tô buồn cười dùng dao cắt thành hai nửa.
"Cười cái gì mà cười, buồn cười đến vậy sao?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không cười nữa.
"Haizz, thật khờ." Tô Bạch đem nửa quả táo bỏ vào trong miệng, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng.
"Đừng ôm nữa, đều là mùi mồ hôi." Khương Hàn Tô giãy giụa nói.
Mặc trang phục rằn ri này một ngày, mà một ngày này lại chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Vừa mới ở bên ngoài là bản thân không kìm lòng được, không có suy nghĩ nhiều, hiện tại thì không muốn để cho hắn ôm.
"Vì có mùi mồ hơi nên tớ mới ôm." Tô Bạch nói xong, còn cúi đầu ngửi một cái ở trên người cô ấy.
"Lưu manh." Khương Hàn Tô chu chu miệng nhỏ.
Tay trái Tô Bạch ôm lấy vòng eo nhỏ và đem đầu đặt trên mái tóc mềm mại của cô ấy.
Phải chăng là vì hắn quá thích Khương Hàn Tô rồi.
Khương Hàn Tô nói tới mùi mồ hôi, hắn thật sự không ngửi thấy mùi.
Trái lại, mùi tóc trên tóc cô ấy để cho Tô Bạch lưu luyến không quên.
Hai người ăn táo và xem ti vi, chờ máy nước nóng đun nước xong, Tô Bạch đi tắm rửa trước.
Chờ hắn tắm rửa xong xuôi, Khương Hàn Tô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Sau hai mươi phút, Khương Hàn Tô tắm xong và xuất hiện trong phòng.
Tô Bạch như thường lệ, từ dưới nhìn lên.
Vừa nhìn, liền nhíu mày.
Hắn đứng dậy, ôm Khương Hàn Tô còn đang lau tóc lên ghế sô pha.
Tô Bạch cúi đầu nhìn chân cô ấy.
Bàn chân nhỏ vẫn xinh đẹp nhưng lại bị sưng đỏ lên.
Chẳng trách, dáng đi ngày hôm nay của cô ấy hơi khác thường.