"Cảm ơn." Sau khi cúp điện thoại, Khương Hàn Tô im lặng một lát, sau đó xoay người nói với Tô Bạch.
Duyên phận lớn nhất đời này chính là gặp được Tô Bạch!
Nếu như không có hắn, cô sẽ không nhìn thấy một chút ánh sáng nào trong thế giới của cô?
Tô Bạch tức giận nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, nói: "Em là đang muốn ăn đòn nha!"
Trên khóe miệng Khương Hàn Tô hiện lên nụ cười, đưa đầu qua hôn lên mặt hắn một cái.
"Nhanh nhanh, anh sắp chết đói rồi." Tô Bạch đẩy ra nói.
"Không muốn." Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Em thích ngồi vào trong lòng anh ăn, anh đút em ăn."
Tô Bạch buồn cười nhìn khuôn mặt của cô, quả nhiên, không qua bao lâu, khuôn mặt cô bỏ bừng như quả hồng đỏ.
"Vậy em xuống." Khương Hàn Tô không chịu đựng được ánh mắt Tô Bạch, muốn xuống.
Chỉ là lúc này cô muốn xuống ư, quá trễ rồi.
Tô Bạch dùng một tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ và đặt cô lên đùi hắn, một tay khác thì dùng đũa gắp một miếng đậu hũ đưa đến gần miệng cô, cười nói: "Bây giờ muốn xuống, muộn rồi."
Khương Hàn Tô hơi đỏ mặt một chút, há miệng ăn miếng đậu hũ vào trong miệng, nhỏ giọng nói: "Vậy thì không xuống nữa."
Sáng ngày hôm sau, hai người bắt đầu bao bánh chưng.
Tô Bạch không biết bao nên bắt đầu học theo Khương Hàn Tô.
Chỉ thấy cô đem lá đã được phơi khô trải ra, sau đó trải một lớp gạo nếp lên trên, tiếp đến là đặt táo đỏ và mứt táo lên, rồi lại cho thêm một lớp đường trắng, cuối cùng lại phủ thêm một lớp gạo nếp. Sau khi làm xong những việc này, chỉ thấy cô ấy đem lá cuộn lại, sau đó dùng sợi bông quấn thật chặt.
Như vậy, một cái bánh chưng đẹp mắt đã được gói kỹ.
Tô Bạch bắt chước làm theo một cái, làm thì làm được, nhưng không có đẹp bằng cô ấy làm.
Khi đã làm thêm vài cái, mới coi như là học thành tài.
Gạo nếp bắt đầu ngâm từ chiều hôm qua nên thời gian luộc không cần luộc quá lâu.
Hai người gói kỹ xong thì cho nước lạnh vào nồi và chỉ luộc nó trong hai giờ.
Tô Bạch lấy bánh chưng đã được luộc xong đặt lên bàn.
"Ăn thử nào?" Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô xé một cái ra, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng, gật đầu nói: "Hừm, không tệ, ăn rất ngon."
"Để anh ăn thử." Khương Hàn Tô đem cái bánh chưng vừa mới cắn đưa đến trước mặt Tô Bạch.
"Vẫn còn nóng, em giúp anh thổi đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô giúp hắn thổi thổi, Tô Bạch há miệng ăn hết toàn bộ vào trong miệng.
Rất ngọt, thật sự ăn rất ngon.
Thành thật mà nói, có khả năng là do gạo nếp ngâm đủ lâu, hoặc cũng có thể là do mua gạo nếp và táo đỏ tốt nên nó ngon hơn rất nhiều so với lần trước mua về ăn.
"So với năm ngoái chúng ta ăn thì ngon hơn." Tô Bạch khen ngợi: "Xứng đáng với tay nghề của tiểu Hàn Tô nhà ta, quá là lợi hại."
"Thật sự là một tiểu đầu bếp xinh đẹp cái gì cũng biết nấu mà!" Tô Bạch cười nói.
"Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn, tháng năm tất bật trăm ngàn việc công. Tiết Đoan Ngọ trước đây, trong nhà thường không có ai, mẹ em và những người khác đều đi ra ngoài đồng làm việc. Ngoài đồng nắng nóng, mẹ em cũng không cho em đi ra ngoài đồng phụ giúp, em cũng chỉ có thể đi lấy ít gạo giúp mọi người làm bánh chưng. Đây là những gì em thường làm trong tiết Đoan Ngọ." Khương Hàn Tô mỉm cười, nói: "Khi đó, trong nhà em làm gì có gạo nếp, tất cả đều dùng gạo, cũng không có táo gì cả, chỉ có thể bỏ vào bên trong một ít muối và làm bánh chưng mặn để ăn."
Khương Hàn Tô nhíu mũi một cái, nói: "Sau khi làm xong, mọi người đều nói ăn ngon, nhưng em biết, ăn không ngon."
"Có khổ mới có ngọt mà, giống như lời em nói, tri thức thay đổi vận mệnh." Tô Bạch lại mở ra một cái bánh chưng, sau đó đưa cho cô.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Cô nói: "Tri thức không thay đổi được vận mệnh, chỉ có anh, thay đổi vận mệnh của em."
Ngày cuối cùng Tiết Đoan Ngọ, cũng chính là ngày 30 tháng 5, hai người đi đến Tây Hồ.
Tuy hai người học ở Hàng Châu được hai năm rồi, nhưng số lần hai người đi Tây Hồ không nhiều lắm.
Nếu không phải ngày hôm nay Hàng Châu có cơn mưa nhỏ, thời tiết không còn nóng bức, có khi hai người họ sẽ không ra ngoài vào ngày hôm nay.
Hai ngày nay, thời tiết Hàng Châu rất nóng, cho tới hôm nay trời mới mát mẻ đi nhiều nhờ vào cơn mưa nhỏ.
Bởi vì có liên quan đến ngày nghỉ lễ, tuy trời mưa, nhưng các thắng cảnh lớn ở Tây Hồ vẫn đông nghịt người.
Đi qua Tô đê, Tô Bạch dẫn Khương Hàn Tô đi vào trong du thuyền do nhà đò tự kinh doanh.
Thuyền ở đây, đều là thuyền chèo truyền thống, không giống du thuyền của công ty Tây Hồ, đều là thuyền tự động.
Mặc bộ đồ cứu hộ vào, hai người lên thuyền.
Người chèo thuyền chậm rãi chèo về phía sau, Tô Bạch chắp hai tay sau đầu, lười nhác nằm ở ghế ngồi.
Hắn vừa mới muốn cùng nhà đò thương lượng một chút về việc hắn sẽ tự chèo thuyền
Kết quả là hắn trực tiếp bị nhà đò từ chối thẳng thừng.
"Xì xì." Khương Hàn Tô nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì cười khúc khích, nói: "Anh vẫn muốn tự mình chèo thuyền sao?"
"Nếu anh không muốn tự mình chèo thuyền thì anh trực tiếp ngồi lên chiếc thuyền chạy bằng điện cho xong." Tô Bạch buồn phiền nói.
"Vì sao anh lại muốn tự mình chèo thuyền?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Anh dự định chỉ có Hứa Tiên và Bạch Nương Tử mà thôi, kết quả bây giờ lại xuất hiện thêm một tiểu Thanh." Tô Bạch nói.
"Cái ví dụ này không hay cho lắm." Khương Hàn Tô cười nói.
"Càng nhiều tiểu Thanh càng tốt, tránh cho anh làm chuyện xấu xa." Khương Hàn Tô nói.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ ở trên thuyền, hắn sẽ không thành thành thật thật nằm ở chỗ đó đâu.
Tô Bạch đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười hôn lên mặt cô, nói: "Người chèo thuyền đang đứng trên mũi thuyền bên ngoài sau lưng chúng ta, có thể không nhìn thấy chuyện chúng ta đang làm. Hơn nữa, em là bạn gái của anh, nếu bị nhìn thấy thì chẳng sao cả, đúng không?"
Tô Bạch ôm cô vào trong lòng, lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Khương Hàn Tô đỏ bừng mặt, xấu hổ dùng nắm đấm đánh hắn vài cái.
Tô Bạch cười ha ha, gác chân lên ghế ngồi đối diện, rồi nằm lên trên đùi của cô.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn người con gái xinh đẹp đang đỏ bừng mặt vì còn xấu hổ, hắn đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của cô, cười nói: "Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ niên*."
Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết*. Giang Nam đẹp, Giang Nam có Hàn Tô, càng đẹp hơn."
*Trong bài thơ Bồ Tát Man Kỳ 3 của nhà thơ Vi Trang
Tô Bạch cười tủm tỉm nhìn cô.
Nhìn người con xinh đẹp lại nhuộm lên một tầng son phấn bởi vì mấy câu nói đó của hắn.
Lư biên nhân tự nguyệt.
Vi Trang dùng điển cố của Trác Văn Quân để nói tới lư biên, có nghĩa là vợ.
Vì thế, Tô Bạch đọc bài thơ vào lúc này, không chỉ đơn giản là đang khen Khương Hàn Tô xinh đẹp.
Mà cô gái kia, hiển nhiên là nghe được rồi.
Nếu không thì sao có thể đỏ mặt được cơ chứ!
Tô Bạch mỉm cười, đặt ngón tay vào trong tay cô, nói: "Mùa đông năm nay, anh sẽ đến nói với thím Lâm, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ trong thôn rồi."
Tô Bạch tiếp tục nói: "Tuy vẫn chưa đủ tuổi kết hôn do pháp luật quy định, nhưng trong thôn không có giới hạn độ tuổi kết hôn. Chúng ta kết hôn ở trong thôn trước đi, mời người thân bạn bè đến chung vui và làm theo những nghi lễ ở thôn. Chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học và đủ tuổi, lại tổ chức thêm một lần nữa ở thành phố."
Khương Hàn Tô bỗng nhiên khóc lên, gật đầu nói: "Ừm."
"Đừng khóc, em khóc như vậy sẽ khiến cho mọi người nghĩ anh đang bắt nạt em đấy." Tô Bạch đưa tay giúp cô lau nước mắt, sau đó nói.
"Hừm, không khóc." Khương Hàn Tô nói.
"Ai, cô bé ngốc." Tô Bạch nói.
Mưa rơi từng giọt trên mặt hồ, hình thành từng gợn sóng.
Phía đằng xa chính là Lôi Phong Tháp nổi tiếng xa gần.
Người chèo thuyền mặc áo tơi đứng ở mũi thuyền đong đưa mái chèo.
Tô Bạch ngửi hương thơm của người con gái bên cạnh, nghe âm thanh mưa rơi trong hồ, hắn nhắm hai mắt lại.
Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.