Chương 112: Song kiếm hợp bích, khinh thường tất cả

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:07:46

Tô Bạch đưa Khương Hàn Tô đến Dục Hoa bằng xe. Trước cổng trường Dục Hoa, Tô Bạch để Khương Hàn Tô xuống. Đi vào cổng trường, còn có thể nghe được giọng nói của giáo viên trong trường. Là một trường tư thục, Dục Hoa là trường điển hình khai giảng sớm kết thúc muộn. Lớp 7 và lớp 8 ở Dục Hoa muốn được nghỉ hè còn phải thêm mấy ngày nữa. Ngoại trừ học sinh lớp 7 và lớp 8 còn đi học, hiện tại không có bao nhiêu người. Bây giờ cũng đã áp dụng kiểm tra điểm trên điện thoại và lên mạng rồi nên chỉ cần ngồi ở nhà là kiểm tra được. Khương Hàn Tô tới đây là vì nhà trường và cục giáo dục muốn phỏng vấn. "Lo lắng sao?" Tô Bạch cười hỏi. "Có chút chút." Khương Hàn Tô đáng yêu le lưỡi một cái, cười nói: "Nhưng tớ có lòng tin." "Không sao, có phải hạng nhất hay không đừng quan tâm quá nhiều." Tô Bạch sợ cô ấy làm không được nên sớm an ủi. Nếu như không phải thi thêm thể dục, chỉ tính văn hóa thôi, Tô Bạch tin tưởng trăm phầm trăm vào Khương Hàn Tô. Chỉ là Khương Hàn Tô đạt 30 điểm môn thể dục, bị trừ hết 7 điểm. 7 điểm là khá nhiều, hầu hết những đứa trẻ bọn họ đều xuất thân từ nông thôn, điểm thi môn thể dục luôn được điểm cao nhất. Giống như lớp bọn họ, rất ít người bị trừ 5 điểm, đừng nói gì đến việc Khương Hàn Tô bị trừ hết 7 điểm. Thân thể Khương Hàn Tô quá kém, trong cơ thể cô ấy khẳng định thiếu hụt Vitamin không ít. Cơ thể Tô Bạch khi còn bé cũng không tốt, khi đó dì hắn từ bên ngoài mua cho hắn rất nhiều viên canxi. Tô Bạch khi còn học lớp 1 và lớp 2, bởi vì nhà nghèo, vóc người của hắn nhỏ hơn những người bạn đồng trang lứa. Hắn nhớ rất rõ, lúc hắn học lớp 3 và 4 thì cao hơn một vài người, đến năm lớp 6, chiều cao vượt qua thêm vài người. Cho đến hai năm cấp 2, có rất ít đứa trẻ trong thôn cao hơn hắn. Tô Bạch đúng là phải cảm ơn Dục Hoa vì chương trình học bất kề ngày đêm. Nếu như không có ba năm ăn uống miễn phí trong căn tin trường học, Khương Hàn Tô rất khó trổ mã để có được dáng người mảnh mai yêu kiều như bây giờ. Tuy thân thể cô ấy vẫn còn yếu, nhưng ăn uống vẫn đủ chất nên không bị dậy thì muộn. "Nhất định là hạng nhất, nếu không tớ sẽ khóc." Khương Hàn Tô mím mím môi. Thủ khoa Bạc Châu, là ước mơ ba năm cấp 2 của cô. Hơn nữa, trong mấy kỳ kiểm tra liên tục cô đều đứng nhất, lần này nhất định cũng sẽ được đứng nhất. "Ừ, vậy thì khóc đi, cậu khóc như mưa, rất vui tai vui mắt. Những lần trước tớ quên chụp ảnh kỷ niệm, lần này cậu khóc, tớ khẳng định quay lại video cho cậu, sau đó sẽ lấy ra xem những lúc rãnh rỗi." Tô Bạch cười nói. "Không chọc tớ là cậu sẽ chết à!" Khương Hàn Tô tức giận đánh hắn một cái. "Ừ, sẽ chết." Tô Bạch gật đầu cười, nói: "Đối với tớ, chọc một cô gái tên là Khương Hàn Tô là chuyện thú vị nhất trong cuộc đời." "Cậu cứ chọc tớ là tớ bỏ chạy đấy." Khương Hàn Tô nhíu nhíu cái mũi đáng yêu, sau đó nói. "Chạy thì chạy, tớ đuổi kịp là được rồi, ngược lại cô gái kia có thân thể yếu đuối vô cùng, coi như là muốn chạy cũng chạy không xa." Tô Bạch cười nói. "Thân thể của cô gái kia sẽ không yếu nữa đâu." Khương Hàn Tô tức giận nói. "Vậy thì chờ tới khi thân thể của cô ấy tốt lên rồi nói đi, khi nào thân thể của cô ấy tốt lên thì tớ sẽ không chọc nữa." Tô Bạch cười nói. "Hừ, sẽ tốt thôi." Khương Hàn Tô đáng yêu kiêu ngạo hừ một tiếng. "Tớ rất mong đến ngày đó." Tô Bạch cười nói. Hai người vừa nói chuyện vừa cười, cuối cùng họ cũng đã đến phòng làm việc của hiệu trưởng. "Cậu đi vào đi, tớ không đi vào." Tô Bạch cười nói. "Ừ, nếu như chủ nhiệm lớp ở bên trong, tớ sẽ hỏi thành tích giúp cậu." Khương Hàn Tô hít sâu một hơi, sau đó nói. "Được." Tô Bạch gật đầu cười. Bây giờ hắn hơi lo lắng, nhưng không phải lo cho hắn. Hắn lo cho Khương Hàn Tô, bời vì đây là mơ ước giúp Khương Hàn Tô phấn đấu trong ba năm qua. Cô ấy đã phải chịu khổ và trả giá nhiều nỗ lực trong nhiều năm, chính là chờ đợi giây phút này đây. Còn mình, hắn vẫn có chút lo lắng trước kỳ thi cấp 3. Sau khi thi cấp 3 xong rồi, Tô Bạch không còn gì phải lo lắng, bởi vì thành tích trong kỳ thi cấp 3 lần này, hắn tuyệt đối có lòng tin có thể vào được trường trung học số 1 trên thành phố. Tô Bạch chờ ở bên ngoài một lúc, liền nhìn thấy Đoàn Đông Phương cầm một ít tư liệu, trên mặt mang theo nụ cười đi tới. "Thầy đang định gọi điện thoại đến nhà của em để gọi em đến trường, không nghĩ tới bản thân em tự mình đến đây." Đoàn Đông Phương nhìn thấy Tô Bạch, có chút kinh ngạc nói. "Để em tới trường học một chuyến, có chuyện gì hả thầy?" Tô Bạch nghi hoặc hỏi. "Môn ngữ văn của em trong kỳ thi cấp 3 lần này có thành tích đứng nhất toàn thành phố, 148 điểm, xem như là điểm cao nhất mấy năm gần đây rồi." Đoàn Đông Phương cười nói. "Ồ." Tô Bạch chỉ gật gật đầu, sau đó hỏi: "Thành tích của Khương Hàn Tô thì sao thầy?" "Điểm văn hóa của Khương Hàn Tô là 738. 5 điểm, thêm điểm thể dục là 23 điểm nữa thì tổng thành tích của em ấy là 761. 5, đứng thứ nhất toàn thành phố." Đoàn Đông Phương cười nói. "Vậy điểm của em hơn 700 không thầy?" Tô Bạch cười hỏi. "Hơn, em được 721 điểm, có thể xếp vào 500 người đứng đầu toàn thành phố." Đoàn Đông Phương cười nói. 500 người đứng đầu toàn thành phố, với cái thành tích này của hắn, có thể nằm trong số hai trăm người đứng đầu ở Dục Hoa. Từ đầu học kỳ hai, nằm trong ba ngàn người, cho tới bây giờ, nằm trong hai trăm người, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thật không dễ dàng gì! Nhưng vào lúc này, Khương Hàn Tô từ phòng hiệu trưởng lao ra. "Tô Bạch, tớ được hạng nhất rồi, tớ cũng nhìn thấy phiếu điểm của tớ rồi, điểm kiểm tra của cậu rất tốt!" Khương Hàn Tô vừa bước ra là nở nụ cười chạy tới Tô Bạch. Nhưng vừa chạy được một nửa, cô liền nhìn thấy Đoàn Đông Phương đang đứng bên cạnh Tô Bạch. "Thầy Đoàn." Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên. Quan hệ giữa cô và Tô Bạch, cô không muốn người khác biết. Ngoại trừ mẹ của mình, chỉ sợ cũng chỉ có giáo viên trong trường biết. Yêu sớm! Đây chính là lệnh cấm trong trường học. Hơn nữa, cô từng hứa với giáo viên, tuyệt đối sẽ không yêu đương cùng người khác khi còn đi học. Yêu sớm là gì, lẽ ra không nên xuất hiện với một học sinh giỏi như cô mới đúng. Nhưng lúc này, Đoàn Đông Phương lại cười như không thấy nói: "Ừ, hai em kiểm tra rất tốt. Nhà trường và cục giáo dục huyện sẽ cử người đến tiến hành phỏng vấn các em." "Sợ là không chỉ trong huyện, mà sẽ có rất nhiều truyền thông trong thành phố nghe tiếng đi tới. Trước đây, các thủ khoa trong thành phố đều đến từ Phong Hoa. Nhưng hiện tại, ừm, ha ha, tất cả đều bị Dục Hoa chúng ta đoạt rồi." Đoàn Đông Phương nói xong, không nhịn được sự vui vẻ bắt đầu cười lớn. Hắn rất phấn khích! Bởi vì dù là Tô Bạch hay là Khương Hàn Tô. Bọn họ không chỉ là học sinh Dục Hoa, mà còn là học sinh của Đoàn Đông Phương. Với thành tích của hai học sinh này, sau này khi ông nói chuyện phiếm với các giáo viên khác có thể vênh vang đắc ý rồi. Đoàn Đông Phương nói xong, liền tiến vào phòng hiệu trưởng. Hắn còn đang chờ hiệu trưởng khen đây. Tô Bạch đi tới trước mặt Khương Hàn Tô, trừng mắt nhìn, cười nói: "Tiểu Hàn Tô, hồi nãy là gì? Có phải là cầm sắt hòa minh, phu xướng phụ tùy?" Cầm sắt hòa minh: Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo "Gì là gì?" Khương Hàn Tô xấu hổ lườm hắn một cái. "Nhiều nhất xem như là song kiếm hợp bích, khinh thường tất cả." Khương Hàn Tô cười nói.