Sau khi cúp điện thoại với Khương Hàn Tô không bao lâu, Tô Bạch liền ngủ thiếp đi.
Đến khi hắn tỉnh dậy, đã bảy giờ tối rồi, bắt đầu ngủ từ hai giờ chiều, hắn ngủ một lèo năm tiếng đồng hồ.
Tô Bạch bị tiếng pháo hoa bên ngoài đánh thức, mở cửa sổ lầu hai ra nhìn, hắn có thể nhìn thấy từng đợt pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời.
Đầu vẫn còn hơi đau, nhưng sau một giấc ngủ dài, dạ dày đã đỡ hơn rất nhiều.
Dạ dày không còn đau nữa, nhưng lại hơi đói bụng. Buổi trưa ngoại trừ uống nhiều rượu, hắn cũng chỉ ăn một chút nên đói bụng là chuyện bình thường.
Tô Bạch ngửi được mùi thức ăn từ phòng bếp dưới lầu bay lên, hắn liền rời giường và mặc áo bông đi xuống.
"Tỉnh rồi à? Thức ăn sắp nấu xong rồi, con đi rửa tay trước đi". Tô Sắc nhìn thấy Tô Bạch từ trên lầu đi xuống thì cười nói: "Bởi vì con đến, ngày hôm nay dượng út của con tự mình xuống bếp, chứ mấy ngày bình thường kêu dượng con nấu ăn thì quá khó."
"Vậy thì con phải cảm ơn dượng út và dì út rồi." Tô Bạch cười nói.
"Cám ơn cái gì, người một nhà đừng nói mấy lời khách sáo như thế." Tô Sắc nói.
"Trong phích nước có nước nóng, con hoà nước nóng và nước lạnh với nhau để rửa đi." Tô Sắc nói.
"Con biết rồi dì út." Tô Bạch cầm phích nước nóng đổ vào trong chậu một ít nước, sau đó cho thêm nước lạnh vào rửa tay.
Lúc này, dượng út cũng đã nấu xong đồ ăn, Tô Bạch đi vào nhà bếp và giúp bưng thức ăn vào trong nhà.
Sắp đến cuối năm, những nhà giàu trong thôn đều sẽ đốt dàn pháo trong mấy ngày này lúc ăn cơm, hoặc là ở buổi tối bắn dàn pháo bông.
Mà đến ngày ba mươi và giao thừa, mặc dù nhà có nghèo đi nữa cũng phải đốt pháo đúng giờ
Thật ra, ngoại trừ pháo bông có hơi đắt một chút thì các loại pháo khác không tính là đắt, bởi vậy trong những ngày tết, mọi người hầu như đều sẽ bắn pháo.
Tiểu Chanh Chanh từ trong nhà mang ra một dàn pháo hoa, cô bé đặt pháo hoa xuống, sau đó đi tới kéo tay áo Tô Bạch và nói: "Anh, giúp em đốt pháo hoa đi."
"Anh Mộng Thành của con mới rửa tay rồi, để ba ba của con giúp con đốt pháo đi." Tô Sắc nói.
"Dạ không sao đâu dì, lát nữa con rửa tay thêm lần nữa là được." Tô Bạch nói xong, cầm pháo hoa lên và đem ra ngoài cửa.
Tô Bạch móc móc túi quần, hắn mới phát hiện bản thân hắn đã cai thuốc lá một thời gian rồi nên trong túi quần tự nhiên không có bật lửa.
"Tiểu Chanh Chanh, em đi nói với ba em cho anh mượn bật lửa đi." Tô Bạch nói.
"Dạ." Tiểu Chanh Chanh nhún nhảy một cái và đi tìm ba ba của cô bé.
Một lát sau, Tiểu Chanh Chanh đem bật lửa đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch tìm tới kíp nổ pháo hoa, dùng bật lửa đốt kíp nổ, sau đó ôm Tiểu Chanh Chanh chạy tới hiên nhà.
Khi kíp nổ bắt đầu phát ra âm thanh, không bao lâu, đóa pháo hoa đầu tiên bắn thẳng lên bầu trời.
"Aaaa, thật là đẹp mắt." Tiểu Chanh Chanh nhảy nhót hoan hô nói.
"Được rồi Tiểu Chanh Chanh, chúng ta đi rửa tay thôi, sau đó đi vào trong nhà xem." Tô Bạch ôm cô bé đi tới chỗ rửa tay, đem nước lúc nãy đã rửa tay xong đổ đi, rồi dùng gáo múc nước lạnh từ trong thùng ra, lại dùng phích nước nóng rót nước vào lần nữa, sau đó đem tay của mình và của Tiểu Chanh Chanh rửa sạch sẽ.
Tay hắn còn được, Tiểu Chanh Chanh thích chơi, đôi tay của cô bé đã biến thành một đôi tay bẩn rồi, rửa ra không ít bùn đất.
Cô bé này trong thôn xem ra không ít lần bị té ngã.
Quả nhiên, mẹ thế nào con thế ấy, Tiểu Chanh Chanh cũng là một người có tính cách ham chơi.
Trong đại gia đình nhà Tô Bạch, dượng hai và dì út có tính tình giống bà nội.
Mà trong số các đứa con thuộc đời thứ ba, hắn và Tiểu Chanh Chanh có tính cách giống với bà nội.
Xem như đều là thuộc loại nghịch ngợm và tuỳ hứng khi còn bé.
Tô Bạch cuối cùng cũng biết được lý do vì sao bà nội lại thích dượng hai cùng dì út và vì sao lại thích mình.
Khi nhìn thấy Tiểu Chanh Chanh có tính cách gần giống mình như vậy, Tô Bạch cũng rất thích.
Trẻ con mà, nghịch ngợm mới tốt, ít nhất kiểu người này không dễ bị người bắt nạt.
Sau khi vào trong nhà, Tô Sắc ôm Tiểu Chanh Chanh từ trong lòng Tô Bạch, nói: "Ba mẹ, cơm nước nấu xong cả rồi, mọi người mau qua dùng cơm đi."
Tô Sắc đưa đôi đũa cho Tô Bạch, nói: "Tiểu Mộng, buổi trưa hôm nay dì cao hứng quá nên để con uống quá nhiều rượu, bắt đầu từ hôm nay, con không được uống rượu nữa."
"Con biết rồi dì út, sau này con không uống rượu nữa." Tô Bạch nói.
"Haizz, tiểu sắc, con đang nói cái gì vậy, Mộng Thành lâu lâu mới đến nhà chúng ta một chuyến, uống chút rượu có làm sao đâu? Nhà chúng ta không có gì, nhưng rượu thì không thiếu." Ông Vương có chút tức giận, ông ấy còn tưởng rằng Tô Sắc đang để ý đến chút tiền rượu đó.
Người trong thôn này đều sĩ diện, đặc biệt là khi có khách đến nhà, họ đều tận lực chăm sóc chu toàn, cũng không thể để người khác coi thường và nói xấu được.
"Ba, ba không biết, cháu trai của con vừa uống rượu là uống rất nhiều, thằng bé vẫn còn nhỏ, vẫn còn trong độ tuổi đi học, không thể uống nhiều rượu được." Tô Sắc thông minh thế nào, nghe mấy lời cha cô nói, cô liền biết ông ấy đang nói oan cho mình, thế là cô vội vàng đi giải thích.
"Đúng rồi ông, buổi trưa hôm nay con uống quá nhiều, làm cho dạ dày của con luôn đau, con ngủ một giấc dậy mới thấy tốt hơn." Tô Bạch nói.
"Nếu giống như lời con nói thì con không thể uống được, cũng không thể làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của con." Ông Vương nói.
"Đúng vậy ba, anh trai của con, do ngày xưa uống nhiều rượu, bây giờ mới bốn mươi lăm tuổi mà cả người đầy bệnh, mỗi ngày đều uống không ít thuốc." Tô Sắc nói.
Người Tô Sắc nói chính là dượng hai Tô Bạch, ngày xưa xem rượu như mạng, dẫn đến bây giờ mỗi ngày không chỉ uống thuốc thường xuyên, đến cả mỗi bữa ăn còn phải do dì hai tự mình nấu. Trong thức ăn không thể bỏ dầu và muối nên các món ăn được nấu ra không có bất kỳ mùi vị nào và rất khó ăn.
"Uống rượu gì chứ, bây giờ dượng cũng đã bỏ rượu rồi. Này Tô Bạch, ăn thử món của dượng út làm đi." Vương Thuyền nói.
Tô Bạch gặp một miếng thịt gà cho vào trong miệng, nói: "Cái mùi vị này, còn thiếu chút nữa mới có thể đuổi kịp dì út được."
"Thiếu một chút, vậy thì vẫn còn chênh lệch." Tô Sắc cười nói.
Tô Sắc mới vừa nói xong, Tiểu Chanh Chanh đột nhiên từ trong lòng cô chạy ra ngoài.
"Tiểu Chanh Chanh, con chạy đi đâu vậy? Con vẫn chưa ăn cơm đâu đó." Tô Sắc gọi.
"Con không đói bụng, con không muốn ăn, con muốn đi ra ngoài xem pháo hoa." Tiểu Chanh Chanh nói.
"Buổi trưa con còn chưa ăn cơm, làm sao mà không đói bụng được? Mau tới đây dùng cơm đi, chờ ăn cơm xong thì con đi chơi." Tô Sắc thả bát đũa xuống, đi ra ngoài đuổi theo.
"Con không ăn, con không ăn, con không muốn ăn đâu, ô ô ô, mẹ thật xấu xa, mẹ luôn ép con ăn cơm." Sau khi bị Tô Sắc bắt trở về, Tiểu Chanh Chanh khóc lóc giãy giụa.
"Sao con lại khóc nữa rồi?." Bà nội Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Mẹ, mẹ tập trung ăn cơm của mẹ đi, mặc kệ con bé. Cái con bé này vô cùng nghịch ngợm, mỗi lần đến giờ ăn cơm, không khóc là không ăn cơm ngon." Vương Thuyền nói.
"Ba mẹ cũng quá nuông chiều con bé rồi. Nếu ở mấy chục năm về trước, khi đó đến cả cơm còn không có mà ăn, người chết đói trong thôn không biết có bao nhiêu người, sao có thể giống như bây giờ, có cơm mà không chịu ăn cơm. Nếu con bé này không ăn cơm, cứ để cho nó nhịn đói vài ngày, nhìn xem nó còn muốn ăn cơm hay không." Cha của Vương Thuyền tức giận nói.
"Con nói ít vài câu không được sao, trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ không phải tốt hơn rồi sao?" Mẹ của Vương Thuyền nói.
"Là tốt hơn rồi, nhưng tốt hơn thì cũng không thể quên cái khổ trước đây được! Giống như lời Vương Thuyền nói, thời điểm khi nó còn bé, đến cả bột mì còn không có để ăn." Cha của Vương Thuyền nói.
"Dì út, dì đưa Tiểu Chanh Chanh cho con, để con dỗ dành đi." Tô Bạch nói.
"Con bé này thiếu đánh, con lo ăn cơm của con đi, đừng quan tâm đến nó." Tô Sắc nói.
"Không sao đâu dì út, dì cứ giao cho con, con có biện pháp để Tiểu Chanh Chanh ngoan ngoãn ăn cơm." Tô Bạch cười nói.
"Đến đây Tiểu Chanh Chanh, đến chỗ anh." Tô Bạch nói.
"Anh cứu em, mẹ em sẽ dùng tay đánh lên mông em, ô ô ô, mẹ em muốn đánh em." Tiểu Chanh Chanh khóc nói.
Tô Bạch đưa tay ra, ôm Tiểu Chanh Chanh từ trong lòng dì út tới.
Tô Bạch ôm cô bé rời khỏi bàn ăn và ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Tô Bạch lau lau nước mắt cho cô bé, hỏi: "Tiểu Chanh Chanh, vì sao em không chịu ăn cơm? Không phải em rất đói bụng sao? Buổi trưa em còn chưa ăn cơm mà."
"Em giận mẹ em, mẹ em là người xấu, em mới không muốn ăn cơm, em chỉ cần không ăn, mẹ sẽ tức giận, mà mẹ tức giận thì em vui." Tiểu Chanh Chanh khịt mũi nói.
"Nhưng mẹ em tức giận sẽ đánh em mà!" Tô Bạch nói.
"Cho nên, anh à, anh phải bảo vệ em, anh là khách, mẹ em lại thương anh, chỉ cần anh bảo vệ em, mẹ em sẽ không đánh em nữa." Tiểu Chanh Chanh nói.
Tô Bạch: ". . ."