Hơn ba giờ chiều, trời không còn nóng nữa, Tô Bạch cùng với Khương Hàn Tô đi ra ngõ.
Việc quản lý xe kéo ở thành phố có quy định hơn nhiều so với ở huyện.
Tuy thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai chiếc xe gan lớn không sợ phạt nhưng không tràn lan như "châu chấu" như ở huyện.
Về phương diện giao thông, xe kéo chạy tán loạn có nguy hại rất lớn.
Mấy năm qua, tai nạn giao thông nhiều nhất ở mấy huyện trong thành phố đều là vì xe kéo.
Hầu hết những người kéo xe đều là người lớn tuổi, bọn họ không tuân thủ luật giao thông. Có lẽ là những người này muốn kéo nhiều hơn, muốn kiếm tiền nhiều hơn một chút, chỗ nào lách luật được thì cứ lách.
Bởi vậy, rất dễ phát sinh tai nạn giao thông.
Đứng đầu ngõ, Tô Bạch đưa tay ngăn một chiếc xe taxi.
"Đi đâu?" Sau khi hai người lên xe, tài xế nhiệt tình hỏi.
"Công viên Tào thị." Tô Bạch nói.
Nếu như một người ngồi xe, hắn khẳng định ngồi phía trước, nhưng cùng Khương Hàn Tô ngồi xe hắn nhất định ngồi phía sau.
"Có phải rất lâu rồi chưa tới Bạc Thành đúng không?" Tài xế khởi động xe, sau đó cười nói: "Hai năm trước, cục du lịch thành phố vì tuyên truyền, liền đem công viên Tào thị đổi thành công viên Tào Tháo. Những năm gần đây, với các tác phẩm về chủ đề Tam Quốc càng ngày càng nhiều, dẫn đến khách đến công viên Tào Tháo ngày càng đông hơn trước. Trước đây, tôi từng kéo khách nước ngoài đến, bây giờ tôi cũng kéo được nhiều khách nước ngoài hơn."
"Chỉ là tôi không nghe hiểu tiếng nước của bọn họ, không biết là người nước nào."
Tài xế hơn bốn mươi tuổi, là người nói rất nhiều.
Đương nhiên, làm cái nghề tài xế xe taxi này, rất ít người nói nhiều.
"Chú nghe không hiểu tiếng nói của bọn họ, vậy làm sao chú lôi kéo họ được?" Tô Bạch có chút ngạc nhiên hỏi.
"Vài người trong số họ nói được đôi ba câu tiếng Trung Quốc, bọn họ nói chữ có chữ không về Tào Tháo gì đó. Chú liền biết bọn họ muốn đi công viên Tào Tháo rồi, hơn nữa những người nước ngoài này đến Bạc Thành, 80% chính là muốn đến Tào Tháo. Cho nên, cục du lịch thành phố đổi sang tên gọi này rất hay. Tên gọi này thay đổi, người đến Bạc Thành đi dạo công viên Tào Tháo rất nhiều, những tài xế như chúng tôi cũng có thể uống được chút canh." Tài xế cười nói.
Mấy phút sau, xe lái vào đường lớn Ngụy Võ.
"Hai con vào cửa nào?" Tài xế hỏi.
"Chở con đến đường Thược Hoa, đi vào từ cửa chính." Tô Bạch nói.
"Được." Tài xế nói.
Công viên Tào Tháo có diện tích đất ba trăm mẫu, chia thành ba cửa đông nam bắc. Từ cửa nam cũng chính là cửa chính, là đi vào lăng Ngụy Võ.
Mà từ cửa bắc đi vào, lại là tới sân chơi và vườn thú địa phương.
Công viên Tào Tháo không chỉ có lăng mộ Tào thị cùng với nhà tưởng niệm Tào Tháo. Ngoài ra, còn có vườn thú, sân chơi cùng với công viên nước.
Trừ nơi này ra, những nơi khác cũng không có vườn thú cùng công viên trò chơi. Công viên Tào Tháo là công viên giải trí lớn nhất của thành phố.
Mà công viên Tào Tháo được kết nối chặt chẽ với viện bảo tàng Bạc Thành. Bởi vậy, đến cái thành phố này chỉ cần đi dạo Công viên Tào Tháo, về cơ bản đã xem như nhìn ngắm toàn bộ phong cảnh ở Bạc Thành rồi.
Sau khi đến đường Thược Hoa, Tô Bạch trả mười đồng, sau đó hai người từ trong xe đi xuống.
Các công trình kiến trúc trong toàn bộ công viên đều được mô phỏng theo thời Hán. Hai bên cửa chính có hai toà sư tử bằng đá, trên cửa đá có khắc bốn chữ công viên Tào Tháo.
Người đi đường và du khách rất nhiều, hai bên cửa lớn đều có người bán quà bánh.
Tô Bạch không có trực tiếp mang theo Khương Hàn Tô đi vào, mà là đến một quán bánh rán nhỏ mua hai cái bánh rán trước.
"Trước đây hai đồng, hiện tại hai đồng năm, tăng thêm năm hào. Nhưng hương vị vẫn như cũ, ăn rất ngon." Tô Bạch cắn một cái, miệng đầy mùi thơm.
"Cậu ăn thử đi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô cắn một miếng nhỏ, sau đó gật gật đầu, cười nói: "Thật sự ăn rất ngon."
Lúc cô ấy ăn bánh nhìn rất đáng yêu, Tô Bạch chớp chớp mắt nhìn, sau đó đưa tay ra.
"Làm gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Đừng giả bộ, tớ muốn nắm tay cậu." Tô Bạch nói.
"Không cho." Khương Hàn Tô hơi co tay lại.
Tô Bạch đi tới, trực tiếp bắt lấy tay cô ấy, cười nói: "Từ chối không có tác dụng, bây giờ tớ muốn nắm tay cậu."
"Hừm, tớ có thể giúp cậu tìm lý do để cậu yên tâm thoải mái nắm tay." Tô Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Nhiều người đến vườn hoa như vậy, tớ không nắm tay của cậu, cậu sẽ đi lạc."
Khương Hàn Tô nghe vậy, tức giận dùng chân đá hắn một cái: "Trước kia cậu nắm tay tớ nhiều lần, sao không tìm cớ đi?"
"Vừa mới bắt đầu, tớ mà tìm được cái cớ hợp lý thì cậu cũng không cho tớ nắm tay. Còn sau này tớ không tìm là vì không cần, bởi vì coi như là tớ không tìm, tớ nắm tay cậu, cậu cũng sẽ không từ chối, giống như bây giờ nè." Tô Bạch nói xong, còn sờ sờ bàn tay mềm mại của cô ấy.
"Vừa rồi tớ rõ ràng là từ chối." Khương Hàn Tô mím mím môi.
"Nhưng lúc tớ nắm tay cậu rồi thì cậu không phản kháng." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch nói xong, cầm tay cô ấy để trước mặt.
Trước mặt là năm ngón tay ngọc tinh tế trắng mịn, Tô Bạch thở dài nói: "Thật là đẹp."
"Bỏ, bỏ xuống." Khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức xấu hổ và đỏ lên.
Tô Bạch không làm khó cô ấy, đem tay cô ấy đưa xuống dưới.
Sau khi đi ngang qua tượng Tào Tháo, Tô Bạch mua vé và dẫn cô ấy đi vào lăng Ngụy Võ.
Thật ra trước đây, công viên ngoại trừ khu trò chơi và động vật, còn lại đều không thu vé vào cửa. Chẳng hạn như đi vào lăng Ngụy Võ cũng chính là nhà tưởng niệm Tào Tháo, không thu phí. Thế nhưng bây giờ, du khách bắt đầu tăng lên, người người đều đến lăng Ngụy Võ, nếu như không thu phí thì không cách nào chống đỡ được lượng du khách đến.
Đối với Tô Bạch, đi vào bên trong lăng Ngụy Võ chính là bước vào hành trình tóm tắt cuộc đời, thi từ ca phú của Tào Tháo, Tô Bạch đều hiểu rất rõ.
Chỉ có Khương Hàn Tô là lần đầu tiên du lịch đến một khu vườn rộng lớn, lần đầu tiên nhìn thấy nhà tưởng niệm nhân vật, bởi vậy rất tò mò, nhìn rất nghiêm túc.
Mà cô ấy càng nhìn nghiêm túc, Tô Bạch cũng sẽ đứng ở bên cạnh chờ cô ấy xem xong.
Thế giới rộng lớn, đi nhiều nhìn nhiều một chút, đối với người trưởng thành rất có ích.
Mục đích Tô Bạch dẫn cô ấy ra ngoài chính là như thế.
Đi xuyên qua lăng Ngụy Võ, chính là bốn cô đôi nối tiếng của Tào thị trong khu vườn.
Cái gọi là cô đôi, chính là phần mộ.
Xuất hiện trước mắt Tô Bạch và Khương Hàn Tô là bốn ngôi mộ lớn như những ngọn đồi.
Rất cao, nhìn qua có thể cao bằng một tòa nhà bốn hoặc năm tầng.
Không một ai biết người được chôn cất trong bốn ngôi mộ này là ai.
Nhưng có lẽ là một ít quan to vinh hiển của Tào thị gia tộc vào năm đó.
Bởi người bình thường không thể xây phần mộ lớn như vậy được.
Sau khi Tào Tháo trở nên giàu có, Tào thị gia tộc được thăng chức rất nhanh, xuất hiện không ít danh nhân quan lại, hình thành một quần thể quan liêu khổng lồ. Bọn họ chết rồi thì được an táng ở đây, hình thành mộ quần của dòng họ Tào Tháo.
Đây là nguồn gốc chính của công viên Tào thị
Tô Bạch nhìn một chút, phát hiện đại mộ được bảo vệ bốn phía xung quanh, phía trên còn viết lời cảnh cáo không được trèo lên.
Lúc Tô Bạch còn đi học trong thành phố trước đây, bởi vì rất lâu mới có thể trở về một lần, hơn nữa từ trường học đến công viên Tào Tháo rất gần, kỳ nghỉ của bọn họ thường đến đây chơi.
Khi đó, nơi này còn chưa có hàng rào bảo vệ. Nhưng bây giờ không chỉ có hàng rào bảo vệ, những phần mộ giống như gò núi nhỏ trọc lóc, đã được phủ đầy cỏ xanh.
Về phần tại sao trọc lóc, cũng là vì có rất nhiều người leo lên.
Bạc Thành không núi, có bốn toà cô đôi, cũng coi như là núi rồi.
Hơn nữa, bởi vì bộ phim truyền hình "Chắp cánh khó thoát" đang rất nổi, mà trong đó có một cảnh quay kinh điển nhân vật chính bò lên trên núi chôn Võ Tắc Thiên và nói một câu: "Nhìn đi, ta đem Võ Tắc Thiên đạp dưới bàn chân rồi". Do đó, có rất nhiều người bò lên phía trên cô đôi, sau đó rất tự kỷ nói một câu: "Nhìn đi, ta đem Tào Tháo đạp dưới bàn chân rồi.
Còn việc Tào Tháo có chôn trong đó hay không thì không quan tâm.