Vào lúc bốn giờ chiều, Khương Hàn Tô đem canh gà đã nấu xong bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau đó mang tới cho Lâm Trân.
Sau đó, bệnh viện kiểm tra tổng quát cho Lâm Trân thêm một ngày nữa để đảm bảo tình trạng sức khỏe của bà ấy đạt trạng thái tốt nhất trước khi làm phẫu thuật, thời gian phẫu thuật được lên lịch vào ngày kia, cũng chính là mùng chín.
Buổi sáng mùng chín, Lâm Trân bị đưa vào phòng giải phẫu, mà Khương Hàn Tô lại đứng ở bên ngoài phòng giải phẫu với vẻ mặt lo lắng.
Tô Bạch đi tới nắm chặt tay cô, ra hiệu cho cô không cần lo lắng.
Thật ra, Tô Bạch cho rằng, hiện tại phát hiện ra căn bệnh của Lâm Trân không phải là chuyện xấu.
Ít nhất là bây giờ sau khi điều trị xong, bà ấy còn có thể sống được thêm vài năm.
Nếu như để cho bà ấy cứ uống thuốc chịu đựng như vậy, trải qua thêm vài năm, có thể sẽ không có cách nào điều trị được.
Bởi vì càng lớn tuổi, nguy hiểm trong phẫu thuật càng cao.
Vì thế, Tô Bạch đúng là nên cảm ơn trận tuyết rơi mấy ngày liên tiếp này.
Suy cho cùng, nếu sau này Lâm Trân xảy ra chuyện, cho dù cô bé ngốc này có yêu mình đến đâu, cũng khó tránh khỏi những lần khóc vì nhớ mẹ, từ đó gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể.
Thông thường, làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành chỉ cần khoảng ba tiếng, nhưng bởi vì Lâm Trân có hơi phức tạp một chút, Tô Bạch và cô ấy ở bên ngoài căng thẳng đợi hơn bốn tiếng đồng hồ, cửa phòng giải phẫu mới được mở ra.
Vô cùng may mắn, tuy thời gian dài hơn một ít, nhưng cuộc phẫu thuật rất thành công.
Hai ngày sau, bệnh tình Lâm Trân từ từ ổn định lại, bà ấy chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh VIP cao cấp.
Căn phòng bệnh VIP cao cấp này, tự nhiên là do Tô Bạch yêu cầu.
Dù sao đây cũng là mẹ vợ của hắn, dù cho bà ấy có phản đối chuyện giữa hắn và Khương Hàn Tô thế nào, nhưng không có bà ấy, hắn rất khó gặp được Khương Hàn Tô ở Dục Hoa.
Đổi thành người khác rơi vào cảnh ngộ này, Khương Hàn Tô sẽ không thể đi tới Dục Hoa, là một trường tư thục có học phí khá cao ở Qua Thành.
Tuy phòng bệnh VIP cao cấp cũng khá đắt, nhưng so với ICU, thì chẳng đáng là bao.
Ở trong phòng bệnh VIP cao cấp một ngày, cũng chỉ mới hơn một ngàn đồng.
Hậu phẫu, Lâm Trân còn phải ở lại trong phòng bệnh một tuần rồi mới có thể xuất viện.
Mà Tô Bạch và Khương Hàn Tô, gần đến ngày đi học lại rồi.
Khương Hàn Tô muốn chăm sóc Lâm Trân đến khi xuất viện rồi mới đi học, nhưng cái yêu cầu này trực tiếp bị Lâm Trân từ chối.
Thế nhưng, thời gian Lâm Trân xuất viện không chênh lệch với ngày khai giảng bao nhiêu, ngày khai giảng của họ là vào ngày 16, còn Lâm Trân xuất viện là vào ngày 17.
Vào ngày mười lăm Tết Nguyên Tiêu, Tô Bạch và Khương Hàn Tô luộc không ít bánh trôi, sau đó cùng với Lâm Trân trải qua một ngày Tết Nguyên Tiêu ở phòng bệnh.
Sau khi ăn Tết Nguyên Tiêu buổi tối xong, Khương Hàn Tô dọn dẹp hộp đựng thức ăn, Tô Bạch lại đi vào phòng vệ sinh của bệnh viện rửa tay.
Nhìn Tô Bạch rời đi, Lâm Trân hỏi: "Hàn Tô, con cảm thấy Tô Bạch thật sự thích con sao?"
Khương Hàn Tô quét dọn sạch sẽ rác trên mặt đất, bỏ vào trong thùng rác, sau đó cười nói: "Mẹ, con kể cho mẹ nghe một câu chuyện xưa."
Bởi vì Lâm Trân phẫu thuật thành công, thân thể cũng càng ngày càng tốt hơn và nụ cười trên mặt Khương Hàn Tô mấy ngày nay cũng càng ngày càng nhiều.
"Khi đó, học kỳ 2 năm học lớp 9 vừa mới bắt đầu.". Khương Hàn Tô kể cho Lâm Trân nghe toàn bộ câu chuyện giữa cô và Tô Bạch bắt đầu vào mùa đông năm 2012 khi cô cầm sách trong tay.
Tuy không thể sánh bằng tình yêu của những người từng thề non hẹn biển mấy năm, nhưng Khương Hàn Tô nhớ lại từng ký ức với nụ cười trên khuôn mặt, cô kể chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Dù thời gian có hơi ngắn, nhưng câu chuyện xảy ra giữa họ không ngắn.
Câu chuyện bắt đầu từ thời điểm Tô Bạch theo đuổi cô, cho đến lúc cô chậm rãi chấp nhận, lại tới chuyện hai người yêu nhau, trong này có quá nhiều quá nhiều ấm áp và ngọt ngào.
Biết bao nhiêu chuyện xảy ra, Khương Hàn Tô đến bây giờ làm sao còn nghi ngờ tình yêu Tô Bạch dành cho cô nữa đây?
Vì thế, nếu tương lai nhất định trở thành vợ chồng, vậy cần gì phải trả tiền cơ chứ!
Giống như những lời cô nói, nhiều tiền như vậy, cô trả không nổi.
Vì vậy, trả không nổi thì không cần trả.
Khi Khương Hàn Tô đang kể toàn bộ câu chuyện, Tô Bạch đã sớm quay trở lại rồi, chỉ là hắn không có đi vào, bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn đi vào, với trình độ da mặt mỏng của Khương Hàn Tô, nhất định sẽ lập tức dừng nói mấy lời nghe sởn da gà đó.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Tô Bạch còn chưa từng nghe cô ấy nói những lời ấy.
Khi hai người bên nhau, phần lớn đều là Tô Bạch thích nhớ lại những chuyện đã qua.
Sau khi nghe được một lúc, Tô Bạch mỉm cười, tiểu Hàn Tô nha, không nghĩ tới có một số chuyện cô ấy còn nhớ rõ hơn mình.
Nếu như không phải nhờ phúc của người mẹ vợ, mình khó mà nghe được những lời đó từ miệng cô ấy.
"Mẹ, mẹ nói xem, cậu ấy có thực sự thích con không?" Sau khi kể xong, Khương Hàn Tô hỏi.
Lâm Trân ngẩn người, không nói gì.
Nhìn thấy mẹ của mình không cách nào phản bác được, trên khóe miệng Khương Hàn Tô nở nụ cười tươi.
"Mẹ mặc kệ nó có phải thật sự thích con hay không, Hàn Tô, có một việc mẹ cần hỏi con, các con ở cùng nhau hai năm qua, thời điểm nghiêm trọng nhất là ở mức độ nào?" Lâm Trân bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
Lâm Trân không muốn để cho Khương Hàn Tô yêu đương sớm như vậy là vì có hai nguyên nhân khiến bà sợ nhất.
Nguyên nhân đầu tiên, tự nhiên là thành tích học tập của con bé. Nếu như bởi vì yêu đương mà khiến thành tích học tập giảm sút, đây là chuyện Lâm Trân tuyệt đối không cho phép, đây là vảy ngược của bà.
Nhưng bây giờ nhìn lại, Khương Hàn Tô cũng không có vì yêu đương mà làm thành tích học tập giảm sút.
Đạt hạng nhất trong cuộc thi tỉnh, đến nghĩ Lâm Trân còn không dám nghĩ đến thành tích này.
Bởi vì đạt hạng nhất trong cuộc thi tỉnh, liền chắc suất đi tham gia trại mùa đông Olympic Toán ở cấp độ cao hơn.
Nếu đạt được thành tích tốt trong trại mùa đông Olympic Toán, là có thể được Thanh Bắc tuyển thẳng, trực tiếp vào học trong trường.
Được học ở Thanh Bắc, nếu Khương Hàn Tô thật sự được học ở Thanh Bắc, vậy nửa đời sau của con bé không còn gì phải lo nữa rồi.
Đối với người trong thôn, có thể thi đậu Thanh Bắc, không khác gì trúng vào hai bảng tiến sĩ thời xưa.
Đương nhiên, trở thành tiến sĩ thời xưa tự nhiên khó hơn nhiều thi đậu Thanh Bắc thời hiện đại.
Người nhà quê ấy mà, không cho rằng là như vậy.
Nếu thành tích Khương Hàn Tô không giảm xuống, vậy Lâm Trân lo lắng về chuyện thứ hai.
Là bà sợ Khương Hàn Tô sẽ mang thai trước khi lên đại học, cái này cũng là chuyện bà lo lắng nhất.
Nhiều cô gái trong thôn mang thai khi còn đang học cấp 3 không phải là chuyện hiếm và có nhiều người trong thôn thường nhắc đến chuyện ấy.
"Thời điểm nghiêm trọng nhất là mức độ nào, là sao mẹ?" Đối với một Khương Hàn Tô thuần khiết, lúc đầu cô còn chưa hiểu rõ ý của mẹ cô, nhưng cô vốn là người thông mình, vừa nghĩ lại, liền biết mẹ cô đang hỏi vấn đề gì. Trong thoáng chốc, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?"
"Con nói cho mẹ biết, hai con đang ở mức độ nào rồi?" Liên quan với chuyện này, không thể nói qua loa được, thế là Lâm Trân tiếp tục hỏi.
"Mẹ hỏi kỳ vậy, Tô Bạch là người rất bảo thủ, hai chúng con nhiều nhất cũng chỉ cầm tay nhau mà thôi." Khương Hàn Tô nhìn mẹ và rất nghiêm túc nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Lâm Trân nghe vậy, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cầm tay nhau là tốt rồi, chỉ cầm tay nhau là tốt rồi!
Nó chỉ ở mức độ này, nếu như mình để cả hai đứa nó không gặp nhau, giống như lời Khương Hàn Tô nói, đó là không thể.
Cho nên Lâm Trân lúc này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Bà có thể lấy thân phận người mẹ để uy hiếp Khương Hàn Tô một lần, nhưng bà biết, uy hiếp không được lần thứ hai.
Hơn nữa, từ cách Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch, rõ ràng là tình cảm sâu đậm, không thể tự giải thoát được.
Còn lúc này, Tô Bạch ở bên ngoài đang nghe trộm, khi nghe đến Khương Hàn Tô nói câu Tô Bạch là người rất bảo thủ, hai chúng con nhiều nhất cũng chỉ cầm tay nhau mà thôi, khuôn mặt hắn chợt kỳ lạ, nhưng rồi lập tức nở nụ cười.
Tiểu Hàn Tô nha, bây giờ biết nói dối rồi nha, đúng là càng ngày càng bình tĩnh mà.
Nếu như trước đây, ít nhất là phải nói lắp ba lắp bắp giữa chừng mới đúng.