Chương 243: Người tuyết (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:21:22

Mùa đông, ngay cả rượu cũng lạnh. Tô Bạch dùng tay rửa chân cho cô ấy, rượu thấm vào lạnh đến thấu xương. Nhưng càng như vậy, càng dễ giúp cho nhiệt độ trên người Khương Hàn Tô hạ xuống. "Ưm, lạnh quá!" Khương Hàn Tô không nhịn được rùng mình một cái. Cô ấy lạnh, không phải là vì rượu truyền đến cái lạnh, mà là vì lúc này cơ thể đang trong thời kỳ bị sốt, mạch máu trên người co rút lại, khiến cho nhiệt lượng trên người tản ra chậm. Phần lớn sốt cao không giảm đều là do tình trạng này gây ra. Mà khi cơ thể cảm giác được cái nóng, nói rõ thuốc điều trị phát huy tác dụng và cơn sốt bắt đầu hạ. Tô Bạch lấy hai bàn chân nhỏ của cô ấy ra khỏi chậu và không có dùng khăn mặt lau sạch, mà trực tiếp đem nó bỏ vào trong chăn. Tô Bạch đứng dậy đắp chăn cho cô, nói: "Nếu cậu cảm thấy lạnh thì đắp chăn ngủ một lát đi, nói không chừng đến lúc đó đổ một ít mồ hôi là cơ thể sẽ tốt lên ngay thôi." Tô Bạch sợ cô ấy lạnh, hắn liền đắp hai lớp chăn lên người cô. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nói: "Tớ không sao đâu, cậu cũng đi ngủ một chút đi." Sau đó, dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, khuôn mặt đỏ chót, nhỏ giọng nói: "Này, đây là giường của cậu." "Đã như thế rồi, cậu còn quan tâm đến chuyện đó làm gì?" Tô Bạch biết cô ấy đang nghĩ gì, cho nên không vui nói: "Với quan hệ của hai chúng ta, đừng nói cậu ngủ ở trên giường của tớ, ngày sau hai chúng ta còn phải ngủ chung một cái giường nữa đấy." Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt càng đỏ, cô mím mím môi, nói: "Ưm, vậy cậu đi qua phòng bên cạnh ngủ chút đi, tớ thật sự không sao đâu." Thật ra ý của Khương Hàn Tô cũng không phải là bản thân ngủ ở trên giường của hắn mới khiến cho cô đỏ mặt, đó cũng chỉ là phản ứng bình thường của một người con gái mà thôi. Điều cô nghĩ đến thật ra là muốn Tô Bạch đừng lo lắng thêm nữa, sớm ngủ một giấc, hắn vất vả cả một ngày rồi, buổi tối lại cõng cô chạy đường xa như vậy, hiện tại cũng đã ba bốn giờ tối, hắn sao có thể không mệt được đây? "Không sao, sáng hôm nay tớ thức dậy trễ, không cần thiết phải đi ngủ sớm, để một một mình cậu ở đây, tớ không yên lòng." Tô Bạch nói. Mệt, chắc chắn là mệt rồi, coi như là buổi sáng hắn ngủ dậy trễ, chín giờ mới tỉnh, nhưng bây giờ là đêm khuya ba bốn giờ rồi. Nhưng Khương Hàn Tô đang bị sốt cao, hắn không thể bỏ mặc và đi ngủ được, hắn chắc chắn ngủ không được. Trong lòng Tô Bạch bây giờ vẫn còn đang rất lo lắng, lo lắng rượu và thuốc không có tác dụng. "Bây giờ sắp bốn giờ rồi, sao cậu không mệt cho được?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch nhìn cô ấy, không nói thêm gì khác, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Tớ ngủ không được." Khương Hàn Tô nhìn vào mắt Tô Bạch, mím mím môi, cô cúi đầu, không nói lời nào. Bên trong thuốc cảm hạ sốt có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, Khương Hàn Tô uống thuốc nằm trên giường một lúc, bởi vì cơ thể mệt mỏi, dần dần ngủ thiếp đi. Sau khi thấy cô ấy ngủ rồi, Tô Bạch đứng dậy cầm rượu và chậu đi cất. Hắn mở cửa, liền có gió tuyết đầy trời thổi tới. Trận tuyết này đúng là không nhỏ, bởi vì tuyết rơi nguyên một đêm, bên ngoài đã bị bao phủ trong làn áo bạc. Sau khi đổ hết rượu trong chậu ra ngoài, gió lạnh thổi tới khiến Tô Bạch rùng mình một cái. Hắn ba chân bốn cẳng chạy về nhà, đặt chậu xuống, sau đó lập tức đóng cửa lại. Vị trí địa lý Bạc Thành không tốt, nói lạnh, nó còn chưa lạnh tới trình độ mặt đất lạnh. Nói không thì nó lại thuộc về phương bắc, mùa đông lúc nào cũng sẽ âm vài độ. Cho nên mấy năm trước khi Tô Bạch còn học tiểu học, gần như mỗi khi mùa đông về, tay chân đều bị nứt nẻ vì cái lạnh. Trở lại trong phòng, Tô Bạch rót một ly nước nóng từ trong phích nước nóng, làm ấm người xong, hắn đi vào buồng trong. Cúi người xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Hàn Tô, Tô Bạch đem tay đặt lên trên trán của cô ấy. Trán vẫn còn nóng, nhưng so với lúc đầu thì đỡ nóng hơn rồi. Tô Bạch từ trong ngăn kéo lấy ra một cái nhiệt kế, hắn nhìn số ghi trên nhiệt kế một chút, sau đó vẩy vẩy, rồi kẹp vào giữa cánh tay Khương Hàn Tô. Mấy phút sau, Tô Bạch lấy ra nhìn một chút. 38 độ 5, Tô Bạch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy mới chỉ giảm được nửa độ, nhưng từ lúc Khương Hàn Tô bắt đầu uống thuốc cũng chỉ mới trôi qua nửa giờ. Và quan trọng nhất là, nhiệt độ hạ xuống rồi, điều đó có nghĩa là thuốc này có tác dụng. Tô Bạch lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ, đã bốn giờ hai mươi rồi. Tô Bạch ngồi xuống bên giường, yên tĩnh nhìn Khương Hàn Tô một lúc. Cô ấy thực sự là một người con gái yên tĩnh. Mặc dù là trong lúc ngủ, cũng chưa bao giờ lăn lộn. Không giống Tô Bạch, nguyên một đêm, có thể lăn qua lăn lại mấy chục lần, tỉnh lại thì ga trải giường cùng chăn cũng không biết rơi ở chỗ nào. Một cô gái như thế, chỉ cần gặp một lần, liền có thể đại khái đoán được cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô ấy thế nào. Nếu như không có Tô Bạch xen vào, vậy cuộc đời này của cô ấy có khả năng sống theo lối sống ấy, có lẽ là cùng sách làm bạn quanh năm. Hay là bởi vì sự tự đại, nhưng Tô Bạch cảm thấy ngoại trừ hắn ra, rất khó ai có thể theo đuổi được cô ấy. Khương Hàn Tô càng trưởng thành, càng khó theo đuổi. Tô Bạch có thể theo đuổi được cô ấy, cũng là nhờ vào thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được. Muốn theo đuổi Khương Hàn Tô, chỉ có thể là cấp 2, mà ở cấp 2, không ai có gan to như vậy. Nhưng Tô Bạch, bởi vì trọng sinh, bởi vì chấp niệm, trùng hợp có thể trắng trợn không kiêng dè. Hắn có thể trắng trợn không kiêng dè cầm tay cô ấy, có thể trắng trợn không kiêng dè đối xử tốt với cô ấy, cũng có thể trắng trợn không kiêng dè hôn cô ấy. Bởi vì sau khi Tô Bạch sống lại, không có cái gì khiến hắn quá kiêng kỵ. Cô ấy thật sự thích đọc sách, lúc dẫn cô ấy đi ra ngoài vào mùa hè năm ngoái, gần như đôi tay không rời khỏi sách. Tuy Tô Bạch không biết rượu phát huy bao nhiêu tác dụng trong việc giúp Khương Hàn Tô hạ sốt, nhưng hiện tại nhiệt độ trên người Khương Hàn Tô đã hạ xuống. Cho nên, hắn lại cầm bình rượu đế, sau đó lấy tay Khương Hàn Tô ra và lau lên, cùng với đó là lau lên đôi chân trắng mịn của cô ấy thêm một lần. Đến năm giờ, Tô Bạch lại dùng nhiệt kế đo thêm lần nữa, lần này, nhiệt độ trên người cô ấy đã hạ xuống 38 độ. Đến lúc này, sự lo lắng trong lòng Tô Bạch cuối cùng cũng coi như được thả lỏng. Sức người có hạn, đến hiện tại, sau khi biết thuốc đang phát huy tác dụng, Tô Bạch cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa rồi. Khoảng trống trên giường còn rất lớn, Tô Bạch sợ Khương Hàn Tô có chuyện nên không dám đi tới phòng bên cạnh ngủ, hắn giữ nguyên quần áo và nằm ngủ phía bên kia Khương Hàn Tô. Trong phòng có bật máy sưởi ấm nên không tính quá lạnh, vì thế, chỉ cần dùng một lớp chăn đơn đắp lên người là được.