Chương 363: Ghen

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:26:14

Một giờ chiều, trong một căn phòng bên trong một quán ăn cách trường không xa đã ngồi đầy người. Trong số này, có những người bạn học Tô Bạch quen khi học lớp 10, chẳng hạn như Ôn Hòa, một vài người bạn học lớp 11 trước khi chia lớp và một vài người ở lớp 12. Đương nhiên, trong đó cũng có những người mà hắn không quen. Nói đến, trong số những người này, người thật sự chơi thân với Tô Bạch chỉ có mỗi một mình Ôn Hòa mà thôi. Những người khác, chỉ là quen biết thông thường. Và cái tên Ôn Hòa này có thể xem là một người thú vị giống Hứa Lâm, Tô Bạch cũng phải cho người bạn này một ít mặt mũi. Chỉ là, bầu không khí trên bàn ăn lúc này có chút lúng túng. Sắp chia tay rồi, chắc sẽ có rất nhiều điều để nói trên bàn ăn. Nhưng trong bàn ăn, ngoại trừ Ôn Hòa, rất nhiều người đều rất ngại ngùng. Tất cả những thứ này, đều là vì người con gái đang ngồi cạnh Tô Bạch quá mức chói mắt. Tuy trường trung học số 1 Bạc Thành không có hình thức bỏ phiếu gì đó để chọn hoa khôi, nhưng nếu dùng baidu tìm kiếm trường trung học số 1 Bạc Châu, phía dưới sẽ tự động hiện ra cái tên Khương Hàn Tô hoặc là hoa khôi của trường. Trong Tieba ở trường trung học số 1, Khương Hàn Tô cũng là cái tên xuất hiện nhiều nhất. Người con gái khiến nhiều người kinh ngạc vì quá đẹp trong ba năm học của trường trung học số 1, như vầng trăng soi sáng cả trường trung học số 1. Giờ khắc này đang xuất hiện trước mặt họ, làm sao mà họ không ngại cho được. Có bao nhiêu người ở đây chưa từng cảm nắng cô gái này? Họ sợ bản thân làm ra hành động không đúng đắn, sợ phá đi ấn tượng trong lòng cô ấy. Chỉ là, họ suy nghĩ quá nhiều rồi. Khi có Tô Bạch, Khương Hàn Tô đổ dồn sự chú ý đến Tô Bạch. Không có Tô Bạch, cô chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở đó, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Món ăn đã mang lên đủ, nhưng không có ai động đũa. "Đói bụng không?" Tô Bạch hỏi. "Có." Khương Hàn Tô nói. "Không nói sớm." Tô Bạch tức giận chỉ vào mũi cô, sau đó gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong chén của cô. Ôn Hòa liếc mắt cảm ơn Tô Bạch, sau đó nói với mọi người: "Mọi người động đũa đi, ngồi im đó làm gì." Bữa ăn Ôn Hòa mời, nếu vẫn tiếp tục như thế, hắn còn thật sự không biết làm sao mới tốt. May là, Tô Bạch giúp hắn giải vây. "Em mập lắm rồi, ăn vào sẽ mập thêm." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Mập cũng tốt, em cứ muốn gầy làm gì, anh sẽ không chán ghét em đâu." Tô Bạch gắp một miếng đậu hũ cho vào trong miệng. "Nhanh ăn đi, trước đây anh ăn ở đây rồi, thịt kho tàu ở quán này ăn rất ngon." Tô Bạch nói. "Là quán lần trước Thẩm Dao mời anh ăn à?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch: ". . ." Ôn Hòa: ". . ." Tô Bạch giật giật khóe miệng, mình thực sự hết chuyện để nói thì phải, tự nhiên lại quên nơi này là nơi tổ chức sinh nhật cho mình lần trước, Thẩm Dao là người mời mình đến đây ăn. Khi đó, bởi vì chuyện của Lâm Trân, cả hai người họ xảy ra mâu thuẫn và chia tay một thời gian. Lần sinh nhật đó hắn uống say mèm, về đến nhà còn không có tiền để trả tiền xe, bởi vì quá say nên mới muốn gặp cô ấy nên mới để cô ấy hơn nửa đêm chạy đến giúp mình trả tiền xe, sau đó mình vì quá say nên nằm luôn trên đất, lại được cô ấy lảo đảo vác mình về nhà. Cũng chính vào lúc ấy, Tô Bạch không còn suy nghĩ tiếp tục cứng đối cứng với cô ấy. Nếu không yêu, một người con gái sẽ không vì một cuộc gọi điện thoại hơn nửa đêm kêu đến trả tiền mà phải chạy nhanh đến giúp bạn trả tiền cả, càng sẽ không vác một người đang say về nhà, và trên đường về ngã không biết bao nhiêu lần, cũng nhất quyết vác về. Có những thứ ấy, đủ rồi. "Đúng." Tô Bạch nói: "Khoảng thời gian đó anh rất đau lòng, trên bàn ăn anh uống rất nhiều rượu. Sau khi uống say anh rất rất nhớ em, vừa hay anh quên mang tiền nên để tài xế xe taxi gọi điện thoại cho em." "Không cần giải thích." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói: "Em không quan tâm đâu." Tô Bạch: ". . ." Không quan tâm mà đột nhiên hỏi câu hỏi đó là có ý gì? Đương nhiên, câu nói này Tô Bạch chỉ dám hỏi trong lòng. Nếu hỏi ra vào lúc này, với trình độ da mặt mỏng của tiểu Hàn Tô, sợ là sẽ không để ý đến hắn một tuần. "Lúc đó, ở trên bàn rượu anh không nói một câu nào, cũng chỉ biết uống rượu thôi, uống rượu xong thì liền xuống lầu về." Tô Bạch lại giải thích một câu. Cô ấy có tính cách như Lâm Đại Ngọc, trong lòng luôn giả vờ, Tô Bạch sợ cô ấy cảm thấy khó chịu trong lòng, lại giải thích thêm. "Ừ." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch rất muốn hỏi, ừ là có ý gì. Câu trả lời này không rõ ràng, cũng không biết là đang tức giận hay không tức giận. Tô Bạch có đôi khi cảm thấy đây là điều cô ấy khiến hắn thấy phiền nhất. Nhưng hắn biết, dù có hỏi thì cô ấy cũng sẽ không trả lời. Nhưng chắc là không tức giận. Còn ghen thì có một chút. Buổi họp lớp này không vui chút nào. Lý do không vui, cũng không phải giống như rất nhiều tiểu thuyết viết là từng người luôn so sánh với nhau. Đều là học sinh cấp ba, so sánh chỉ có sau khi tốt nghiệp đại học và bước chân ra ngoài xã hội, còn bây giờ họ rất đơn thuần. Không vui là vì toàn bộ mọi người có hơi lúng túng, bởi vì có Khương Hàn Tô ở đây nên mọi người đều đang yên lặng dùng bữa. Đương nhiên, đây không phải là điểm quan trọng nhất, mà vấn đề quan trọng nhất chính là nơi Ôn Hòa mời cơm. Từ khi Khương Hàn Tô nói câu đó, toàn bộ bữa tiệc, không một ai dám nói một câu gì. Nếu như biết lần họp lớp này sẽ xuất hiện tình huống như thế, Tô Bạch dù có thế nào cũng sẽ không đến. Tô Bạch là người có EQ cực cao, hơi hơi điều chỉnh lại bầu không khí một chút, toàn trường sẽ không quá ngại ngùng thế này Nhưng nghĩ đến Khương Hàn Tô có thể tức giận, Tô Bạch nào còn tâm tư đi quan tâm đến không khí toàn trường. Sau khi bữa ăn kết thúc, hai người đi trên đường về ngõ Hạnh Hoa. Tô Bạch nắm tay của cô, bỗng nhiên cảm giác được trên tay mát lạnh, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Hàn Tô rơi từng giọt nước mắt xuống, cả khuôn mặt đều là nước mắt. "Em sao thế?" Tô Bạch lau đi nước mắt trên mặt cô, đau lòng hỏi. "Chúng ta bắt đầu yêu nhau vào năm 2012. Năm đó, anh tổ chức sinh nhật đầu tiên trong đời em, nhưng em lại không tổ chức sinh nhật đầu tiên trong đời anh." Cô càng nói, nước mắt rơi càng nhanh. Trong đó có sự tiếc nuối khi bỏ lỡ lần đầu tiên, cũng có những suy nghĩ đau khổ lúc chia tay, càng có Thẩm Dao đã tổ chức sinh nhật cho Tô Bạch. Vì sao lại là Thẩm Dao, vì sao lại là cậu ấy! Tô Bạch lại không thích cậu ấy. Khương Hàn Tô lúc này bày tỏ thái độ. Khi đó Khương Hàn Tô cũng từng ghen, chỉ là thời gian ấy cô không có tư cách. Mà bây giờ vì cùng một quán ăn, nhớ tới khoảng thời gian ấy, cô lại ghen thêm lần nữa. Trước đây không lâu, cô còn nói Tô Bạch là bình giấm lớn, thực ra bản thân cô cũng như thế. Người có tâm hồn trong sáng, trong đôi mắt sẽ không nhiễm một hạt bụi nào bên trong. Vì thế, những người, những vật như vậy thường rất xinh đẹp, nhưng cũng cực kỳ dễ bị tổn thương và tan vỡ. Nhưng may là Tô Bạch có năng lực che chở cho cô ấy. "Anh tự tổ chức sinh nhật cho mình, chẳng lẽ là sinh nhật đầu tiên của anh sao? Nếu như vậy, sinh nhật đầu tiên của anh đã được anh tổ chức từ nhiều năm trước rồi." Tô Bạch nói. "Anh có ý gì?" Khương Hàn Tô hỏi. Tô Bạch lau đi một ít nước mắt trên mặt cô thêm lần nữa, sau đó nói: "Đồ ngốc, nếu như anh không thích một người, anh sẽ không muốn nợ người đó bất cứ cái gì. Ngày hôm đó, số tiền Thẩm Dao dùng để tổ chức sinh nhật cho anh, anh đều trả sòng phẳng lại cho cậu ấy. Cũng chính vì như thế, anh mới không có tiền trả tiền taxi." "Tự anh dùng tiền của anh tổ chức sinh nhật cho anh, không ai mời anh, anh tự mời anh thôi." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô lập tức ngừng khóc. Cô nhíu mũi một cái, hỏi: "Thật?" "So với chuyện Tô Bạch yêu Khương Hàn Tô còn muốn thật hơn." Tô Bạch cười nói. "Không thể so nó với cái này!" Khương Hàn Tô nói. "Cái này là giả?" Tô Bạch cười hỏi. "Không phải là giả." Khương Hàn Tô sẵng giọng. "Bình giấm lớn!" Tô Bạch nói. "Đồ đáng ghét!" Khương Hàn Tô đánh hắn một cái, nói: "Không được gọi em như thế."