Chương 383: Thì ra, hắn đã cứu mạng mình (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:37:00

Khi ánh nắng mặt trời mùa hè chói chang chiếu vào trong phòng, Tô Bạch từ trong giấc mộng tỉnh lại. Tô Bạch nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ sáng rồi. Khương Hàn Tô còn đang nằm ngủ say trong lòng hắn. Nhìn người con gái trao hết mọi thứ cho hắn đang nằm trong lòng hắn, Tô Bạch cúi đầu hôn lên trán cô. Hắn không thể ngăn nổi sự kích động trong lòng, bởi vì tất cả như nước chảy thành sông. Đối với một cô gái như thế, khi chiếm được trái tim của cô ấy cũng xem như lấy được cô ấy rồi. Từ rất nhiều năm trước, Tô Bạch đã biết toàn bộ những thứ thuộc về Khương Hàn Tô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Vì thế, Tô Bạch cũng không vội, với thân thể yếu đuối của cô ấy, Tô Bạch thà rằng tự làm khổ bản thân, cũng không muốn lưu lại mầm bệnh nào trên người cô ấy. Khương Hàn Tô dụi dụi đôi mắt, mở to đôi mắt đang ngái ngủ của mình, ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Tô Bạch, cô nháy mắt một cái, sau đó là cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên và rúc đầu mình vào trong chăn. Cô thu người mình lại, Tô Bạch cũng thu người. Trong chăn, hắn có thể ngửi được mùi thơm cơ thể của cô, không có tia sáng nào lọt được vào bóng tối bên trong chăn. "Anh, anh muốn làm gì?" Khương Hàn Tô lên tiếng hỏi. "Anh không muốn làm gì cả." Tô Bạch đưa tay ra, một lần nữa ôm cô vào trong lòng, nói: "Anh chỉ muốn ôm em và nhìn em thôi." Chăn được mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa phơi bày ra trước mắt. Khương Hàn Tô nhắm đôi mắt ti hí của mình lại, hỏi: "Nhìn, nhìn em làm gì?" "Đẹp quá." Tô Bạch hôn lên mắt cô, nói: "Anh thấy anh còn nhìn chưa đủ." Khương Hàn Tô mím mím môi, không có lên tiếng. Không biết qua bao lâu, Khương Hàn Tô mới hỏi: "Mấy giờ rồi?" "Để anh xem." Tô Bạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Mười giờ rồi." "A? Mười giờ rồi, phải nhanh nhanh lên một chút thôi." Khương Hàn Tô nói xong, đang muốn đứng dậy, nhưng vừa mới đứng dậy liền cảm nhận được thân thể đau nhức. "A!" Cô không nhịn được hét lên. Tô Bạch tức giận ôm cô vào trong lòng hắn lần nữa, nói: "Thân thể của em không tốt, em nên nằm trên giường một lúc đi. Bây giờ đang trong kỳ nghỉ hè, chúng ta lại không cần đến trường, không cần phải làm gì, em gấp gáp cái gì?" Khương Hàn Tô xấu hổ đánh hắn một cái, nói: "Còn hung dữ với em, còn không phải là do anh à?" "Là trách nhiệm của anh, anh không nói anh không chịu trách nhiệm nha. Chuyện nấu nướng cứ giao cho anh là được rồi, em cứ ngoan ngoan làm một cô bé ngoan đi." Tô Bạch nói. Lần đầu tiên, thân thể của cô lại yếu, hơn nữa cái kia của cô thuộc loại vừa nhỏ vừa chặt, đau là phải rồi. Nhưng Tô Bạch cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống đó, bằng không vừa rồi sao dám để cô ấy đứng dậy. Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, sau đó đứng dậy súc miệng, súc miệng xong thì rời khỏi nhà đi mua vài cái bánh bao. Không chỉ mua bánh bao, hắn còn mua thêm một ít táo đỏ. Dùng táo đỏ nấu cháo, Tô Bạch bưng cháo và bánh bao vào trong phòng. Sau khi hai người ăn mấy cái bánh bao thì cháo cũng bớt nóng rồi, Tô Bạch bưng lên và múc một muỗng, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng cô. "Em có tay mà, em có thể tự ăn được." Khương Hàn Tô nói. "Anh nói rồi, em phải làm cô bé ngoan, nghe lời." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó há miệng ra. Cho cô ăn hết chén cháo xong, Tô Bạch hỏi: "Muốn uống thêm không?" Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không uống nữa, no rồi." Tô Bạch đem laptop đưa cho cô, nói: "Em ngồi trên giường xem phim điện ảnh đi, anh rửa chén bát xong sẽ vào ngồi cùng em." "A, em không có bị bệnh, không cần phải làm vậy đâu." Bị Tô Bạch chăm sóc như thế, Khương Hàn Tô cũng cảm giác giống như mình đang bị bệnh nặng vậy. "Anh thích, em không làm gì được anh đâu." Tô Bạch đắc ý cười nói: "Thương vợ yêu của anh, là chuyện cực kỳ quan trọng." Nói xong, Tô Bạch bỏ bánh bao còn lại vào trong tủ lạnh, sau đó cầm bát đũa vào nhà bếp. Đem nồi và bát đũa rửa sạch sẽ, Tô Bạch trở vào nhà, sau đó cầm chút trái cây, chui vào trong chăn, ôm cô và cùng xem phim điện ảnh. Ngày 27 tháng 7, Tô Bạch đầu tư vào công viên Tào Tháo và hợp tác với các quan chức Bạc Thành, chuẩn bị bổ sung thêm buổi biểu diễn chủ đề Tam Quốc trong công viên. Theo kế hoạch, công viên giải trí sẽ chiếm hơn một nửa công viên Tào Tháo và xây một cái Đồng Tước đài trong công viên với chi phí cực lớn. Vào công viên Tào Tháo không cần vé, nhưng muốn xem các buổi biểu diễn mang chủ đề Tam Quốc thì cần phải có vé vào cửa. Trong đó có rất nhiều màn biểu diễn, bao gồm Ngụy Quốc kỵ binh, chiến mã thao trường, ngựa chiến. Cùng với cung điện bảy bước thành thơ của Tào Thực ở Ngụy Quốc. Đương nhiên, những thứ này vẫn chỉ là kế hoạch, Tô Bạch vừa mới đầu tư tiền, cục du lịch Bạc Thành còn chưa bắt đầu triển khai. Đây là thứ sẽ thu hút du khách, có thể mang lại nhiều lợi ích cho ngành du lịch Bạc Thành. Nếu trong phạm vi chấp nhận của Tô Bạch, hắn tự nhiên hết sức ủng hộ. Tô Bạch thậm chí còn có suy nghĩ xây dựng một thành phố điện ảnh mang tên Tào Tháo ở Bạc Thành. Dù sao hiện nay có rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình theo chủ đề Tam Quốc, một khi hoàn thành, nhất định có thể hấp dẫn rất nhiều đoàn làm phim đến đây quay phim. Suy cho cùng, trong Tam Quốc, phim về Tào Ngụy không ít. Mà những bộ phim điện ảnh và truyền hình một khi được lan truyền ra ngoài, nó sẽ trở thành một cỗ máy tuyên truyền vô hình. Cái này cũng là một biện pháp tuyên truyền rất tốt, chỉ là trong giai đoạn này, chưa thể thực hiện được. Bởi vì Tô Bạch đang trong giai đoạn phát triển thần tốc, Trần Đức bên kia cũng cần rất nhiều tài chính. Nếu như Tô Bạch không có thành lập chiến đội LPL thì không sao, nhưng hiện tại chiến đội của hắn mỗi năm đều tiêu hao một con số trên trời. Tô Bạch bây giờ, còn chưa đủ để Tô Bạch ném tiền như giấy, bằng không, hắn thật sự quá có lỗi với những tháng ngày vất vả của Trần Đức. Tô Bạch cơ hồ đem mọi chuyện của công ty cho anh ta xử lý hết, bằng không, sao hắn có thể rãnh rỗi như bây giờ được. Thời gian tiếp theo, hai người hầu như đều ở Bạc Thành. Thỉnh thoảng, cả hai người sẽ đến Khương thôn thăm Lâm Trân một chút, hoặc là đến Qua Thành để thăm mẹ và bà nội. Công ty Tô Bạch cũng sẽ đi, vì từ Bạc Thành đến Qua Thành cũng rất nhanh. Lý do Tô Bạch và mọi người đều lựa chọn ở Bạc Thành, một là họ đã sống ở đây mấy năm trời và quá quen thuộc nơi này, hai là Bạc Thành dù sao cũng là một thành phố, giao thông sẽ thuận tiện hơn Qua Thành rất nhiều. Có những lúc rãnh rỗi, Tô Bạch sẽ mang theo Khương Hàn Tô đi chơi khắp nơi. Ngày 23 tháng 8, Tô Bạch dẫn cô đến Việt Nam chơi. Đây là lần đầu tiên Khương Hàn Tô đi nước ngoài, và đây cũng là lần đầu tiên Tô Bạch đời này đi nước ngoài. Ở Việt Nam, sau khi thưởng thức một số món ngon địa phương, Tô Bạch dẫn theo cô đến một biệt thự có bãi biển riêng. Khương Hàn Tô từng thấy biển, nhưng chưa bao giờ đi dạo trên bãi biển. Trước khi đến, Tô Bạch đã đặt trước địa điểm này. Chỗ tốt của bãi biển riêng chính là không có người ngoài vào quấy rối, có một bãi biển độc lập để hai người họ chơi đùa. Những biệt thự này nằm ở Mũi Né, bờ biển phía đông nam Việt Nam. Cứ cách một đoạn mới có một căn, là điểm nhấn cho sự riêng tư. Tô Bạch cũng không muốn người khác nhìn thấy đôi chân dài bị lộ ra ngoài của tiểu Hàn Tô khi mặc một chiếc quần ngắn. Người con gái trong sáng và thuần khiết này, chỉ thuộc về hắn.