Nhà tắm rất tiện nghi, chỉ cần năm đồng.
Sau khi Tô Bạch đưa tiền cho quầy lễ tân, quầy lễ tân đưa cho hắn một chiếc chìa khoá tủ chứa đồ.
Tô Bạch đi vào trong phòng tắm, tìm một cái giường, sau đó cầm quần áo điện thoại di động và những thứ khác bỏ vào bên trong tủ chứa đồ bên cạnh.
Sữa tắm, dầu gội đầu, kem đánh răng và bàn chải đánh răng đều là đồ dùng một lần, tất cả đều có trong phòng tắm nên hắn không cần phải đi mua.
Tô Bạch thử nhiệt độ nước một chút, rất nóng, hắn cắn răng bước vào. Tốn mất mấy phút sau mới thích ứng được với nhiệt độ nước, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thoải mái ngâm mình.
Tắm lúc này là thoải mái nhất, bởi vì lúc này nước rất sạch sẽ, từ chín giờ đến mười giờ là phần nước còn lại cho mọi người tắm rửa.
May là nhà tắm nằm ở Áp Bắc, không phải ở trong thành phố. Những người kia muốn có nước sạch trong thành phố, rất nhiều người đến vào lúc năm sáu giờ.
Nhà tắm nằm gần khu trường học, mà chuyện đầu tiên học sinh cần làm sau khi tan học không phải đi đến nhà tắm mà là lên mạng. Chỉ khi thời gian lên mạng kết thúc, cả người đều là mùi khói thuốc thì mới đi tắm rửa, tiện thể xóa sạch mùi hôi bị bám vào từ trong quán nét.
Sau khi Tô Bạch ngâm mình tắm xong, trả thêm vài đồng đề đấm lưng, đến khi đấm lưng xong Tô Bạch tiếp tục tắm thêm lần nữa, sau đó khoác áo trở về trên giường.
- Cậu có cần phục vụ gì nữa không?- Nhìn thấy Tô Bạch tắm xong, một ông già đi tới.
- Ừm. - Tô Bạch gật gật đầu, sau đó nói: - Giác hơi đi.
- Được. – Ông già nhìn thấy có khách tới cửa, vội vàng cầm lấy dụng cụ giác hơi qua.
Tô Bạch nằm lỳ ở trên giường, ô già cầm lọ, sau đó châm lửa lên, đem lọ đặt ở trên lưng Tô Bạch.
Tô Bạch giác hơi xong và trả tiền cho ông già, rồi hắn nằm trên giường thêm một lúc.
Nửa giờ sau, hắn mở tủ chứa đồ mặc quần áo vào, chuẩn bị rời khỏi phòng tắm, nhưng khi nhìn cửa phòng tắm có máy one-arm bandit, Tô Bạch dừng bước.
Hắn sờ sờ túi áo, bên trong vừa vặn còn đúng 5 đồng xu. Một xu là 100 điểm, Tô Bạch nhét vào năm xu, trên one-arm bandit hiển thị 500 điểm.
Tô Bạch chọn quả quýt và đặt toàn bộ 500 điểm đặt vào đó.
Tô Bạch nhấn chốt khởi động, one-arm bandit bắt đầu chạy, cuối cùng thật sự rơi xuống quả quýt.
Ba quả quýt xuất hiện, 500 điểm đã biến thành 1500.
Tô Bạch trừng mắt nhìn, đây là muốn thả dây dài câu cá lớn ư?
Nhưng, mày câu sai người rồi.
Tô Bạch không hề nghĩ ngợi, trực tiếp bấm nút lấy tiền, ào ào ào ào, toàn bộ 15 đồng xu rơi xuống.
Tô Bạch nắm lấy, trực tiếp rời khỏi phòng tắm.
Bên trong phòng tắm, ông già vừa mới giác hơi cho Tô Bạch ngẩn người.
thằng nhóc này ra tay hào phóng như vậy, vừa ra tay là năm đồng chọn một, không phải sẽ tiếp tục chơi sau khi trúng sao?
Kịch bản có chỗ nào đó không đúng lắm?
Tô Bạch rời khỏi phòng tắm rồi gọi một chiếc xe taxi, nói muốn đi tới Dục Hoa, xe taxi chảy thẳng tới đó.
Lúc xe taxi đi ngang qua công viên Tử Quang, Tô Bạch đột nhiên bảo ngừng lại.
Hắn trực tiếp trả cho tài xế tờ tiền năm đồng, sau đó xuống xe đi về hướng Khương Hàn Tô đang đi trên đường.
Chắc bẳn là cô ấy vừa mới tắm xong, tóc dài còn chưa khô. Theo lý thuyết, sau khi tắm rửa xong, khuôn mặt phải rất hồng hào mới đúng.
Nhưng trên trời có tuyết rơi nhẹ, mặc dù cô có mang khăn choàng cổ, khuôn mặt vẫn tím tái do gió lạnh.
Đây không phải Giang Nam, không phải là khung cảnh tuyết rơi làm tăng thêm sự lãng mạn hay là khung cảnh mưa bụi ở Tô Châu. Nơi này là Qua Thành, gió lạnh tàn phá miền Bắc Trung quốc.
Người chưa từng sinh sống ở phương bắc vĩnh viễn không bao giờ biết được cái lạnh giá ở phương bắc như thế nào, mọi người chờ mong tuyết rơi, nhưng cũng rất sợ tuyết rơi.
Bởi vì vào mùa đông, là thời điểm người trong thôn chết nhiều nhất.
Có rất nhiều người đã không thể chống chọi qua mùa đông, kể cả bà nội kiếp trước của Tô Bạch cũng chết vào mùa đông.
Mùa đông là mùa cuối, là mùa khó vượt qua nhất của rất nhiều người trong thôn.
Chính bởi vì vậy, mới có nhiều người thích mùa xuân, hướng về mùa xuân.
Bởi vì mùa xuân đến, mùa đông liền đi.
- Ở trường học, cậu không nỡ tốn tiền cơm, còn tiền xe cậu thật sự không nỡ luôn sao? Nếu như ngay cả tiền xe cậu còn không nỡ, vậy cậu cứ dứt khoác khỏi tắm luôn đi, đỡ phải tốn tiền? - Nhìn trên mái tóc đẹp có một ít tuyết đọng cùng với khuôn mặt tím ngắt của cô ấy, Tô Bạch có chút tức giận nói.
Tô Bạch đi tới trước mặt cô, giúp cô phủi một ít tuyết đọng trên người, nói:
- Có phải là trước đây cậu chịu khổ quen rồi, nên mới cảm thấy chịu chút giá lạnh chẳng nhằm nhò gì, đúng không? Nhưng trước đây tôi không nhìn thấy, cậu chịu khổ chịu giá lạnh như thế nào tôi không quan tâm. Nhưng hiện tại tôi tận mắt thấy khiến lòng tôi rất đau, cậu biết không?
- Mới vừa tắm xong, một nóng một lạnh, xem ra cậu có thể sinh bệnh rồi đó. - Tô Bạch nói.
- Chắc chắn không, trước đây tôi chưa từng bệnh. - Chờ Tô Bạch nói xong, Khương Hàn Tô mới lên tiếng nói một câu.
- Cậu thật sư coi bản thân mình là người sắt sao?
Tô Bạch chạm vào đôi tay nhỏ lạnh lẽo của cô ấy, hỏi:
- Có thể cầm không?
- Không. - Khương Hàn Tô nghe vậy lập tức cự tuyệt nói.
- Vậy nếu hôn cậu thì sao? - Tô Bạch hỏi.
- Càng không được, tôi sẽ chạy. - Khương Hàn Tô nói.
- A.
Tô Bạch vui vẻ, cười nói:
- Vậy được, cậu chạy phía trước, tôi đuổi theo phía sau, hình ảnh này rất đẹp. Hãy cùng nhau làm như vậy trong ngày tuyết đi, hình ảnh cậu chạy trong tuyết không phải rất đáng yêu sao sao?
- Trong trường học nhiều con gái như vậy, sao cậu cứ luôn bắt nạt tôi thế?- Khương Hàn Tô mím môi nói.
- Bởi vì tôi thích cậu mà? - Tô Bạch cười nói.
- Vì sao cậu thích tôi? Vì tôi xinh đẹp sao? - Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đẹp long lanh như sương mai nhìn Tô Bạch.
- Xinh đẹp?
Tô Bạch lắc lắc đầu, cười nói:
- Cậu có thể không tin, nhưng tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp. Có lẽ đối với rất nhiều người, con gái xinh đẹp luôn là mục tiêu theo đuổi cả đời của họ, nhưng đối với tôi, xinh đẹp tới một trình độ nào đó thì sao, thật ra nó còn phụ thuộc vào vẻ đáng yêu hay có thú vị hay không nữa.
- Có vài cô gái, bề ngoài rất đẹp, nhưng kiêu ngạo từ nhỏ, không coi ai ra gì, không đoan trang, cũng không tốt bụng. Những cô gái như thế, dù có xinh đẹp cỡ nào tôi đều không thích. - Tô Bạch nhìn cô ấy cười nói.
Lấy thân phận và địa vị của Tô Bạch ở kiếp trước, bên người không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp. Chỉ tính riêng những người hâm hộ hắn thôi là đã có những cô gái mảnh mai xinh đẹp, nhưng Tô Bạch không động lòng với bất kỳ ai. Trong đó có nhiều cô bạn gái đã được Tô Bạch dẫn về nhà và khiến cho cha hắn tức giận, sau khi ra khỏi cửa nhà thì chia tay nhau.
Cha của Tô Bạch không phải vẫn nói hắn không có tiền đồ, nói hắn không thi đậu đại học sao?
Vì thế, ở kiếp trước, Tô Bạch về nhà đều mang theo những sinh viên đứng đầu các trường đại học, mỗi lần về nhà sẽ đổi một người khác, làm cho cha của hắn tức giận không thôi.
Mâu thuẫn giữa hai người để càng lâu sẽ càng sâu vì sự đối đầu này, đến cuối cùng không thể hòa giải.
- Tôi không có tốt bụng đâu! - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Cô ấy không nghĩ tới Tô Bạch không phải là bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp nên mới thích mình.
Tuy cô không biết vẻ bề ngoài của mình xinh đẹp thế nào, nhưng có nghe một số tin đồn bí mật nói mình là cô gái xinh đẹp nhất trong trường Dục Hoa hay gì gì đó.
Cho nên cô vẫn luôn cảm thấy, Tô Bạch trêu chọc mình là vì mình là người có vẻ ngoài xinh nhất ở trường Dục Hoa.
- Cậu rất đáng yêu, cũng rất thú vị! - Tô Bạch cười, véo gương mặt của cô ấy.
- Đối với tôi, đây mới là quan trọng nhất. - Tô Bạch nhẹ giọng nói.