Thứ bảy tỉnh lại, Tô Bạch xoa xoa cái trán.
Tuy ngủ cả một đêm, nhưng vì uống rượu quá nhiều nên đầu vẫn còn rất đau.
Trí nhớ Tô Bạch rất tốt, chuyện tối ngày hôm qua hắn nhớ gần như toàn bộ.
Bao gồm cả việc Khương Hàn Tô cuối cùng dìu hắn về nhà.
Trên đường Khương Hàn Tô dìu hắn đi trở về phòng, Tô Bạch đã tỉnh lại rồi.
Người nào bị ngã liên tục cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Khương Hàn Tô cứ đi một đoạn thì bị ngã một đoạn.
Trên người không chỉ đơn giản là bị thấm ít bùn và nước bẩn.
Lúc cô ấy đi khập khễnh, trên người hẳn là chịu nhiều vết thương do bị té ngã.
Thật ra, trong cuộc sống này, đừng nói đến chuyện kết hôn, coi như là kết hôn rồi, và nhìn thấy đối phương say khướt nằm trên sân cỏ, phần lớn người sẽ bỏ mặc, không quan tâm?
Bởi vì cha của Tô Bạch thích uống rượu, cho dù mẹ của Tô Bạch trong sinh hoạt hằng ngày rất sợ cha của Tô Bạch. Khi cha của Tô Bạch say rượu ngã gục trong bụi cỏ, mẹ của Tô Bạch gần như sẽ không quan tâm.
Không phải là không muốn quan tâm, mà là bởi vì chênh lệch thể lực quá lớn, muốn giúp đỡ cũng chỉ có thể đỡ từng chút một.
Làm như vậy, người giúp đỡ dọc theo đường đi thiếu điều không té ngã không được.
Ngã một cái, trọng lượng của người đàn ông dồn lên trên người cô gái, tự nhiên cô gái ấy không thể tránh khỏi việc bị thương.
Tô Bạch thở ra một hơi, đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài ăn cơm.
Trên đường đi ăn cơm, Tô Bạch lấy điện thoại di động ra và nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dao gửi đến ngày hôm qua.
Hắn không có gửi tin nhắn trả lời Thẩm Dao, vậy tin nhắn này chính là do Khương Hàn Tô gửi rồi.
"Không còn quan hệ gì, cậu vẫn muốn giúp tớ đưa ra quyết định. Khương Hàn Tô, cậu ghen không khỏi quá lớn rồi đấy?" Tô Bạch gửi tin nhắn hỏi.
"Thẩm Dao không thích hợp." Khương Hàn Tô trả lời.
"Ha ha." Tô Bạch gửi nụ cười lạnh lùng, hỏi: "Vậy ai thích hợp với tớ? Cậu? Đến một câu giải thích cậu cũng không giải thích liền nói lời chia tay sao?"
"Chỉ giải thích Thẩm Dao không thích hợp, cậu thừa nhận là cậu ghen đi. Cậu cứ tiếp tục như vậy, tớ thật sự sẽ tìm được người bạn gái và kết hôn đấy, cậu chẳng phải là ghen muốn chết sao?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không có gửi tin nhắn trả lời.
Cô ấy không trả lời, Tô Bạch cũng không gửi tiếp, hắn ăn bánh bao trên bàn, rồi lại uống bát cháo, sau đó trả tiền về nhà.
Vài tháng sau đó, Tô Bạch rất ít khi gặp mặt Khương Hàn Tô, hắn dành toàn bộ thời gian và công sức đặt lên trên quán mì.
Khoảng hơn chục quán mì mới mở ở Qua Thành và Bạc Thành, tất cả đều được khai trương vào tháng chín âm lịch.
Giống như những gì Tô Bạch suy nghĩ trước đó, mì khô tiến quân Bạc Thành rất thành công.
Dựa vào phương pháp phối chế cùng với hương vị độc đáo của quán mì Tô Bạch, hơn nữa còn có thêm WIFI, hai quán mì ở Bạc Thành cũng đều nổi tiếng nhanh chóng.
Tháng mười một âm lịch, tổng thu nhập của tất cả quán mì ở hai nơi gộp lại đã đạt đến một con số trên trời, cực kỳ khủng khiếp.
Chỉ cần thương hiệu được nhiều người biết đến, ngành nghề ẩm thực chính là bạo phát.
Khi mới thành lập Lao Gan Ma, công nhân cũng chỉ có mười mấy người, nhưng chỉ trong thời gian sáu năm ngắn ngủi, tài sản Lao Gan Ma liền đạt đến 1. 3 tỷ.
Sau hai mươi năm thành lập, lợi nhuận ròng mỗi năm của Lao Gan Ma đã đạt đến 4 tỉ nhân dân tệ.
Vạn sự khởi đầu nan, cái nghề ăn uống này, chỉ cần bước khởi đầu tốt, như vậy, chỉ cần giữ nguyên phương pháp phối chế trong những ngày tiếp theo thì chỉ cần ngồi ở nhà đếm tiền là xong.
Vào ngày 11 tháng 11, cũng chính là ngày lễ độc thân, Tô Bạch đầu tư toàn bộ thu nhập của quán mì Tô Bạch trong hai tháng qua vào quán mì mới.
Quán mì trong thành phố Bạc Thành cũng từ một quán trước đây biến thành mười hai quán như bây giờ.
Sau khi mở hàng loạt những quán mì trong thành phố, mục tiêu kế tiếp của Tô Bạch chính là mở rộng xuống thành trấn ở các vùng quê.
Thành trấn ở hai nơi nhiều vô cùng, số quán mì ở mỗi trấn có không ít.
Lấy Lâm Hồ trấn của họ làm ví dụ, hiện tại có tới bốn, năm tiệm bán mì khô ở một cái trấn Lâm Hồ rồi.
Tô Bạch đã lên kế hoạch hợp nhất tất cả các tiệm mì khô trong thị trấn thành một.
Mỗi tiệm mì lấy hai trăm mét vuông để tính, một cái trấn chỉ cần hai tiệm mì là đủ.
Ngoài nội thành của Qua Thành ra, tổng cộng đã có hai mươi thôn trấn, mỗi thôn trấn mở hai tiệm, tương đương với bốn mươi tiệm.
Chi phí để mở được bốn mươi tiệm là một con số trên trời. Nhưng cũng may là, mặt tiền trong trấn rẻ hơn gấp đôi so với mặt tiền trong thành phố. Hơn nữa, với thu nhập hàng tháng của hai mươi mấy quán mì ở hai nơi như hiện tại, Tô Bạch có đủ tiền để mở quán mì Tô Bạch trên khắp các thành trấn của Qua Thành trong tháng ba tới. Đến cuối năm sau, mục tiêu của Tô Bạch là để tất cả các thị trấn ở ba huyện và một khu Bạc thị đều đánh ra cái tên thương hiệu Tô Bạch.
Bởi vì mấy tháng này đều đang bận rộn công việc kinh doanh, thành tích học tập của Tô Bạch lao dốc nhanh chóng.
Từ top 30 trong kỳ thi tháng đầu tiên trong lớp vào tháng chín, đến top 50 trong lớp vào tháng mười, rồi đến top 70 trong lớp tháng 11.
Đến lúc kiểm tra cuối kỳ cuối tháng 12 cuối cùng, thành tích Tô Bạch xếp từ dưới đếm lên.
May là lớp thường không cần xếp ban theo thành tích lần nữa, bằng không, có khi bây giờ Tô Bạch bị rớt xuống ban tám luôn rồi.
Mà thành tích của Khương Hàn Tô vẫn như cũ nghiền ép toàn trường. Bắt đầu từ kỳ thi tháng đầu tiên cho đến kỳ thi cuối kỳ kết thúc tháng, bởi vì đọc sách nhiều, thành tích viết văn cũng càng lúc càng cao như cô ấy mong muốn. Thành tích học tập của cô ấy thường thường có thể cách người xếp vị trí thứ hai rất nhiều điểm. Cấp 3 không thể so cấp 2 được, học sinh cấp 2 đạt thành tích tốt trong trường học thì nhà trường chỉ thưởng tiền cho giáo viên, mà học sinh cấp 3 đạt thành tích tốt thì sẽ được nhận học bổng.
Trong thời gian này, Khương Hàn Tô còn đại biểu khối 10 trường trung học số một của bọn họ đi tham gia vài cuộc thi và giành được không ít tiền thưởng.
Lần đầu Khương Hàn Tô nhận được những tiền thưởng này, chính là đem toàn bộ tiền trả lại Tô Bạch ngay lập tức.
Tô Bạch nhận hết toàn bộ, nhưng tổng cộng cũng chỉ mới hơn một ngàn đồng tiền, cô ấy muốn dựa vào những học bổng này trả đủ 10 ngàn đồng, vậy còn lâu lắm.
Ngày mùng 1 tháng 2 năm 2013. tức ngày 21 tháng chạp năm 2012 âm lịch.
Hôm nay là thứ sáu, trường trung học số một của bọn họ bước vào thời kỳ nghỉ đông.
Từ ngày 21 tháng chạp năm 2012 tới ngày 21 tháng giêng năm 2013. vừa đúng một tháng.
Buổi sáng, giáo viên nói một vài việc cần phải chú ý trong kỳ nghỉ đông, như là không được chơi lửa, chơi pháo và nhiều thứ khác.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, học kỳ đầu tiên của năm lớp 10 kết thúc trong tiếng hoan hô của học sinh.
"Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, nghỉ cả một tháng, nó còn dài hơn so với hồi học cấp 2. Cấp 2 chúng ta chỉ được nghỉ có hai mươi ngày." Ôn Hòa bên cạnh nhảy nhót nói.
"Đúng đấy, cuối cùng đã được nghỉ rồi." Tô Bạch nói.
Kỳ nghỉ mang ý nghĩa có thể nhìn thấy càng nhiều người thân hơn.
Bởi vì một vài người bạn thân thích đều làm công ở những nơi khác, hắn thực sự rất nhớ những người cô và dì đã tốt với hắn khi hắn còn nhỏ.
Nhưng khi những người thân thích này trở về, đồng nghĩa với việc cha mẹ đã lâu không gặp cũng sẽ trở về.
Hai người thu dọn đồ đạc xong và cùng đi ra khỏi phòng học.
Vừa mới kết thúc một học kỳ, trừ một vài bài tập về nhà cần phải hoàn thành trong kỳ nghỉ đồng thì không có đồ gì đáng để mang đi.
"Tô Bạch, Khương Hàn Tô kìa." Ôn Hòa bỗng nhiên chép miệng.
Tô Bạch ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cách đó không xa đeo cặp sách và mới vừa từ trong phòng học đi ra.
Có lẽ là vì mùa đông rất lạnh nên cô ấy không ngừng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé của mình.
Lúc Tô Bạch ngẩng đầu nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn thấy Tô Bạch.
Hình ảnh này, cực kỳ giống với hình ảnh một năm trước Tô Bạch mới vừa trọng sinh.