"Cậu không cảm thấy đau sao?" Tô Bạch hỏi.
Khuôn mặt của Khương Hàn Tô khi tay chạm vào rất lạnh lẽo, xúc cảm bản thân mình nhận được hoàn toàn khác với những lần nhéo cô ấy trong mấy tháng trước.
Khi đó còn là đầu thu, mà bây giờ đã là mùa đông rồi.
Bởi vì cái lạnh của mùa đông, sờ lên không còn cảm nhận sự mềm mại mịn màng như trước kia.
"Không đau, đây là điều tớ đáng bị trừng phạt." Khương Hàn Tô nghiêm túc nói.
"Cậu thích bị tra tấn à? Nếu không để tớ đánh cậu một trận xả giận?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nhỏ giọng nói: "Có thể, nhưng không thể đánh mặt, cũng không thể để cho người khác nhìn thấy."
Tô Bạch: ". . ."
"Trời lạnh, trở về thôi." Tô Bạch nói.
Cơn gió lạnh từ bờ sông thổi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy sắp bị gió lạnh thổi cho nứt luôn rồi.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người tách ra ở một ngã tư, Khương Hàn Tô trở lại nhà mình, mà Tô Bạch lại trở về nhà dì út.
Sau khi về đến nhà, Khương Hàn Tô hà hơi xoa xoa tay, sau đó ngồi ở trên giường không có tiếp tục đọc sách giống như mọi ngày, mà ngây ngốc thất thần.
Cô vốn còn tưởng rằng bằng cách chia tay Tô Bạch sẽ khiến cho hắn hết hy vọng với cô, như vậy cô có thể dễ dàng giải quyết tốt mối quan hệ giữa hai người.
Bởi vì liên quan đến mẹ mình, hai người cứ tiếp tục dây dưa, bản thân mình chỉ có thể thương hắn càng sâu.
Thế nhưng, nào có chuyện chia tay dễ dàng đến thế, đến lúc thật sự mới thấy khó cỡ nào.
Khương Hàn Tô ban đầu nghĩ rằng bản thân mình có thể cùng với hắn chính thức cắt đứt.
Nhưng chỉ sau một tháng, cô liền phát hiện mình không làm được.
Hầu như đêm nào cô cũng không thể không nghĩ đến hắn.
Vừa nghĩ tới hắn không muốn mình, tương lai sẽ lấy một cô gái khác thì bản thân đã cảm thấy như có ngàn vạn cây kim đâm vào trái tim mình.
Nhưng có một số việc, nhất định phải chịu đựng đến cùng.
Nhưng thật sự mình không muốn rời xa hắn!
Khương Hàn Tô chợt phát hiện hiện thực rất khác với tiểu thuyết, phim điện ảnh và các bộ phim truyền hình.
Tiểu thuyết, phim điện ảnh và phim truyền hình có rất nhiều cảnh nữ chính chia tay và lẳng lặng ra đi.
Nhưng Khương Hàn Tô phát hiện bản thân cô không làm được.
Bởi vì Tô Bạch là người đầu tiên cô thích, cũng là người duy nhất cả đời cô hạnh phúc.
Người như vậy, làm sao chia tay, làm sao quên được đây?
Hơn nữa, tuy thời gian bọn họ yêu nhau không dài, nhưng lại có rất nhiều ký ức đẹp với nhau.
Đến buổi chiều, Lâm Trân trở về nhà.
"Con gái, mẹ nói chuyện với con một chút." Lâm Trân đi vào phòng của Khương Hàn Tô.
"Mẹ, chuyện gì vậy mẹ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hôm nay dì Tô của con có nhờ mẹ một chuyện, đứa con trai ngồi bên cạnh con ngày hôm nay chính là cháu ruột của dì Tô của bên nhà ngoại. Dì ấy nhờ mẹ giúp dì ấy lưu ý xem có cô gái nào tốt hay không để giúp đứa trẻ kết thân. Nhà dì của con không phải có một cô con gái sao? Ngày hôm trước còn đến đây gặp chúng ta, đứa trẻ năm nay cũng đến tuổi mai mối rồi, hơn nữa bề ngoài trông cũng ổn, không biết có thể lọt vào mắt xanh của cháu trai dì Tô của con hay không, ngày nào đó để cho hai đứa gặp mặt nhau một lần vậy."
"Ngoài ra, trong thôn chúng ta vẫn còn vài cô gái tốt, con giúp mẹ nhìn một chút xem có ai thích hợp không?" Lâm Trân hỏi.
"Cậu ấy muốn kết hôn?" Khương Hàn Tô sửng sốt.
"Người con nói là Tô Bạch sao? Mẹ nghe nói dì Tô của con gọi đứa trẻ ấy là Tô Bạch, giống như con vậy, cũng học ở trường trung học số một trên thành phố và còn đang đi học. Mẹ cũng không hiểu vì sao dì Tô của con lại vội đến thế, nhưng dì Tô của con đã nói như vậy rồi thì bản thân cậu ấy có lẽ cũng đồng ý. Con trai thật sự không thể so với con gái, gần đây có không ít sinh viên trên trấn còn chưa kết hôn đấy." Lâm Trân nói.
Khương Hàn Tô đặt sách sang một bên, sau đó hai tay ôm đầu gối, không nói chuyện.
"Con sao vậy? Không có người nào phù hợp sao? Nếu như có thì nói mẹ một tiếng, dì Tô của con đối xử với nhà chúng ta rất tốt." Lâm Trân nói.
"Mẹ, mẹ đi ra ngoài trước đi, con yên tĩnh suy nghĩ một lúc." Khương Hàn Tô nói.
"Ừ. Con đừng đọc sách nhiều, con nghỉ ngơi cho tốt đi," Lâm Trân còn tưởng rằng Khương Hàn Tô như vậy là vì buổi trưa uống ít rượu đế.
Nói cho cùng, bà ấy biết Khương Hàn Tô không uống được rượu.
Nhưng bà ấy làm sao biết được, lúc này Khương Hàn Tô khó chịu như thế, hoàn toàn là vì nghe được chuyện Tô Bạch xem mắt.
Hơn nữa, càng buồn cười chính là, người muốn làm mai cho hắn không phải ai khác, chính là mẹ của cô.
Khương Hàn Tô dựa vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Tô Bạch không biết Khương gia phát sinh những gì, hắn cũng không biết dì út lại tiếp tục nghĩ đến chuyện đi xem mắt cho hắn.
Lúc xế chiều, Tô Bạch mang theo bé Chanh Chanh đi đến một quầy bán đồ tạp hóa trong thôn mua một bọc pháo lớn.
Tô Bạch mua rất nhiều hộp pháo xiết có giá năm đồng một hộp và ngư lôi lớn có giá một đồng một cái.
Ăn tết nên cần phải có bầu không khí của ngày tết, không có pháo làm sao có thể kêu là đón Tết nguyên đán được.
Trở về năm mười sáu tuổi, Tô Bạch cũng muốn chơi đùa những thứ này lần nữa.
Trước đây, bởi vì thân phận và độ tuổi không cho phép, coi như là trở về quê hương cũng không tiện chơi những thứ này. Nhưng hiện tại không giống, mười sáu tuổi, chính là thời gian điên rồ nhất để chơi pháo.
Trên đường trở về nhìn thấy sông băng kết băng, Tô Bạch liền dùng gạch ở phía trên đập một lỗ trên đó, sau đó ném ngư lôi vào bên trong.
Sau đó chỉ có một nổ trầm thấp vang lên, một cột nước bắn lên cao từ cái lỗ đó.
Cột nước bay lên cao và rớt xuống khắp người Tô Bạch khi hắn còn chưa kịp chạy xa.
Trời lạnh thế này, bị làn nước xối đến, thật sự rất lạnh.
Sau khi Tô Bạch về đến nhà, không thể tránh khỏi bị Tô Sắc mắng một trận.
"Con thật là, con lớn thế này rồi, sao con giống như đứa trẻ vậy, nhìn con thế này không phải dễ bị bệnh sao." Dì út tức giận nói.
Tô Bạch không dám nán lại lâu, vội vàng nhận sai và trở về phòng thay đồ.
Vào buổi tối, Tô Bạch mới vừa cơm nước xong, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô cầm rổ đi vào.
"Dì Tô, đây là bánh quai chèo nhà con mới vừa chiên xong hôm nay, mẹ con nói con mang tới nhà dì một ít ăn thử." Khương Hàn Tô nói.
Gần tới ngày tết, từng nhà trong thôn đều sẽ chiên một vài thứ, chẳng hạn như cá cơm.
Mà bánh quai chèo, là món được chiên nhiều nhất, nó gần như là món nhất định phải chiên trong dịp tết.
Đối với những thứ tương đối khô khốc này, Tô Bạch không thích ăn cho lắm, mỗi lần trong nhà chiên nhiều đồ chiên rán, Tô Bạch đều ăn rất ít.
Nhưng lúc này Khương Hàn Tô đứng ở cửa nở nụ cười tươi rói với chiếc rổ trong tay, Tô Bạch lại đi tới lấy hai cái bánh quai chèo từ trong rổ ăn thử.
Trong bánh quai chèo có một ít đường, ăn rất ngon.
Bởi vì vừa mới chiên xong và vẫn còn mềm nên cắn một cái rất tơi xốp.
"Dì út, bánh ăn ngon lắm." Tô Bạch nói.
"Con còn chưa nhận mà đã ăn rồi, sao con không có một chút phép tắc nào hết vậy?" Dì út tức giận lườm hắn một cái, sau đó cười nói với Khương Hàn Tô: "Hàn Tô, con từ xa vất vả đưa tới đây, con ăn cơm chưa?"
"Dạ. Con ăn rồi." Khương Hàn Tô cười nói, chỉ là nét cười của cô ấy có chút miễn cưỡng.
"Dì Tô, con về trước." Khương Hàn Tô không muốn ở ở lại đây lâu.
"Con vừa tới sao giờ muốn về rồi? Ở đây chơi một chút đi, uống một chén trà rồi đi nha con!" Tô Sắc nói.
"Dạ không được đâu dì, trong nhà con còn có việc phải làm." Khương Hàn Tô nói.
Thấy cô ấy muốn đi, Tô Sắc nói với Tô Bạch: "Đường ban đêm không dễ đi, con giúp dì đưa cô bé về nhà đi."
"Dạ không cần, con có thể tự về nhà được." Khương Hàn Tô vội vàng từ chối.
"Hai đứa các con là bạn học cùng trường, để thằng này đưa con về, không mất bao nhiêu thời gian đâu." Tô Sắc nói.