Chương 190: Làm mai

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 15:50:08

"Trước đây con không thích ăn, là bởi vì con không nhả xương được, con cá này không có xương." Tô Bạch nói. Có một số đầu bếp nấu các món ăn trong nồi lớn, người phục vụ bưng thức ăn và đưa thức ăn đến các bàn cũng không ít, toàn bộ đều là vài người trẻ tuổi địa phương. Bởi vậy món ăn đưa lên rất nhanh, hơn chục món ăn đã được phục vụ trong vòng chưa đầy nửa giờ. Bởi vì phụ nữ không uống rượu nên đàn ông và phụ nữ trong sân tách ra. Tô Bạch ngồi ở bên ngoài, có thể nghe được vài người đàn ông bên trong vung quyền la to. Lúc mới tới, Tô Bạch còn không có tâm tư muốn uống rượu, chỉ là bây giờ nghe âm thanh uống rượu náo nhiệt bên trong, hắn nghiện rượu không nhịn được muốn quay lại. Nhiều năm hắn kiêng rượu, một khi mở ngăn, sự cám dỗ có khi còn lớn hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, một mình uống rượu không thú vị, nhưng một đám người cùng uống rượu, lại là một bữa tiệc mừng ở nông thôn, Tô Bạch là một người đặc biệt nghiện rượu. Kiếp trước, lúc Tô Bạch còn rất nhỏ, chỉ cần tham gia vào loại tiệc rượu này, liền có thể uống say khước trên bàn rượu. Cái cảm giác này, cũng chỉ có khi tham gia loại tiệc rượu này ở nông thôn. Tương lai sau này, cho dù Tô Bạch mời một đám bạn đến uống rượu trong khách sạn cũng không thể có được bầu không khí này. Các bác gái xung quanh đang nói vài chuyện thú vị ở trong thôn, so xem con trai nhà ai kiếm được nhiều tiền hơn, số điểm bài kiểm tra được bao nhiêu trong kỳ thi. Tô Bạch cảm thấy vô vị, ngồi ở đó chơi điện thoại di động. "Chanh Chanh, lại đây, con ngồi như vậy, chị Hàn Tô của con làm sao ăn cơm được? Đến đây ngồi với mẹ, để chị Hàn Tô của con còn ăn cơm ngon." Dì út Tô Sắc nói. Hơn nửa giờ trôi qua, trên bàn có hơn mười mấy món, Khương Hàn Tô không ăn được bao nhiêu, bởi vì cô ấy ôm Chanh Chanh, tất cả đều gắp rau cho cô ấy ăn. Thật sự, Tô Bạch mãi đến tận bây giờ còn không biết vì sao nhà dì út mình lại có quan hệ với nhà Khương Hàn Tô. Mà dựa theo hai ngày Tô Bạch quan sát, hai nhà bọn họ không chỉ là có quan hệ, hơn nữa quan hệ hẳn là không cạn. "Dì út, con ăn no rồi, để con ôm bé." Tô Bạch nói. "Không, không cho anh ôm, em muốn chị Hàn Tô ôm em cơ." Bé Chanh Chanh nói. Tô Bạch mỉm cười, từ trong túi móc ra một cây kẹo que, hỏi: "Vậy cái này cho em ăn thế nào?" Ánh mắt bé Chanh Chanh sáng lên, trực tiếp từ trên người Khương Hàn Tô nhảy đến trên người Tô Bạch, cô bé lấy cây kẹo que và nói: "Anh còn loại kẹo này, em còn tưởng anh chỉ có một cây thôi chứ." Bé Chanh Chanh nói xong ném vào trong miệng, thỏa mãn nói: "Thật ngọt." Khương Hàn Tô nhìn Tô Bạch móc kẹo que từ trong túi, ngơ ngác ngẩn người. "Ăn ngon đi, loại rượu gạo kia uống rất ngọt rất ngon, cậu có thể uống nhiều một chút." Tô Bạch lạnh nhạt nói. "À, Ừ." Khương Hàn Tô nhỏ giọng đồng ý một tiếng, sau đó cầm cái thìa húp một thìa rượu gạo. Bé Chanh Chanh liếc mắt nhìn Khương Hàn Tô, rồi liếc nhìn Tô Bạch, có chút kỳ quái nói với Khương Hàn Tô: "Chị Hàn Tô, chị thật nghe lời nha." "Nói nhăng nói cuội gì đấy, em lo ăn kẹo của em đi." Tô Bạch tức giận vỗ cái đầu của cô bé một cái. Không bao lâu sau, chú rể và cô dâu đi tới, bắt đầu tới từng người từng bàn một chúc rượu. Đây là quy định tiệc rượu kết hôn trong thôn, bắt đầu từ người đầu tiên, tất cả mọi người trên bàn đều phải kính một chén rượu. Ngay cả nữ cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, ngoại trừ những người phụ nữ biết uống rượu, bình thường đều rót một chút xíu rượu, miễn có ý là được. Đối với người nam, uống nhiều hay ít, tất cả phụ thuộc vào ý tứ của cô dâu chú rể, ở trên hôn lễ là rót bao nhiêu thì uống bao nhiêu. Khi đến kính Tô Bạch thì rót cho hắn nửa chén, Tô Bạch một hơi uống hết. Đến Khương Hàn Tô thì bớt hơn phân nửa. Nhưng chỉ nhiêu đây thôi, đối với Khương Hàn Tô mà nói đã khó uống lắm rồi. Cô ấy thậm chí còn không thể uống bia được, cần gì nói đến rượu đế mấy chục độ. Khương Hàn Tô uống một hớp nhỏ liền nghẹn trong người, nhưng theo quy định của tiệc rượu ở đây, cô vẫn nhẫn nhịn độ cay nồng uống hết rượu. Sau khi kính rượu xong, bữa tiệc rượu này cũng gần như kết thúc. Không biết dì út nói cái gì với Lâm Trân, bà ấy thường thường liếc mắt nhìn sang hắn, có lúc còn mỉm cười gật gù. Tô Bạch muốn nói vài lời với Khương Hàn Tô, nhưng khi đến miệng thì lại không biết nên nói cái gì. Chuyện phát triển đến hiện tại, hắn có lỗi, cô ấy cũng có lỗi. Điều Tô Bạch cảm thấy khó chịu nhất chính là lúc cô ấy gọi điện thoại cho hắn, cô ấy cũng chỉ nói ngắn gọn một câu chia tay mà không một lời giải thích. Chuyện này là sao? Ở chung lâu như vậy, bản thân mình vì cô ấy trả giá nhiều như vậy, cuối cùng một câu giải thích cũng không có là sao cơ chứ? Mặc dù Tô Bạch biết đại khái câu chuyện có liên quan đến mẹ của Khương Hàn Tô là Lâm Trân, thế nhưng hắn vẫn muốn Khương Hàn Tô có thể tự mình giải thích với hắn lý do vì sao chia tay. Dù cho là giải thích xong rồi chia tay, Tô Bạch sẽ không có tức giận giống như bây giờ. Kết quả Khương Hàn Tô làm thế nào? Cô ấy không chỉ không một lời giải thích, ngay cả mấy tháng sau đó, cô ấy cũng không có ý định giải thích nguyên nhân cho hắn biết. Ngay cả khi gặp mặt, cô ấy vẫn trốn tránh, hoàn toàn giống như một người qua đường bước ra từ một thế giới khác. Đến cuối cùng, thời điểm gặp nhau vào kỳ nghỉ đông, câu nói đầu tiên vẫn là hỏi thành tích của hắn vì sao lại sa sút. Thành tích của hắn vì sao sa sút, cô ấy không biết sao? Nếu như Tô Bạch thật sự muốn học tập chăm chỉ, cho dù có bận rộn với quán mì, những chương trình học lớp 10 này hắn cũng có thể đuổi kịp. Chỉ là phần lớn thời gian, hắn dành cho việc ngủ, cùng với chơi điện thoại di động. Cho nên, dưới tình cảnh ấy, Tô Bạch làm sao có thể vác cái mặt mình đi tìm cô ấy? Cũng chính bởi vì vậy, oán giận trong lòng Tô Bạch càng lúc càng lớn, và sinh ra ý nghĩ chia tay thì chia tay. Chỉ là người đó, nếu như không gặp nhau, trải qua một khoảng thời gian dài, bận rộn với những chuyện khác, đúng là có thể không còn nhớ tới. Nhưng mấy ngày gần đây bởi vì kỳ nghỉ đông này, Tô Bạch không còn bận rộn về chuyện quán mì, hơn nữa nhìn thấy cô ấy không ít lần, ban đêm lúc ngủ lại không nhịn được nghĩ đến cô ấy. Đặc biệt là khi biết lý do chia tay, là do Lâm Trân lấy cái chết để bức cô ấy, trái tim Tô Bạch mềm nhũn đi một ít. Nhưng mềm thì mềm, muốn để Tô Bạch chủ động mở miệng nói cùng nhau quay lại một lần nữa, chắc chắn không thể được. Với tính tình Tô Bạch và lòng tự tôn của hắn, không cho phép hắn làm như thế. Trước tiên cứ giằng co như vậy đi, bây giờ bản thân hắn thật sự không biết cách nào giải quyết được vấn đề của mẹ cô ấy, mà không giải quyết được vấn đề Lâm Trân, bọn họ coi như có ở cùng nhau một lần nữa, sau này cũng sẽ vì vấn đề này mà xảy ra mâu thuẫn tiếp. "Chị Lâm, chị có quen biết cô gái nào không, nếu có thì giới thiệu cho cháu trai nhà em một chút. Bề ngoài cháu trai nhà em đủ đoan chính chứ? Hơn nữa năm nay nó thông suốt rồi, biết tầm quan trọng của việc học, hiện tại còn đang học ở trường trung học số một đấy chị." Không biết có phải là do uống chút rượu không, Tô Sắc lại không nhịn được bắt đầu nghĩ đến việc làm mai cho Tô Bạch. "Cháu nó còn đang đi học, không thích hợp cho lắm? Nếu ảnh hưởng đến thành tích học tập thì không hay đâu." Lâm Trân nói. "Không sao đâu chị, chỉ cần lưu ý là được rồi chị. Mấy năm nữa nói tiếp cũng không muộn và có rất nhiều lựa chọn tốt. Chị cũng biết tình hình trong thôn rồi, đợi lớn hơn rồi mới ra mắt, có thể sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Chúng ta có thể xuống tay trước, nếu như chọn trúng rồi, trước hết để cho song phương đính hôn là đẹp nhất." Tô Sắc nói. "Nếu em đã nói như vậy rồi, vậy để chị lưu ý một chút." Lâm Trân nói. "Em cảm ơn chị." Tô Sắc cười nói. "Đừng khách sáo." Lâm Trân nói.