Chương 293: Tớ biết

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:48:21

Hoàn thành xong toàn bộ bài tập các môn thì đã hơn bốn giờ chiều rồi. Trời lạnh như thế này, Tô Bạch không có ý định mang theo Khương Hàn Tô ra ngoài chơi. Sau khi Khương Hàn Tô làm bài tập xong, cũng không có làm cái gì khác, cô lấy một quyền sách từ trong cặp ra và lẳng lặng đọc nó. Tô Bạch đi tới, cầm lấy sách tiếng Anh trong tay cô, sau đó nói: "Đừng đọc nữa, làm bài tập nguyên buổi trưa rồi, cùng với tớ chơi gì đó đi." "Chơi cái gì?" Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên hỏi. "Liên Minh Huyền Thoại, lần trước không phải cậu nói cậu rất thích chơi sao?" Tô Bạch hỏi. Tô Bạch nhớ tới kỳ nghỉ học quân sự năm ngoái, Tô Bạch tìm rất nhiều trò chơi cho cô ấy chơi, cô cũng chỉ có hứng thú với trò chơi Liên Minh Huyền Thoại. Khương Hàn Tô bĩu môi nói: "Tớ đánh không lại người máy." Tô Bạch cười nói: "Không sao cả, tớ dạy cho cậu chơi vài lần là cậu đánh thắng người máy thôi." Nếu không có ai hướng dẫn trò chơi này, người mới thật sự rất khó đánh thắng người máy. Đừng nói đánh người máy, nếu như không ai dạy, mà tự mình tìm hiểu, dù là tìm hiểu nửa năm thậm chí là một năm, sợ là đến cả last hit cũng không biết. Người như vậy, thật ra có không ít. Kiếp trước, lúc Tô Bạch còn ở quán net, thường nhìn thấy nhiều người chơi trò này hơn một năm vẫn không biết last hit là gì. Tô Bạch kéo cô ấy đến trước máy vi tính, bật hai máy vi tính lên, sau đó nhập tài khoản vào. Hiện tại có thể mua thẻ đổi tên trong cửa hàng, Tô Bạch mua một tấm thẻ và đổi ID thành kỷ đóa hàn tô vị khẳng tiêu. ID của Khương Hàn Tô, vẫn là ID Tô Bạch tạo cho cô ấy vào năm ngoái - triều lai thí khán thanh chi thượng. Khương Hàn Tô bởi vì trước đây chỉ chơi một ván đánh với máy nên bây giờ mới chỉ đạt cấp 2. Cấp cao nhất trong LOL là cấp 30, đương nhiên, sau vài năm thay đổi thì không còn giới hạn cấp độ nữa. Thế nhưng bây giờ, LOL chỉ khi đến cấp 3 mới có thể đánh ghép đôi, cấp 30 mới có thể đánh xếp hạng. Với cấp độ và kinh nghiệm hiện nay của Khương Hàn Tô, cần đánh thêm hai ván với người máy thì có thể đạt cấp 3 rồi. Tô Bạch sở dĩ tìm cô ấy chơi game, là bởi vì Khương Hàn Tô thường hay đọc sách vào những lúc rãnh rỗi. Những gì cô ấy đọc gần như vượt xa những gì giáo viên dạy trong giai đoạn hiện tại. Xem trước như vậy thực sự rất tốt cho lần học tiếp theo. Nhưng con người không phải là máy móc, lúc nghỉ ngơi nên hơi hơi buông lỏng bản thân một chút mới tốt. Tô Bạch không có chơi, mà ở bên cạnh hướng dẫn cô ấy chơi. Xem ra cô ấy rất thích chơi anh hùng The Frost Archer, vừa vào là chọn Ashe rồi. Đương nhiên, Ashe không đi đường dưới, mà đi đường giữa. Nhưng không sao cả, bởi vì họ đều là người mới, ngay cả đi ở vị trí nào cũng không biết. Ván này đến cả người đi rừng còn không có, ngoại trừ Khương Hàn Tô đang trấn giữ đường giữa thì những người khác chạy tán loạn khắp nơi. Trận đấu bắt đầu được vài phút, Khương Hàn Tô và họ đều rơi vào thế yếu ở cả ba đường. Bao gồm cả cô ấy, đường trên, đường giữa và cả đường dưới đều chết. Người bình thường đi đường giữa bị chết thường là do lính đối diện đẩy đường nên bị giết. Trong đó, có một người cầm Miss Fortune chết là vì không mang trừng phạt, đi vào rừng đánh quái lam và bị quái lam đánh chết. Cấp độ này phù hợp với những người mới chơi được vài ván. Nếu không có ai chỉ dạy, chơi như vậy là bình thường, vì để quen với bản đồ thì cần chơi vài chục ván để tích luỹ kinh nghiệm. "Đám lính nhỏ này cậu phải nhấn A để đánh đòn kết liễu, chỉ có A chết nó, cậu mới có tiền." Tô Bạch nói. "Làm cách nào?" Khương Hàn Tô hỏi. "À, chính là dùng chuột nhấp vào để tấn công." Tô Bạch nói. "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, cô chờ đến khi lính nhỏ chỉ còn lại giọt máu cuối cùng thì giết nó. Quả nhiên, lính cận chiến bị cô giết chết liền rớt xuống 23 đồng. Khương Hàn Tô không ngốc, dưới sự hướng dẫn của Tô Bạch, bây giờ cô xếp hạng nhất trong cái thế giới này. Mặc dù chỉ đánh hai ván với người máy, nhưng cũng hưởng lợi không ít. Có thể nói, Tô Bạch hướng dẫn cô ấy đánh hai ván với người máy, có thể chơi tốt hơn những người đang trong giai đoạn khám phá rồi. Tô Bạch dẫn trước cái thời đại này hàng chục cái phiên bản, thực sự được xem như là người đứng đầu trong thế giới này. Từ góc độ Tô Bạch xem các trận đấu hiện nay, trong đó sơ hở thực sự quá nhiều. Sau khi đánh hai ván với người máy xong, Khương Hàn Tô càng hứng thú với trò chơi hơn. Cô không có hứng thú với trò chơi bắn súng và đua xe tốc độ, nhưng cô lại hứng thú với trò chơi kiểu MOBA này. Liên Minh Huyền Thoại vốn là một hiện tượng trò chơi thịnh hành khắp toàn cầu. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nó trở thành trò chơi có nhiều người chơi nhất trên thế giới, cùng với Professional League có quy mô và quy tắc nhất, có khán giả xem trò chơi này đông nhất, nhất định có lý do của nó. Khi đến cấp 3, có thể đánh ghép đôi rồi. Lúc này, tất cả những người ghép đôi đều là người thật. Sau khi bắt đầu ván đấu, Khương Hàn Tô hỏi: "Ghép đôi rất khó đánh phải không?" "Không, so với đánh người máy còn dễ đánh hơn." Tô Bạch cười nói. Sau khi Khương Hàn Tô chơi hai ván ghép đôi, quả nhiên là như vậy. Có Tô Bạch chỉ điểm, cứ mỗi giai đoạn trong ván đấu, cô ấy như cá gặp nước. Chơi xong hai ván ghép đôi, lúc này đã là sáu giờ tối, bên ngoài trời đã tối hẳn. Hai người tắt máy tính, từ trong tủ lạnh lấy bánh sủi cảo còn lại vào buổi trưa đem ra luộc. Sau khi nấu xong, hai người đang muốn đem sủi cảo vào trong phòng ăn thì đột nhiên ánh đèn lóe lên, bị cúp điện rồi. Cái này có lẽ là thời đại khổ sở ở một vài thành phố nhỏ, ngay cả khi không phải thời tiết dông tố, có lúc cũng sẽ động một chút là bị cúp điện. Khi hai người đem sủi cảo vào trong phòng ăn, Tô Bạch từ trong ngăn kéo lấy ra một cây nến màu trắng. Chỉ còn lại một cây cuối cùng, là cây còn lại Tô Bạch đã mua vào lần cúp điện lần trước. Ở những địa phương khác, nến đỏ và nến trắng đều mang ý nghĩa riêng của nó. Nhưng ở chỗ Tô Bạch, không cần biết đó là nến trắng hay là nến đỏ, miễn sao thắp sáng là được. Mà cây nến này cũng như thế. Chỉ khi mọi người không thiếu ánh sáng, không thiếu điện thì nó mới mang trong mình ý nghĩa khác. Tô Bạch dùng bật lửa đốt nến, sau đó cầm nến đi đến bàn và nhỏ ít sáp từ nến xuống bàn, rồi cầm cây nến đặt lên phần sáp dưới bàn. Như vậy, cây nến liền đứng im tại đó. Không có điều hòa, từng cơn gió lạnh ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở thổi tới. Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống nhanh chóng, không lâu sau, hơi ấm từ điều hoà còn lưu lại trước đó, liền bị gió lạnh thổi tan đi. May là trước mặt có sủi cảo nóng, uống hai bát canh, ăn hai cái sủi cảo, lúc này mới cảm thấy bớt lạnh hơn. "Trời lạnh như thế này, trong trường học cũng không có điện, đêm nay cậu đừng về." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô mím mím môi, Tô Bạch cho rằng cô ấy sẽ từ chối, nhưng Khương Hàn Tô bưng bát, nhỏ giọng nói: "Ừm." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Trong lúc tớ đi rửa chén bát, cậu dọn giường của cậu đi." "Không cần, tớ đi rửa chén bát xong rồi đi dọn giường cũng giống nhau thôi." Khương Hàn Tô nói. "Được thôi, tuỳ cậu vậy." Tô Bạch nói. Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương Hàn Tô đi rửa chén, Tô Bạch lại đi vào trong phòng Khương Hàn Tô, ôm mấy cái chăn từ trong tủ của cô ấy ra, sau đó giúp cô ấy dọn giường. Dọn giường xong, Tô Bạch cầm cái chậu đi ra bên ngoài lấy một ít nước lạnh, sau đó mang vào trong phòng, thử nhiệt độ nước, rồi dùng phích nước nóng rót vào trong chậu thêm chút nước nóng. Đến khi cảm giác được nhiệt độ vừa đủ, Tô Bạch mới dừng lại. Tô Bạch ước lượng phích nước nóng một chút, đúng lúc nước trong phích nước nóng không còn. Lúc này Khương Hàn Tô rửa sạch chén bát đi vào. Cô liếc nhìn giường của mình, nói: "Cậu dọn rồi à?" "Chỉ dọn giường thôi mà, có gì đâu mà khó?" Tô Bạch cười nói. "Chỉ có một chậu thôi, chúng ta cùng nhau rửa." Tô Bạch nói. "Cậu rửa trước đi, chờ cậu rửa xong, tớ có thể đổ thêm nước vào." Khương Hàn Tô nói. "Bên trong phích nước nóng không còn nước." Tô Bạch nói. Khương Hàn Tô cầm lấy phích nước nóng, phát hiện thật sự không còn nước. "Không sao, tớ dùng nước lạnh rửa là được." Khương Hàn Tô nói. "Được rồi, đến đây cùng nhau rửa đi, dùng nước lạnh rửa, cậu lại muốn bị cảm lạnh đúng không?" Tô Bạch đứng dậy, kéo cô ấy đến trước giường, sau đó ngồi xổm xuống và giúp cô ấy cởi giày. Khương Hàn Tô lúc đầu còn muốn giãy giụa, nhưng nhìn người con trai trước mắt ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày, cô không thể giãy giụa đứng lên được. Trong lòng cô tuy xấu hổ, nhưng cô lại không đành lòng từ chối hắn. Tô Bạch như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối được đây? Sau khi cởi giày của cô ấy ra, một đôi trắng trắng mịn xuất hiện ngay trước mắt hắn. Sau khi cởi giày bông ra, bàn chân của Khương Hàn Tô co quắp cuộn tròn, nói: "Lạnh quá đi!" Tô Bạch dùng tay sờ sờ, đúng là quá lạnh. "Ngày nào cậu cũng phải ngâm chân, chân quá lạnh rồi." Tô Bạch nói. Sợ cô ấy lạnh, Tô Bạch không có sờ nhiều, trực tiếp đem bản chân nhỏ của cô ấy cho vào trong chậu. "Nhiệt độ nước thế nào? Nóng không?" Tô Bạch hỏi. "Không nóng, vừa đủ." Khương Hàn Tô nói. "Vậy thì tốt." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch ngồi xuống bên cạnh cô, cũng cởi giầy, đem chân luồn vào trong chậu. Chân Khương Hàn Tô rất nhỏ, tuy chỉ có một chậu, nhưng hai người bỏ chân của họ xuống vẫn dư sức. Tô Bạch ôm cô vào lòng, sau đó dùng chân to của mình giẫm lên bàn chân nhỏ của cô. Giẫm lên chân của cô ấy, giống như là đang đạp lên một khối ngọc ấm áp vậy. "Tô Bạch, tớ cảm thấy cậu cùng người khác không giống nhau. Tô Bạch hiện tại đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu như đem số tiền này đặt ở trên người người khác, chỉ sợ sẽ không ở lại đây." Khương Hàn Tô nói. Nếu như trước đây, Khương Hàn Tô không biết nhiều về sự nghèo khó ở Bạc Thành. Nhưng sau khi đi dạo cùng với Tô Bạch vào năm ngoái, cô mới biết, thành phố nơi bọn họ sinh sống đến tột cùng có bao nhiêu sự nghèo khó. Nguyện vọng lớn nhất của những người ở đây là được bước ra khỏi chỗ này. Nhưng Tô Bạch, lại lựa chọn ở lại. Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, nói: "Tớ lựa chọn ở lại đây, chính là hy vọng có thể cống hiến một phần cho mảnh đất này. Đương nhiên, ngoài ra, còn bởi vì nơi này có một cô gái tên Khương Hàn Tô." Khương Hàn Tô mím mím môi, lúc này cô không thể nào nói ra câu cô không quan trọng đến vậy. Bởi vì bản thân cô biết, ở trong lòng Tô Bạch, cô rất quan trọng. Dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn hai đôi chân bên trong chậu sứ, Khương Hàn Tô nói: "Tô Bạch, cảm ơn cậu." Tô Bạch mỉm cười, quay đầu cô tới và nói: "Cậu hẳn đã biết câu nói này sẽ mang lại hậu quả gì." "Tớ biết." Khương Hàn Tô nói. "Vậy là cậu đang cố ý rồi?" Tô Bạch cười hỏi. Tô Bạch nói xong, không chờ cô ấy trả lời, hắn liền đưa đầu tới, dùng miệng chặn đôi môi của cô, sau đó đẩy hàm răng ra và hôn cô.