Tiếng kèn Xô-na cùng tiếng pháo mừng vang lên không ngừng, Tô Bạch mặc hỷ phục kiểu Trung Quốc được may riêng nắm tay Khương Hàn Tô đi vào chính đường.
Trong phòng, mọi người đứng ở hai bên, cha mẹ đôi bên đứng ở vị trí cao đường.
Người làm chứng lúc này nói: "Mời cô dâu chú rể tuyên đọc lời thề nguyện."
Tô Bạch và Khương Hàn Tô mỗi người đều cầm một tờ giấy trong tay, phía trên có chữ ký và giấy chứng nhận kết hôn của họ.
"Cao đường ở trên, giấy hôn thú làm chứng. Hai bên thông gia, giấy hôn thú đã được ký kết, lương duyên vĩnh kết, xứng đôi vừa lứa. Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau, con cháu đầy đàn, làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác. Nguyện ước bên nhau đến đầu bạc, số phận tốt đẹp như một bài thơ lá đỏ được viết trong gia phả."
Hai người nhìn nhau mỉm cười sau khi đọc lời tuyên thệ được ghi trong giấy hôn thú.
Bắt đầu từ hôm nay, cả hai người chính thức trở thành vợ chồng.
Lúc này, tiệc cưới cũng coi như bắt đầu rồi.
Hai người mặc bộ quần áo này không thích hợp đi ra ngoài chúc rượu, hai người liền trở lại thay bộ đồ khác.
Hôn lễ kiểu Trung Quốc, trang phục đều cần chuẩn bị vài bộ.
Lúc đi ra, Khương Hàn Tô mặc một bộ sườn xám đỏ rực kiểu Trung Quốc, mà Tô Bạch lại mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.
Hai người bắt đầu đi đến mời rượu từng người một.
Cô dâu tuy có thể uống rượu, nhưng lại bị Tô Bạch ngăn cản và tự mình uống.
Nếu để cho Khương Hàn Tô uống rượu, không chừng sẽ gây ra chuyện cười nào đó thôi
Tô Bạch nhất quyết không để cho cô uống.
Quá đông người, Tô Bạch không dám uống quá nhiều, bọn họ cũng biết khách đến đây quá đông, bởi vậy không làm khó hắn.
Nhưng dù là như vậy, ba trăm bàn này cũng quá sức với Tô Bạch rồi.
May là trong số đó có nhiều phụ nữ trẻ em không uống rượu, nếu không thì Tô Bạch tuyệt đối không kính nổi tới mấy trăm bàn đó.
Buổi chiều, Tô Bạch nằm một lát mới tỉnh rượu, đến buổi tối còn phải uống thêm một lần nữa.
Buổi tối, Khương Hàn Tô mặc bộ hòa phục có hoa văn phượng hoàng màu vàng, mà Tô Bạch lại mặc một bộ trường bào màu đỏ kết hợp với mã quái.
Lần này, người không có đông giống buổi trưa, một ít bà con xa, hoặc là muốn thể hiện chút thành ý, tất cả đều đi vào buổi tối.
Tiệc buổi tối, chỉ có vài người bạn học và họ hàng thân thiết.
Hai mươi bàn là đủ rồi.
Sau khi khai tiệc, Tô Bạch cười và nói chuyện với một vài người bạn cùng lớp: "Tuy trong thôn có quy củ phải náo loạn đêm động phòng, nhưng tớ không muốn như vậy."
Tất cả mọi người cười nói: "Sẽ không náo loạn, sẽ không náo loạn."
Trên thực tế, không một người nào dám đi náo loạn đêm động phòng của Tô Bạch cả.
Tuy đều là bạn học với nhau, nhưng hiện tại người nào dám lấy dáng vẻ ngang hàng để đi kết bạn với Tô Bạch.
Đây chính là hiện thực, cái gọi là chỗ cao vô cùng lạnh lẽo, chính là như thế đó.
Thân phận địa vị kém quá xa, dẫn đến người khác nhìn bạn, dù cho không chênh lệch bao nhiêu tuổi, cũng sẽ mang theo ý kính sợ.
Vì thế, đây chính là nguyên nhân vì sao có rất nhiều người liều mạng muốn leo lên chỗ cao.
Sau khi kết thúc bữa tiệc tối, Tô Bạch đi vào phòng.
Tuy hôn lễ kiểu Trung Quốc, nhưng hôn lễ kiểu Trung Quốc này đã được thay đổi và hiện đại hơn. Do đó, Khương Hàn Tô không giống như ngày xưa đội khăn trùm đầu.
Cô lẳng lặng ngồi ở trên giường, mặc bộ quần áo hòa phục màu vàng, càng khiến cô tăng thêm sự trang nhã, thanh tú và đoan trang.
Cô mặc bộ trang phục nào cũng đều đẹp hết, đặc biệt là hôm nay mặc ba bộ lễ phục đặc biệt dành riêng cho tiệc cưới này, mỗi một bộ đều khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Tô Bạch không ngừng nhìn cô.
Khương Hàn Tô bị hắn nhìn nên có chút ngại ngùng, nói: "Đừng nhìn nữa."
"Đến giờ uống rượu giao bôi rồi, chỉ là. . ." Tô Bạch nói.
"Chỉ là thế nào?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Hay là không uống?" Tô Bạch hỏi.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không thể phá hư quy củ được!"
"Anh cảm thấy, lần trước em uống say, là bởi vì uống rượu vang đỏ, chúng ta dùng chén rượu nhỏ này, chắc không sao đâu." Tô Bạch nói.
"Ừ ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Nào vợ." Tô Bạch cười rót hai chén rượu.
Tô Bạch lừa cô, chén rượu rất nhỏ, mặc dù Khương Hàn Tô không thể uống rượu, cùng sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Hai người nâng chén tay trong tay, từng người uống nửa chén, sau đó đổi lại, đem chén của người kia uống hết nửa còn lại.
Đây chính là cái gọi là rượu giao bôi, có nghĩa là trong anh có em, trong em có anh.
Không biết có phải là vì uống rượu, hay hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, khuôn mặt Khương Hàn Tô dần dần đỏ lên.
"Vợ, chúng ta đã là vợ chồng của nhau rồi." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Anh nhớ đến cô gái ôm chồng bài tập đứng trước cửa năm đó, lại nhớ đến người con gái từng nói sẽ không bao giờ thích anh." Tô Bạch cười nói.
"Các cô ấy đều là người tốt, đều bị một tên bại hoại nào đó lừa gạt rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Đúng là bị anh lừa? Không thì các cô ấy có tự nguyện đi chung với tên bại hoại này không?" Tô Bạch cười tủm tỉm hỏi.
"Vậy là anh đã thừa nhận anh là một tên bại hoại." Khương Hàn Tô ngạc nhiên nói.
"Nếu như thật sự có thể lừa gạt các cô ấy, trở thành bại hoại cũng đáng lắm? Đáng tiếc, các cô ấy đều không phải bị anh lừa đi? Cái cô gái ấy rất thông minh, lúc đó đề phòng anh như đề phòng hổ vậy, anh sao có khả năng lừa gạt được." Tô Bạch nói.
"Đề phòng anh lẽ nào không đúng à?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Một người nào đó vô sỉ bại hoại, mới lên cấp 2 thôi, mỗi ngày đều nghĩ về chuyện đó, ngay từ đầu em không nên đi cửa sau mới đúng. Nếu không đi từ cửa sau thì đã không có chuyện xảy ra rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Há, đúng là thế, nếu như người nào đó không đi từ cửa sau thì cũng không khơi dậy từng ký ức trong lòng anh, nói không chừng cô dâu trong hôn lễ ngày hôm nay là một người khác rồi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Nếu anh còn nói những lời này, đêm nay sẽ không cho anh ngủ lại đây."
"Hừ hừ." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, nói: "Còn tưởng rằng anh không trị được em đúng không?"
"Nếu anh dám bắt nạt em, ngày mai em sẽ đi méc với bà nội." Khương Hàn Tô sử dụng đòn sát thủ.
Tô Bạch đi tới ôm cô lên giường, sau đó ôm vào trong lòng và hôn lên khuôn mặt tỏa sáng động lòng người của cô, nói: "Méc đi, cứ nói Tô Bạch hôn em đi."
Tô Bạch đem mặt đặt lên trên mặt cô, thấp giọng nói: "Hàn Tô, anh thật sự rất vui, anh không nghĩ tới có một ngày anh cưới được em. Ở kiếp trước, đây là điều anh không bao giờ dám nghĩ tới."
"Em có biết ngày xưa, dùng kiệu lớn tám người khiêng đón dâu có nghĩa là gì không? Kiệu lớn tám người khiêng, khiêng lên tiểu thư khuê các. Dùng số tiền lớn cưới vợ, cưới người con gái còn trinh. Cưới hỏi đàng hoàng, cưới người hiền lương thục đức, mà những thứ này, tiểu Hàn Tô nhà ta đều có. Chính vì thế, em xứng đáng để anh dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón." Tô Bạch nói.
"Có một cái em không có." Khuôn mặt Khương Hàn Tô lại đỏ một chút, sau đó nói: "Là do anh cả."
Tô Bạch tự nhiên biết cô đang nói đến cái gì, buồn cười nói: "Đều là của anh rồi, sớm hay muộn thì có quan hệ gì?"
"Vợ à, trời không còn sớm nữa." Tô Bạch nói.
Tô Bạch cúi người xuống, cời giày trên chân cô ra.
Tô Bạch gãi gãi lên gan bàn chân của cô, ngay cả ánh trăng cũng phải phai mờ để nhường lại tiếng cười duyên của cô dâu.
Ánh trăng mơ hồ, gió Bắc thổi vù vù.
Ánh đèn trong cửa sổ vẫn chưa tắt.
Không lâu sau, bên trong phòng truyền đến từng tiếng oán giận.
"Cái bộ hòa phục này, khó cởi quá đi."
"Hì hì." Tiếng cười khúc khích của người con gái vang lên bên trong.
Ngày 26 tháng chạp năm 2017. chính là ngày 11 tháng 2 năm 2018 dương lịch.
Đây là năm thứ năm sau khi Tô Bạch sống lại.
Hắn cùng Khương Hàn Tô lần đầu tiên thành hôn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bạch tỉnh lại, nhìn người con gái đang mỉm cười còn đang ngủ say trong lòng hắn.
Hắn ôm cô vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Thấy người con gái ấy tỉnh dậy sau giấc ngủ, Tô Bạch dịu dàng nói: "Chào vợ."
"Chào chồng." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Cuối cùng tâm nguyện để em gọi anh một tiếng chồng đã đạt được rồi."
Khương Hàn Tô le lưỡi một cái, ngây thơ nở nụ cười.
"Có tuyết rồi, có tuyết rồi." Dưới lầu vang lên âm thanh vui mừng của Tiểu Chanh Chanh.
Tô Bạch mở rèm cửa sổ ra, mặt đất ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, vô số bông tuyết bay phất phới giữa bầu trời rơi xuống.
Tô Bạch đưa tay ra, hứng lấy rất nhiều bông tuyết.
"Người cũng như tên, thật sự rất giống em, trắng nõn không tì vết, trong sáng và thuần khiết." Nhưng khi nhìn thấy những bông tuyết tan biến trong tay chỉ trong giây lát, hắn nói: "Nhưng chúng cũng rất mỏng manh, giống như chúng là khách qua đường trong cuộc đời mỗi chúng ta, vội vã đến, vội vã đi."
"Nhưng may mắn là đời này anh đã bảo vệ được em rồi." Tô Bạch cười nói.
Những cặp vợ chồng bình thường, lấy nhau về, sống chung một nhà, hai đôi đũa, ba đời hạnh phúc, bốn bức tường. Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, tôn trọng lẫn nhau, nhìn thế gian chỉ toàn những thứ điên rồ, chỉ có thể nương tựa nhau, đã rất tốt rồi.
Tô Bạch ngẩng đầu nhìn trời: "Cảm ơn ông trời."