Lần đầu tiên Khương Hàn Tô được đến Hải Thành, cái gọi là Hải Thành chính là Thượng Hải.
Hay còn gọi là Ma Đô, nó là trung tâm kinh tế của cả Trung Quốc.
Trung Quốc có bốn thành phố cấp một, cụ thể là Bắc Thượng Quảng Thâm.
Nhưng bên trong bốn thành phố cấp một này, Bắc Thượng là một cấp, Quảng Thâm lại là một cấp khác.
Trước đây hắn từng mang Khương Hàn Tô đi du lịch, bọn họ đã đi đến Tô Châu, Hàng Châu gần đó, nhưng không đến Thượng Hải.
LOL tổ chức buổi lễ kỷ niệm ba năm, thời gian buổi lễ còn ngắn hơn những buổi lễ sau này.
Buổi lễ kỷ niệm tròn ba năm chỉ diễn ra trong hai ngày, mà ngày sau, hầu hết được tổ chức trong ba ngày. Bởi vậy, thời gian tổ chức buổi lễ năm nay có hơi ít.
Tô Bạch và Khương Hàn Tô đến vào lúc một giờ, mãi đến bảy giờ tối mới rời khỏi sân vận động.
Các nhân viên có chuẩn bị sẵn khách sạn cho họ, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô về khách sạn thay quần áo khác.
Dù sao đây cũng là một buổi lễ trang trọng, bởi vậy Tô Bạch mặc một bộ quần áo tương đối trang trọng hơn, chỉ là Tô Bạch không thích mặc mấy bộ quần áo quá mức trang trọng thế này. Hơn nữa, mấy ngày nay ở Thượng Hải cũng rất nóng, tự nhiên là cần phải mặc một bộ quần áo thoải mái mới đúng.
Bởi vì tiếp theo, Tô Bạch còn muốn mang theo Khương Hàn Tô đi vui chơi một chút ở thành phố này.
Hắn rất quen thuộc với thành phố này, nhưng muốn nói vui chơi, vào năm đó hắn ít khi nào vui chơi.
Không phải không có thời gian, mà là chỉ có một mình hắn, cho dù vui chơi cỡ nào cũng vẫn thấy cô đơn.
Nhân viên chuẩn bị khách sạn cho Tô Bạch là một căn phòng Suite rất tốt.
Phòng Suite rất lớn, có cả phòng bếp và sân thượng, chỉ là cái căn phòng Suite này được thiết kế dành riêng cho tình nhân. Bởi vì trong một căn nhà lớn như vậy, chỉ có một phòng, trong phòng cũng chỉ có một cái giường.
"Tại sao chỉ có một cái giường?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Lúc đó bọn họ hỏi tớ dẫn bao nhiêu người đến xem buổi lễ, tớ có nói sẽ dẫn bạn gái đến, vì thế mà họ liền chuẩn bị một căn phòng chỉ có một giường." Tô Bạch ôm cô vào trong lòng mình, cười nói: "Không phải chúng ta từng ngủ chung trên một chiếc giường rồi sao, hơn nữa ở đây không có người nào biết cậu, cậu còn xấu hổ làm gì?"
"Tớ không có cùng cậu ngủ chung trên một chiếc giường, ở sảnh không phải còn có sô pha sao? Buổi tối cậu ngủ ở trên sô pha đi." Khương Hàn Tô nói.
"Vì sao tớ phải ngủ trên sô pha?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ xem phim truyền hình đều là như vậy, đều là người nam ngủ trên sô pha, cậu có thấy người nữ nào ngủ trên sô pha bao giờ chưa?" Khương Hàn Tô bĩu môi hỏi.
Tô Bạch thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên thì hôn một cái, cười nói: "Đêm nay chúng ta không ai ngủ trên sô pha hết."
Vất vả lắm mới có ngày đi chơi và chỉ có riêng hai người, hơn nữa, Khương Hàn Tô hiện tại đã đủ mười tám tuổi, Tô Bạch sẽ không ngủ trên sô pha.
Sau khi thay quần áo và rời khỏi khách sạn thì đã là bảy giờ rưỡi tối rồi.
Hai người còn chưa ăn tối, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi đến một nhà hàng ăn bữa tối.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tô Bạch liền dẫn cô ấy đến bờ sông Hoàng Phố.
Khi đi đến Thượng Hải, có vài nơi có thể không xem, nhưng nhất định không thể bỏ qua bến Thượng Hải.
Bởi vì nơi này là nơi phồn hoa nhất của cả Trung Quốc, không có cái thứ hai.
Nhìn ánh đèn neon lấp lánh trước mắt, cảnh tiệc tùng linh đình bên bờ sông Hoàng Phố, bên cạnh là đoàn người ăn mặc quần áo thời thượng, gọn gàng và xinh đẹp, Khương Hàn Tô đột nhiên cảm thấy hơi tự ti.
Cô cúi đầu, có chút không dám nhìn những người kia, sợ bị cười nhạo.
Tô Bạch chú ý tới cử động của người con gái bên cạnh, hỏi: "Sao thế?"
"Trước đây tớ cảm thấy, trên trấn đã đủ phồn hoa rồi, nhưng khi đến huyện lại cảm thấy trong huyện rất phồn hoa, rồi khi vào trong thành phố, lại cảm thấy trong thành phố rất phồn hoa, nhưng cho dù ở trong huyện hay là ở trong thành phố, so với nơi này, quê hương của chúng ta thật sự rất nghèo!" Khương Hàn Tô thấp giọng nói.
Tô Bạch mỉm cười, nhấc đầu của cô lên, nói: "Thật ngạc nhiên, tiểu Hàn Tô nhà ta cũng sẽ có một ngày cảm thấy tự ti. Những người này mặc những bộ quần áo gọn gàng và xinh đẹp, cách ăn mặc còn thời thượng đi chăng nữa, nhưng không một ai có được cậu cả? Những vật trang sức bên ngoài cũng chỉ là trang sức mà thôi, nói cho cùng, nó không thể so sánh được với những thứ tự nhiên không cần trang sức tô điểm. Đó là lý do mà tớ thích cậu đấy."
"Tớ không phải đồ vật." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Cậu là đang chửi chính mình sao?" Tô Bạch cười nói.
"Cậu." Khương Hàn Tô có chút tức giận và muốn đạp hắn một cái.
Kết quả là bị Tô Bạch thuận thế ôm cô vào trong lòng, sau đó ở trước mặt vô số người bên bờ sống Hoàng Phố, trực tiếp hôn lên môi cô.
"Cậu ghen tị với những người trước mặt này làm gì, mặc dù không có tớ, thành tựu của cậu sau này sẽ còn cao hơn những người ở đây rất nhiều." Tô Bạch giúp cô vén sợi tóc bên tai, cười nói: "Thượng Hải tuy phồn hoa, nhưng dân địa phương ở đây không có bao nhiêu người. Phần lớn người ở nơi này, đều giống như tớ và cậu vậy, từ một địa phương nhỏ đi ra thôi, vì tuổi tác của họ nên họ mới chiếm ưu thế hơn cậu mà thôi."
"Cái gọi là tuổi tác chiếm ưu thế, thật sự là ưu thế sao? Thực ra, họ nên ghen tị với cậu mới đúng. Nếu như có thể trở về thời học sinh, có bao nhiêu người trong số họ không muốn trở về. Ở trên thế giới này, không có cái gì bằng thời đại học sinh không buồn không lo cả, là một thời đại khiến người ta khó có thể quên được." Tô Bạch nói.
"Đúng là như vậy." Khương Hàn Tô bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Trước đây, tớ cảm thấy việc học tập, đến trường chỉ là để tương lai sau này sẽ có một cuộc sống thật tốt và có thể kiếm được rất nhiều tiền. Mọi người đều nói tớ thích học, nhưng cuộc sống học tập rất khô khan, cuộc sống học tập này còn kéo dài đến tận mười một mười hai năm, ai sẽ thích học đây. Nhưng bây giờ thì không giống nữa rồi, có cậu, tớ mới thật sự bắt đầu thích học."
Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, cười nói: "Bình thường giả vờ ngốc nghếch, nhưng hễ nói ra mấy lời ngọt ngào, lực sát thương thật là đáng sợ!"
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, mỉm cười không nói.
Tô Bạch nắm tay của cô, nhìn ngắm sông Hoàng Phố, rồi đi dạo một chút trên con đường phố phồn hoa này.
Có lẽ là vì mối quan hệ giữa cô và Tô Bạch, hay là vì nụ hôn Tô Bạch vừa nãy đã giúp cô tăng thêm sự tự tin. Một Khương Hàn Tô xuất thân từ một địa phương hẻo lánh đã không còn sự tự ti và không dám ngẩng cao đầu nữa.
Cô nắm tay chàng trai bên cạnh, nở nụ cười tươi nhìn xung quanh đường phố phồn hoa đông dúc nhộn nhịp.
Nếu gặp được một người mạnh mẽ, dựa vào người hắn thì sẽ không cảm thấy có cái gì đáng sợ cả.
Khương Hàn Tô đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, mình vừa rồi còn thấy tự ti đấy thôi.
Trên thế giới này, chỉ cần Tô Bạch không chê cô, cô sẽ không cần quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
Bởi vì trên thế giới này, ngoại trừ mẹ của cô ra, người cô quan tâm cũng chỉ có người ở trước mắt này thôi
"Nếu như đem tổng bộ Tô Bạch đặt ở trong thành phố lớn, có phải tốt hơn đặt ở Bạc thành không?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi.
"Đó là đương nhiên, giao thông, nhân tài, dịch vụ công cộng, bầu không khí kinh tế trong thành phố lớn so với thành phố nhỏ thì hoàn thiện hơn rất nhiều." Tô Bạch nói: "Lấy ví dụ về giao thông đi, trong mỗi một thành phố lớn đều có một sân bay riêng, mà Qua huyện, đừng nói tới Qua huyện, đến ngay cả Bạc Thành, thậm chí toàn bộ An Bắc đều không có một cái sân bay nào. Khách hàng muốn đến công ty chúng ta, còn phải tới Lư Châu trước, rồi mới từ Lư Châu ngồi xe đến Bạc thành, điều này làm lãng phí rất nhiều thời gian, mà đối với những khách hàng coi thời gian như sinh mệnh, nó rất quan trọng. Nếu như trong điều kiện ngang nhau, bọn họ sẽ chọn một đối tác làm ăn khác vì có phương tiện giao thông thuận lợi hơn. Cái này mới chỉ là giao thông, còn với nhân tài, dịch vụ công cộng, kinh tế, sự cách biệt ở thành phố lớn còn lớn hơn cực kỳ cực kỳ nhiều."
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng Tô Bạch vẫn làm vậy, vẫn đặt tổng bộ công ty ở Bạc Thành.
Nó có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
Khương Hàn Tô bỗng nhiên có mục tiêu, trước đây cô muốn học đại học, chỉ vì sau này có thể kiếm tiền.
Nhưng hiện tại, trừ kiếm tiền ra, cô cũng có một mục tiêu khác.
Đó chính là trợ giúp Tô Bạch, để quê hương của chính mình giàu có hơn.
Như vậy, vừa trợ giúp được cho quê hương, vừa trợ giúp được cho hắn.
Giờ khắc này, bến Thượng Hải đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khương Hàn Tô, bởi vì nơi đây so với quê hương của cô, dù Bạc Thành phồn hoa nhất, cũng kém chỗ này rất nhiều.
Không, không phải kém rất nhiều, mà là hoàn toàn khác nhau một trời một vực.