Chương 263: Tớ không vui

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:32:00

Buổi tối, sau khi kết thúc tiết thứ hai của buổi tối tự học, chuyến hành trình của Tô Bạch và các học sinh lớp 10 chính thức kết thúc. Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch đi về trường giúp Khương Hàn Tô khuân đồ và mang nó đến bến xe đi Qua huyện. Thật ra, Tô Bạch định gọi xe taxi đến, hoặc là để người trực tiếp đưa cô về nhà. Chỉ là ngày hôm nay Lâm Trân vừa lúc làm việc ở trong huyện, bà ấy nói muốn ở Qua huyện chờ cô ấy và giúp cô ấy xách một ít đồ. Như vậy, Tô Bạch cũng chỉ có thể đưa cô lên xe đi đến Qua huyện thôi. Thực tế, Tô Bạch không biết chính là, mặc dù ngày hôm nay Lâm Trân không ở Qua huyện, Khương Hàn Tô cũng không muốn ngồi taxi về. Có nhiều tai vách mạch rừng, cô không muốn quá mức lộ liễu. "Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tớ." Lúc xe chuẩn bị rời đi, Tô Bạch ở trước cửa sổ xe nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Vậy tớ đi trước." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô lại gật gật đầu lần nữa, nhưng lập tức nói: "Nghe nói mấy ngày gần đây có mưa, nhớ mặc thêm quần áo giữ ấm, còn lúc trở về nhớ chú ý an toàn." Tô Bạch xoay người, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nói: "Cuối cùng cũng coi như không uống công vô ích." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ một chút, không nói nữa. "Yên tâm đi, tớ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình." Tô Bạch khoát tay áo một cái, xoay người rời bến xe. Từ 13 tháng 7 đến 20 tháng 7, bảy ngày này, Tô Bạch tham gia mấy cái hội nghị trong thành phố và trong huyện. Trong thành phố cũng không có từ bỏ ý định muốn Tô Bạch thành lập công ty ở Bạc Thành, chỉ là Tô Bạch một lòng muốn thành lập Tô Bạch ở Qua huyện, bọn họ cũng không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể đồng ý. Bởi vì bất luận như thế nào, Qua huyện vẫn thuộc về Bạc Thành, nếu như Tô Bạch đem quán mì thật sự mở ở những tỉnh thành khác, vậy bọn họ mới chân chính hối hận không kịp. Sau khi đàm phán với chính quyền địa phương xong xuôi, buổi sáng ngày 20, công ty chính thức được thành lập. Công ty tên là công ty trách nhiệm hữu hạn mì khô Tô Bạch - Qua huyện, cũng có thể gọi tắt là Tô Bạch. Sau khi thành lập Tô Bạch, Tô Bạch ngồi xe đi đến tỉnh vào chiều ngày 20, sau đó từ tỉnh đi máy bay và đến Hải Thành vào lúc tám giờ tối. Tô Bạch lần này đi Hải Thành không vì mục đích nào khác ngoài việc tìm một người, có thể nói người đó là nhân tài quản lý kinh doanh hàng đầu ở kiếp trước. Qua huyện ở vị trí hẻo lánh và các thành phố xung quanh không có sân bay, nếu không thì Tô Bạch cũng sẽ không tới Hải Thành vào lúc tám giờ tối. Hắn đi chuyển từ Qua huyện lên tỉnh mất mấy tiếng đồng hồ. Sau khi đến Hải Thành, Tô Bạch tìm một khách sạn gần đó để ở lại. Ở khách sạn ăn cơm xong, Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ và lên giường nằm. Mấy ngày nay, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, trong đó có vài chuyện cực kỳ phức tạp. Tô Bạch kiếp trước không có đi học đại học, mặc dù từng mở quán, cũng đều do người khác hỗ trợ kinh doanh. Vì thế, chỉ với trình độ lớp 10 của hắn, có quá nhiều thứ khiến hắn đau đầu. Cái này là điều tất nhiên, nếu như chỉ kinh doanh một quán mì nhỏ, vậy chỉ cần đơn giản cộng trừ nhân chia là được, coi như là chưa từng đi học cũng không thành vấn đề. Thế nhưng, khi dính đến một công ty một xí nghiệp, Tô Bạch mới chính thức biết cái gì gọi là thư đáo dụng thời phương hận thiểu (*Sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít). *Nghĩa: Làm việc mà chưa từng làm chẳng biết cái khó của nó Tin tức tuyển dụng mới nhất đã được phát đi, sau này sẽ có chuyên gia tới trợ giúp những chuyện này, hắn chỉ cần nắm bắt chiều hướng chung là được. Mà thân là người trọng sinh, thứ Tô Bạch không thiếu nhất, chính là tầm nhìn chiến lược, nhìn xa trông rộng. Tô Bạch chỉ cần nắm bắt phương hướng chung và không có phát triển sai. Như vậy, từng bước đi cho đến hiện tại, chỉ cần luôn luôn công thành đoạt đất và tiếp tục làm lại là được. Công ty ăn uống, nói trắng ra là kiểm tra dịch vụ ăn uống của mình. Như tiệm mì khô Tô Bạch, chỉ cần ăn ngon là doanh nghiệp có thể càng ngày càng lớn mạnh. Điếu này giống như huyền thoại sáng lập Lao Gan Ma năm đó. Lao Gan Ma lúc mới bắt đầu, chỉ có một mình Đào Bích Hoa làm. Dựa vào độ nổi tiếng của món ăn, Đào Bích Hoa – một người không nhận biết một mặt chữ nào, chỉ dùng thời gian sáu năm, tài sản tăng lên đến con số đáng kinh ngạc 1. 3 tỷ. Ngành nghề ăn uống này, miễn là bắt được vị giác của thực khách thì nó sẽ bùng nổ mạnh mẽ. Dân lấy cái ăn làm trọng, chính là đạo lý này. Mở tivi trong khách sạn, Tô Bạch chán nản tìm kênh xem. Hắn rất muốn biết, nếu như mình không chủ động gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô, cô ấy có chủ động gửi tin nhắn cho mình hay không đây. Trong một tuần qua, hầu như mỗi lần đều là do Tô Bạch chủ động liên hệ với cô ấy trước. Nhưng với mối quan hệ hiện tại của hai người, nếu như Khương Hàn Tô ngày hôm nay không có gửi tin nhắn, có lẽ là không phải quên, mà thật sự đang bận chuyện gì đó. Chỉ là Tô Bạch vẫn muốn nói chuyện với cô ấy trước khi ngủ mà thôi! Đã một tuần trôi qua kể từ khi hai người xa nhau sau kỳ nghỉ hè. Nói thật, từ khi trọng sinh đến nay, mặc dù là kỳ nghỉ đông năm ngoái, hai người cũng không nhìn thấy nhau lâu như vậy. Đột nhiên cách xa nhau lâu như thế, Tô Bạch đúng là rất nhớ cô ấy. Đợi đến mười một giờ, mí mắt Tô Bạch bắt đầu trĩu nặng, Khương Hàn Tô cuối cùng gọi điện thoại tới. "Cậu có ở đó không?" Khương Hàn Tô hỏi trong điện thoại di động. "Có." Tô Bạch cười nói: "Vừa rồi, trong lòng tớ còn đang phân vân, nếu tớ không chủ động liên hệ với cậu, cậu có gửi tin nhắn cho tớ hay không." "Xin lỗi, ngày mai có mưa, ngày hôm nay nhất định phải thu hết toàn bộ lúa mạch phơi bên ngoài vào trong nhà. Tớ định gửi tin nhắn đến cho cậu trước thì phát hiện điện thoại di động vừa hết pin ngay lúc đó." Khương Hàn Tô xin lỗi. "Không sao đâu, nếu ngày hôm nay cậu bận bịu cả ngày, vậy thì đi ngủ sớm một chút đi." Tô Bạch nói. Thu lúa mạch là một chuyện cực kỳ mệt mỏi, nó cần phải bỏ vào từng cái túi một. Khương Hàn Tô bận rộn cả ngày, khẳng định mệt không ít. "Bây giờ cậu còn đang ở Bạc Thành sao?" Khương Hàn Tô hỏi. "Không có, bây giờ tớ đang ở Hải Thành." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô dừng lại một lúc, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Vậy, chừng nào cậu mới có thể quay về?" Mặc dù Khương Hàn Tô rất xấu hổ, nhưng cô không thể không hỏi câu hỏi này vào lúc này. Bởi vì đối với Khương Hàn Tô mà nói, đây cũng là khoảng thời gian cô và Tô Bạch xa nhau lâu nhất! Hơn nữa, còn không chỉ là một lần lâu nhất, mà còn là một lần xa nhất. Cô không biết từ Qua Thành đến Hải Thành bao xa, nhưng khẳng định cực kỳ xa xôi. Tô Bạch im lặng hồi lâu, sau đó cười nói: "Hàn Tô, tớ cố gắng lâu như thế, hai chúng ta cuối cùng cũng coi như là có chút dáng vẻ bạn trai bạn gái rồi." "Chúng ta, vốn đã là bạn trai bạn gái." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. "Hàn Tô." Tô Bạch nói. "Hả?" Khương Hàn Tô trả lời. "Tớ rất nhớ cậu." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô nói. "Còn cậu?" Tô Bạch hỏi. "Tớ, tớ cũng rất nhớ cậu." Khương Hàn Tô nói. "Yên tâm đi, tớ chỉ ở Hải Thành vài ngày thôi, ở đây tìm người xong là đi." Tô Bạch nói. "Là nam hay nữ?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. Hình như hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi của mình hơi sai sai, cô vội vàng sửa lại: "Tớ, tớ. . ." Tô Bạch tức giận trêu ghẹo nói: "Nữ, ngoại hình rất đẹp, chuẩn bị tìm để làm vợ." Khương Hàn Tô: ". . ." "Alo?" Tô Bạch nói xong câu này, liền nghe trong điện thoại rất lâu không phản hồi. "Tớ, tớ không vui rồi." Khương Hàn bĩu môi nói trên con đường nhỏ bên cạnh ruộng lúa mạch Khương thôn.