Hai người ngồi ở trong sân một lúc và chờ tới ba giờ chiều, Tô Bạch nói: " "Thời gian kết thúc năm học cấp 3 còn không tới ba năm. Trong suy nghĩ trước kia của tớ là theo đuổi được cậu trong ba năm cấp 3, sau đó là cưới cậu khi lên đại học. Sau đó là dành phần đời còn lại để dẫn cậu đi nhìn ngắm toàn bộ cảnh đẹp trên toàn thế giới, đi ăn toàn bộ những món ngon trên toàn thế giới. Tớ dùng một năm theo đuổi cậu, cái này tớ làm được rồi, tiếp đến chính là giải quyết mối quan hệ với mẹ cậu, sau đó là chờ đến khi lên đại học thì tớ sẽ cưới cậu."
"Có phải là quá, quá gấp không?" Khương Hàn Tô cúi đầu như cây mắc cỡ.
"Trước kia không phải là tớ từng nói với cậu rồi sao? Cuộc đời này quá quá nhanh, thật sự quá nhanh, hơi không chú ý, hơn nửa đời người này có lẽ liền trôi qua rồi. Cho nên, tớ muốn kết hôn với cậu sớm một chút, sau đó là sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi." Tô Bạch nói: "Nếu không có điều đó, sao tớ có thể nóng ruột đến thế. Tớ từng đọc qua một quyển sách, theo đuổi một cô gái, biện pháp nhanh nhất chính là dùng hành động và đừng nên nói quá nhiều. Như thế mới có thể làm cho đối phương không thể quên được bạn và nó đã thành công một nửa rồi. Câu nói này rất đáng tin. Năm lớp 9, trong khoảng thời gian mấy tháng tớ theo đuổi cậu, nếu tớ không dùng hành động chiếm rất nhiều tiện nghi của cậu trước thì tớ không thể nhanh như vậy theo đuổi được cậu đâu."
Tô Bạch đã sống gần nửa đời người và trọng sinh thêm một lần nữa, hắn so với bất luận người nào trên thế giới này đều muốn quý trọng thời gian cùng năm tháng hơn.
Hắn có thể trọng sinh một lần, không đại biểu tương lai còn có thể trọng sinh thêm lần nữa.
Cuộc đời mỗi người, thật sự rất ngắn rất ngắn.
Bất luận là người giàu hay là người nghèo.
Chỉ có sinh mạng là đối xử công bằng nhất với tất cả mọi người.
Dù cho bạn là người giàu nhất thế giới, đến cuối cùng cũng sẽ già đi và chết đi.
"Thuyết pháp này của cậu không đúng." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nhỏ giọng nói: "Nếu đổi thành người khác làm như vậy, lúc đó tớ sẽ mách giáo viên và để giáo viên nói cho mẹ tớ biết."
Tô Bạch cười bóp bóp mũi của cô ấy, hỏi: "Vậy tại sao cậu không làm như vậy với tớ?"
"Tớ cũng không biết vì sao." Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nói.
"Đó là vì tớ là người thật thật sự rất thích cậu nha!" Tô Bạch cười nói.
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Thật ra trước kia tớ có chút sợ cậu và chán ghét cậu, cho nên khi cậu chiếm tiện nghi của tớ, tớ không có nói cho mẹ tớ và giáo viên biết, là vì cậu chơi thủ đoạn tâm lý chiến với tớ trước đó, rồi mua khăn quàng cổ, rồi mang tớ đi ăn cơm, rồi giúp tớ tổ chức sinh nhật. Ban đầu tớ không muốn đi, kết quả là bị cậu ép buộc kéo đi, đến hiện tại tớ nợ cậu càng ngày càng nhiều, tương lai lại mơ mơ hồ hồ, không biết tại sao lại bị cậu theo đuổi được."
"Hàn Tô, cậu cảm động thật là khi tớ giúp cậu tổ chức sinh nhật sao?" Tô Bạch hỏi.
"Không phải." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Là ở, là ở phòng y tế lúc tớ phát bệnh."
Tô Bạch nghe vậy, không nhịn được nở nụ cười.
"Cho nên mới nói, những lời trong quyển sách kia thật là chí lý. Tớ cần phải cảm ơn tớ vì đã lớn mật vào thời điểm đó, bây giờ nghĩ lại, nụ hôn lúc đó thật sự rất đáng giá." Tô Bạch cười nói.
"Cho nên mới nói, cậu chính là đang giở thủ đoạn, ngay từ đầu tớ biết rồi, sớm biết như vậy, tớ nên chạy trốn xa hơn mới đúng." Khương Hàn Tô đáng yêu nhăn mũi một cái.
Tô Bạch chợt nhớ tới hình ảnh ngày hôm đó bản thân mình nhìn thấy cô ấy ở trên hành lang.
Khi đó, cô ấy cũng nói mình đang chơi tâm lý chiến.
"Thật ra lúc tớ hôn cậu ở phòng y tế, tớ không suy nghĩ nhiều và ý nghĩa của nụ hôn rất đơn giản. Nó chỉ thuần túy là vì khi nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh của cậu khiến cho tớ sinh ra cảm giác thương yêu, để cho tớ không nhịn được muốn ôm cậu, hôn cậu. Trong lòng tớ lúc ấy đấu tranh rất dữ dội, nói thật, nếu như không phải là vì cậu lúc ấy quá mức đáng yêu và tớ thật sự không thể kiềm lòng được. Tớ biết tớ không nên hôn cậu ngay lúc ấy, bởi vì như vậy nhất định sẽ khiến cậu tức giận. Chỉ là Hàn Tô à, lúc ấy tớ không kiềm chế lòng mình được, không kiềm được nên mới xảy ra chuyện đó. Tớ đã chịu đựng nhiều năm như vậy, tại sao không lớn mật một lần thử xem, coi như là từ nay về sau cậu không tiếp tục để ý đến tớ nữa, tớ cũng phải hôn cậu. Nhưng hiện tại cậu thấy đấy, kết quả không thể nghi ngờ là tốt đẹp." Tô Bạch nói.
Từ kiếp trước đến kiếp này, Tô Bạch đã chịu đựng rất nhiều năm, lúc ấy thật sự không thể nhịn được nữa.
Mang thái độ dỗ dành khi cô ấy tức giận, Tô Bạch lần đầu tiên ôm cô ấy, cũng là lần đầu tiên hôn lên mặt cô ấy.
"Còn nữa, đến lúc này rồi, cậu còn muốn trốn sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Nếu cậu muốn trốn thì cậu hãy cẩn thận nha. Tớ mà thật sự không muốn cậu, cậu sẽ một mình cô độc đến cuối đời đấy." Tô Bạch nói.
"Vì sao tớ lại cô độc đến cuối đời? Lẽ nào tớ không thể gả cho người khác sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
Khương Hàn Tô khỏe mạnh và tính tình hoạt bát đã trở lại.
Cô cũng muốn đùa Tô Bạch một chút nha!
Dựa vào cái gì chỉ có Tô Bạch đùa giỡn với mình.
Nếu Khương Hàn Tô đã ra tay ở phương diện này, vậy cô nhất định không có cơ hội chiến thắng.
"Há, vậy cậu gả cho người ta đi." Tô Bạch nói xong lấy điện thoại di động ra, nói: "Mấy ngày trước, Nhạc Hân có gửi tin nhắn cho tớ, rủ tớ đi tham gia vào buổi họp lớp bạn học cấp 2, tớ vẫn chưa trả lời lại cho cô ấy. Bây giờ suy nghĩ một chút, người ta không đi tham gia buổi họp lớp là bởi vì không hòa nhập được, tớ hình như không thuộc kiểu này. Hơn nữa, đây là do Nhạc Hân tổ chức, nói không chừng đến lúc đi KTV còn có thể nghe cậu ấy hát mấy bài, vẻ ngoài xinh đẹp, hát hay và là một cô gái khá tốt. Nói thật với cậu, lúc chia tay với cậu, tớ đã nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới để bắt đầu một tình yêu mới, có lẽ nó sẽ làm tớ cảm thấy tốt hơn và tớ còn thực sự suy nghĩ đến cậu ấy."
Sau khi Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, nháy mắt một cái với Khương Hàn Tô, cười hỏi: "Tiểu Hàn Tô, cậu nói xem, tớ có nên đi đến buổi họp lớp do Nhạc Hân tổ chức không?"
"Cậu muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, liên quan gì đến tớ?" Khương Hàn Tô mạnh miệng nói.
Cô cảm thấy Tô Bạch hẳn là cố ý lừa mình, chính là làm cho mình chịu thua, nhưng Khương Hàn Tô cũng không muốn dễ dàng chịu thua như vậy.
"Được, đây chính là do cậu nói nha." Tô Bạch trả lời lại tin nhắn cho Nhạc Hân trên điện thoại di động.
"Khi nào họp lớp?" Tô Bạch đánh chữ hỏi.
Kết quả là Tô Bạch mới vừa dùng điện thoại di động gửi tin nhắn qua, Nhạc Hân không có trực tiếp trả lời tin nhắn, mà gọi điện thoại cho Tô Bạch.
Khi Nhạc Hân xin số điện thoại di động của Tô Bạch, Tô Bạch đã cho.
Lẽ ra là phải cho vào năm lớp 8, nhưng Nhạc Hân và Thẩm Dao không giống nhau.
Tô Bạch từ chối Nhạc Hân, hắn sợ để lại vết thương lòng trong lòng cô gái ấy.
Nhưng khi từ chối Thẩm Dao, hắn không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
Nếu như Tô Bạch chưa từng nhìn thấy Khương Hàn Tô, Nhạc Hân chỉnh là một người vô cùng thích hợp.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Khương Hàn Tô, vậy toàn bộ những cô gái hắn gặp đều chỉ là vật làm nền.
Nhìn thấy Nhạc Hân gọi điện thoại tới, Tô Bạch sửng sốt, nhưng hắn vẫn nhận cuộc gọi này.
"A lô." Tô Bạch nói.
"Cậu muốn tới buổi họp lớp sao?" Nhạc Hân hưng phấn hỏi.
Nghe được giọng điệu hưng phấn của Nhạc Hân, Tô Bạch thở dài.
Cô gái này, càng hãm sâu hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Tô Bạch bỗng nhiên thay đổi chú ý, dự định ban đầu của hắn là sẽ không đi buổi họp lớp này. Hồi nãy gửi tin nhắn cho Nhạc Hân, cũng chỉ là muốn trêu đùa Khương Hàn Tô.
Nhưng Tô Bạch không muốn để cho Nhạc Hân tiếp tục hãm sâu, nghe giọng điệu này của cô ấy, cùng với tin nhắn gửi cho Tô Bạch trước đó, đều cho thấy cô ấy còn thích hắn và vẫn chưa hết hy vọng.
Tô Bạch cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, hắn sẽ dẫn theo Khương Hàn Tô và thừa nhận cô ấy là bạn gái của mình trước mặt mọi người. Và nó sẽ khiến cho Nhạc Hân hoàn toàn mất hết hy vọng về hắn.
Nhạc Hân vẫn chưa hết hy vọng với hắn, là bởi vì lúc trước biết hắn không thể ở cùng với Khương Hàn Tô.
Lúc đó, Tô Bạch mới vừa cùng Khương Hàn Tô chia tay không bao lâu, có người nghe phong phanh và hỏi hắn trong nhóm lớp có phải là chia tay với lớp trưởng rồi không.
Tô Bạch lúc đó đã trả lời người trong nhóm một câu còn chưa theo đuổi được làm sao nói là chia tay được?
Lúc đó, Khương Hàn Tô còn chưa đồng ý làm bạn gái của hắn, cho nên mới không tính là chia tay.
Có lẽ là bởi vì câu nói này đã làm cho tro tàn trong lòng Nhạc Hân cháy lên thêm một lần nữa.