Tô Bạch thả bàn chân của cô ấy xuống, sau đó ôm cô ấy vào trong lòng một lần nữa.
"Ở đây ngồi xem phim mới tốt, tớ không muốn cậu trở về phòng của mình rồi sinh hờn dỗi." Tô Bạch nói.
Cô bé này quá nhạy cảm, cũng quá cứng đầu rồi.
Tô Bạch dám khẳng định, sau khi cô ấy trở về phòng của mình, nhất định sẽ khóa cửa lại.
Sau đó vì muốn mình thấy cô ấy đang thật sự tức giận, ngay cả cơm tối nhất định cũng không ăn.
Những suy nghĩ này không cần phải nghĩ, lấy tính tình của Khương Hàn Tô tuyệt đối có thể làm được.
Cho nên, Tô Bạch sao có khả năng để cô ấy ở trong phòng một mình được, nếu cô ấy suy nghĩ lung tung lên, chuyện bé có thể xé ra to.
Không biết xấu hổ cũng tốt, vô lại cũng được.
Chỉ cần ôm cô ấy vào trong lòng là được, Tô Bạch có thừa biện pháp để dỗ dành cô ấy.
Coi như là dỗ dành không được cũng chẳng sao, thỉnh thoảng trêu cô ấy một chút và cùng xem những thước phim đặc sắc trên màn hình. Tóm lại, hắn có thể làm cho cô ấy không đi suy nghĩ lung tung.
"Hàn Tô, tớ thật sự rất thích cậu mà, nếu không thì vì sao tớ luôn muốn hôn chân đây?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu là một người nghiện chân, chỉ cần là chân của một cô gái xinh đẹp là cậu đều sẽ yêu thích." Khương Hàn Tô lạnh lùng nói.
"Không biết xấu hổ nha, nào có người nào nói mình xinh đẹp đâu cơ chứ." Tô Bạch bóp bóp mũi của cô ấy, cười nói: "Đúng là tớ nghiện chân, nhưng khi tớ thích, không nhịn được thì cầm trong tay thưởng thức, cùng với việc xúc động hôn chân, cũng chỉ có một người duy nhất, bởi vì đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh đẹp ấy là của người con gái tớ thích."
"Nếu cậu không tin lời tớ, vậy chúng ta đánh cược đi?" Tô Bạch nháy mắt một cái.
Tô Bạch không nhìn thấy phần mặt khác của cô ấy, khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng cả rồi.
Ai thèm đánh cược với hắn!
Khương Hàn Tô thẹn quá hóa giận nói: "Nếu cậu để tớ ở đây xem phim, cậu có thể đừng quấy rầy tớ, để tớ xem phim cho tốt được không?"
"Tớ chỉ là muốn nói cho cậu biết, tớ thích chân cậu, sau đó cũng chỉ muốn hôn lên chân cậu thôi." Tô Bạch nói.
"Đừng nói nữa." Khương Hàn Tô xấu hổ nói: "Chân tớ sẽ không cho cậu hôn, cậu đừng hòng mơ tới."
"Muốn hôn thì cậu hôn Nhạc Hân đi, không phải cậu nói cậu thích cô ta sao, muốn ôm cô ta sao?" Khương Hàn Tô nói.
"Thấy rồi nha, đuôi cáo bị lộ rồi nha? Cậu giận cái gì, chẳng lẽ là cậu đang ghen sao?" Tô Bạch nói.
"Ai ghen? Tớ không có." Khương Hàn Tô càng nghĩ càng giận, không nhịn được xoay người muốn cắn hắn một cái.
Nhưng Khương Hàn Tô vừa mới xoay người, miệng của cô liền bị Tô Bạch bắt được.
Hai tay Tô Bạch rời khỏi bàn tay cô ấy, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ của cô ấy lên, hung hăng hôn xuống.
Khương Hàn Tô trợn to hai mắt, cô không ngờ lá gan Tô Bạch lại lớn như vậy.
Cô còn đang tức giận!
Cô còn đang tức giận!
Cô còn đang tức giận!
Hắn sao có thể hôn cô vào lúc này!
Mình sẽ càng tức giận đấy, hắn có biết hay không?
Khương Hàn Tô liều mạng giãy giụa, đôi tay không ngừng đánh, môi tự nhiên mím chặt, không cho phép hắn tiến vào.
Nhưng dù sao cũng chỉ là miệng, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng cả hai hôn nhau bằng miệng.
Kể từ lần đó, sau khi Tô Bạch hôn vào môi cô, hắn không còn hôn môi cô lần nào nữa, nhiều nhất cũng chỉ là hôn mặt.
Cho nên, xúc cảm từ đôi môi truyền đến khiến cho đầu óc Khương Hàn Tô trở nên mụ mị.
Tuy thân thể tự động giãy giụa, nhưng đầu cô không thể nghi ngờ có chút rối bời.
Cô bị Tô Bạch hôn tổng cộng hai lần!
Tô Bạch lướt qua thôi, sau đó mặt đối mặt và ôm cô ấy một lần nữa.
"Tớ biết cậu biết nguyên nhân vì sao tớ không để cậu trở về phòng. Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cũng đừng nóng giận nữa. Khương Hàn Tô là ai cơ chứ, bây giờ tớ đã hôn lên miêng cậu hai lần rồi. Dù cậu không tin tớ, vậy cậu cũng phải tin vào ánh mắt nhìn người của cậu chứ? Người có thể nhanh như vậy theo đuổi được cậu, đời này khẳng định chỉ có một người thích cậu!" Tô Bạch ôm cô ấy nói.
"Cậu còn chưa theo đuổi được tớ." Khương Hàn Tô phục hồi tinh thần lại, vừa thẹn vừa giận nói.
"Hừm, là không theo đuổi được, cho nên tớ sẽ cố gắng, tranh thủ sớm ngày theo đuổi được tiểu Hàn Tô nhà ta." Tô Bạch cười nói.
"Còn tức giận phải không?" Tô Bạch hỏi.
"Còn." Khương Hàn Tô thẹn quá hóa giận nói: "Cậu lại hôn tớ."
"Điều này nói rõ, mối quan hệ của hai chúng ta lại tiến thêm một bước." Tô Bạch nói: "Được rồi Hàn Tô, lần này tuy tớ phạm lỗi khá lớn, nhưng cậu cũng có ý gây sự mà. Chân cậu còn sưng, chẳng lẽ tớ lại để cậu trở về trường học sao? Giày và quần áo tớ mua cho cậu, cậu thật sự muốn thay thật sao?"
"Hàn Tô, cậu có biết hay không, vừa rồi tớ nhìn thấy cậu cố chấp muốn thay quần áo và để chân trần rời đi, tim tớ đau lắm." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện.
"Tớ biết, tớ ôm cậu không cho cậu đi thì tớ giống một tên vô lại, tớ có thể sẽ khiến cậu càng thêm tức giận và càng sinh ra phản cảm, nhưng tớ bắt buộc phải làm như vậy. Bởi vì tớ sợ một mình cậu sẽ suy nghĩ lung tung, bởi vì tớ sợ cậu suy nghĩ lung tung nên mới không cho cậu đi, ngay cả khi tớ lo chuyện không đâu, vô căn cứ. Dù là như vậy, chỉ cần có một phần trăm xác suất xảy ra, tớ quyết không cho phép." Tô Bạch nói.
"Cậu hôn tớ hai lần rồi, tớ còn có thể đi đâu nữa?" Khương Hàn Tô tức giận nói.
"Khi một người tức giận, đặc biệt là một người sinh hờn dỗi bên cạnh và không thể giải thích được, là sẽ thường đưa bản thân mình đi vào ngõ cục. Cậu cảm thấy không xảy ra, nhưng tớ thì sợ!" Tô Bạch nói.
"Cậu sợ mà cậu cậu còn chọc giận tớ?" Khương Hàn Tô bĩu môi.
Nếu như hắn không nói những lời gây tổn thương người, cô sẽ không suy nghĩ lung tung.
Chẳng phải là bởi vì lời nói của hắn làm cho mình có cảm giác tan nát cõi lòng, cho nên mình mới suy nghĩ nhiều sao?
Nói cho cùng vẫn là lỗi do hắn.
"Buông tớ ra, tớ muốn xem phim." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Tô Bạch đặt cô ấy lên ghế sô pha.
Lần này Tô Bạch không có ôm cô ấy nữa, nhưng Khương Hàn Tô cũng không nhắc về chuyện trở về phòng, hai tay cô ấy ôm đầu gối và yên lặng xem phim.
Lúc này, Lưu Quan Trương giao chiến với Lữ Bố, bốn người giao chiến hăng say.
Vài giờ sau đó, cả hai đều xem phim trong nhà.
Từ tập thứ năm xem đến tập thứ mười, trời vừa tối.
May là khoản sân nhỏ được tu sửa đều là xi măng, nếu không trời mưa to như thế, ra ra vào vào chắc chắn chân sẽ dính bùn đất.
Mưa còn đang róc rách, tí tách rơi xuống, Tô Bạch đi ra ngoài mở đèn trong sân lên và quét phần nước đọng.
Sau khi quét xong, Tô Bạch xào hai món rau, tiếp đến là đi ra ngoài mua bánh màn thầu.
Mưa không lớn, nhưng sau khi đi ra ngõ, toàn thân Tô Bạch từ trên xuống dưới vẫn bị ướp sũng.
Trận mưa này có lẽ là điềm báo mùa thu sắp đến, toàn thân Tô Bạch ướt đẫm, cơn gió vừa thổi đến hắn còn cảm thấy có chút lạnh.
Thời tiết này, thật sự là đã lập thu rồi, chỉ là ban đầu trời nóng nực nên mới cảm thấy đây là mùa hè.
Trận mưa này rơi rất lâu, nhiệt độ toàn bộ Bạc Thành giảm xuống vài độ.
Tô Bạch mua bánh màn thầu ở bên ngoài xong, lại đến siêu thị mua hai cây dù.
Tô Bạch mở một cái ra và đi trở về nhà.
Đem bánh màn thầu đặt trên bàn ở nhà bếp, Tô Bạch trở về phòng thay một bộ đồ khác.
"Ăn cơm thôi." Tô Bạch nói.
Nhìn Khương Hàn Tô muốn lê dép của mình đi tới, Tô Bạch liền đi tới ôm cô ấy lên.
"Chân còn chưa khỏe, cậu cũng đừng có cố." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nhìn mái tóc Tô Bạch ướt sũng thì ngẩn người.
"Thả tớ xuống trước." Khương Hàn Tô nói.
"Làm sao vậy, lại tức giận à?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, cô cầm khăn lau bên cạnh tới, sau đó lau khô tóc giúp cho Tô Bạch.
"Được rồi." Khương Hàn Tô như không có chuyện gì xảy ra nói.