Chương 335: Cuộc sống này có thể theo ý của tớ (4)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:11:26

Hắn cầm điện thoại di động đang sạc tới, dụi dụi mắt, mới phát hiện bây giờ chỉ hơn hai giờ. May là ở đây không phải nông thôn, nếu như ở nông thôn, buổi tối muốn đi vệ sinh, cả người sẽ bị lạnh cóng. Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, phải đi một mình đến nhà vệ sinh ở phía xa, đối với một người nhát gan như Tô Bạch, quả là cực hình. Trải nghiệm khó quên nhất của Tô Bạch là trong thời gian hắn còn học tiểu học trên Bạc Thành. Khi đó, tầng ký túc xá nơi hắn ở không có nhà vệ sinh, phòng ký túc xá của họ lại ở lầu năm, muốn đi vệ sinh thì phải xuống lầu, từ phòng của hắn đến nhà vệ sinh còn xa hơn tòa nhà dạy học. Mùa đông năm đó, canh ba nửa đêm đi đến nhà vệ sinh, Tô Bạch như có cảm giác mình bị mất đi vài năm tuổi thọ. Vì thế lúc đó, Tô Bạch mới lựa chọn ngôi nhà này để ở, là vì trong sân của ngôi nhà có nhà vệ sinh riêng, không cần phải đi ra ngoài ngõ để đến nhà vệ sinh công cộng. Cũng không lâu sau, Tô Bạch liền nghe tiếng bước chân đi vào trong đại sảnh. Nhưng trôi qua thêm vài phút, Tô Bạch không nhìn thấy cô ấy đi vào. Tô Bạch đặt điện thoại di động xuống, mang qua giầy bông đi ra ngoài, sau đó hắn liền nhìn thấy Khương Hàn Tô đứng ở bên cạnh run lẩy bẩy. Trên người cô ấy có khoác một cái áo lông, chỉ là áo lông chỉ có thể che được từ đùi lên trên, nửa đoạn dưới từ cẳng chân đi xuống chỉ có bộ đồ ngủ, nhưng áo ngủ được làm bằng vải nhung, dưới nhiệt độ lạnh không có nhiều tác dụng. Và trong đại sảnh thì không có bật máy điều hòa không khí, ngoài cửa sổ còn có gió Bắc thổi vù vù vào trong. "Cậu đứng ở chỗ này làm gì? Sao cậu không đi vào?" Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói chuyện. Tô Bạch tức giận ôm cô lên, nói: "Tớ thật sự phục cậu rồi, da mặt cậu mỏng đến loại trình độ này thì sau này biết phải làm sao? Chúng ta còn phải sinh con nữa đấy? Cậu không thể để cho cả nhà họ Tô đời này bị đứt đoạn được? Để tớ nói cho cậu biết, nhà chúng tớ chỉ có mình tớ là con trai, mẹ tớ sau này dù có sinh thêm em bé, cũng chỉ có thể là con gái thôi. Nên cái nhiệm vụ nối dõi tông đường đều đặt lên người tớ cả đấy, không đúng, là đặt trên người hai chúng ta mới đúng." "Cậu, cậu nói tiếp là tớ sẽ quay về ký túc xá." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng và bấm một cái lên eo hắn, nói: "Đừng tưởng rằng chỉ có cậu cố chấp, nếu tớ muốn về, cậu không ngăn được đâu." "Tớ biết." Tô Bạch ôm cô lên trên giường, sau đó cầm chăn đến đắp cho cả hai người, tiếp đến lại dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, xấu xa nói: "Cho nên tối nay dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ không buông tay." "Thật lạnh." Tô Bạch cảm nhận khí lạnh trên người cô ấy, ôm cô và đồng thời nắm chặt lấy đôi bàn tay của cô, sau đó nhẹ nhàng chà xát, muốn sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo của cô. "Giờ tớ không thể nào ngủ được nữa rồi?" Tô Bạch nói bên tai cô. Khương Hàn Tô không để ý đến hắn. "Thật là thoải mái mà, thật hy vọng sau này mỗi ngày đều ôm cậu ngủ như vậy. Rất lâu rồi tớ không nằm mơ, hơn nữa trước đây phần lớn đều là ác mộng, lẽ nào ngày hôm nay là một giấc mộng đẹp hay sao, đáng tiếc là đang ở khúc cao trào thì bị cậu cắt ngang rồi." Tô Bạch dùng tay vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, hỏi: "Cậu định bồi thường tớ thế nào đây?" "Phi, không biết xấu hổ." Khương Hàn Tô xấu hổ lại bấm lên eo hắn tiếp. "Hí." Tô Bạch lại đau đến hít một hơi thật sâu, hắn không vui nói: "Cao trào tớ nói ở đây là trong giấc mơ của tớ, hai chúng ta đều trở thành giang hồ hiệp khách cổ đại, sau đó tớ trải qua muôn trùng khó khăn mới cuối cùng cùng cậu bái đường thành thân, kết quả đến nửa đường còn chưa bái xong, đã bị cậu lay tỉnh rồi, nếu không thì hai chung ta đã có thể trở thành vợ chồng trong mơ rồi." "Mỗi ngày chỉ biết bấm eo tớ, đau lắm đấy, cậu biết không?." Tô Bạch nói. "Ai bảo chọc tớ." Khương Hàn Tô nói. "Nhưng cậu đang quấy rối giấc mộng đẹp của tớ, lại còn bấm tớ, cậu phải bồi thường cho tớ." Tô Bạch nói. "Hừ, không bồi thường." Khương Hàn Tô hừ lạnh nói. Chuyện này không thể theo ý cậu được, nói xong, Tô Bạch ôm lấy vòng eo của cô, rồi hơi nhích lên một chút. Sau đó, toàn bộ thân thể Khương Hàn Tô cứng đờ Vài giây trôi qua, cô xoay người lại, cả hai tay đều đặt lên trên eo Tô Bạch. Sau đó, chính là một tiếng hét thê lương thảm thiết, kinh thiên động địa, khấp cả quỷ thần vang lên. Lần này, Khương Hàn Tô dùng toàn lực, không chút lưu tình. Nhưng đối với Tô Bạch mà nói, cuộc giao dịch này có tính là thiệt thòi không? Không nên tính. Bởi vì chính hắn làm ra chuyện quá đáng, Khương Hàn Tô vì tức giận mà trừng phạt hắn và cũng không có mang khuôn mặt không cảm xúc rời khỏi nơi này. Cái này đã cho thấy rất nhiều thứ. Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch mở mắt ra, phát hiện Khương Hàn Tô đã dậy rồi. Hắn mặc quần áo vào và đi ra sân nhìn, mới phát hiện Khương Hàn Tô đã bắt đầu súc miệng. "Sao cậu không gọi tớ dậy?" Tô Bạch ngáp một cái, nói: "Tớ có cảm giác trong lồng ngực của tớ thiếu thiếu cái gì đó, ngủ không thoải mái." Khương Hàn Tô không thèm để ý đến hắn. Mặt trời lên cao rồi, đã mười giờ hơn. Nói thật, đây là lần Khương Hàn Tô ngủ dậy trễ nhất. Tối hôm qua, sau khi hai người thức dậy lúc hai giờ khuya, cả hai ồn ào một hồi, mãi đến tận bốn, năm giờ mới đi ngủ. "Thực sự là mặt trời lên cao mình ta ngủ, không phải thần tiên, giống như thần tiên!" Tô Bạch bóp kem đánh răng, rồi cười nói. Hơn mười giờ, nếu như không phải ôm Khương Hàn Tô vào trong lòng, hắn cũng rất khó thức dậy vào thời gian này. "Chỉ có người lười mới nói như vậy." Khương Hàn Tô nghe hắn nói xong thì trả lời lại hắn. "Ha ha, bên trong Lão Hồ Đồ Khúc có một câu thế này, chính là câu tớ mới nói vừa nãy, đêm về thê tử nói trước đèn dầu, nay cũng nói chuyện, xưa cũng nói chuyện. Ngày hôm qua trong mộng có cổ, tỉnh lại bên giường đã hôm nay, nhưng bây giờ có thể nói chuyện hôm nay, có thể nói chuyện xưa. Chỉ tiếc, đoạn nhân duyên trong mộng thời cổ bị người nào đó cắt ngang rồi, hi vọng lúc này không có sai lầm mới tốt." Sau khi đánh răng xong, Tô Bạch dùng nước lạnh rửa mặt, nói: "Một ngày ba bữa, cơm canh đạm bạc, sớm ngọt chiều cũng ngọt, tớ đi mua bữa sáng đây, tuy bây giờ là buổi sáng, nhưng ngày ăn ba bữa vẫn phải có." Nhìn Tô Bạch rời đi, Khương Hàn Tô mím mím môi. Vài câu từ rất thú vị, cô chưa từng nghe nói qua cái gọi là Lão Hồ Đồ Khúc. Thực sự là, độ tuổi của Tô Bạch rõ ràng cũng không lớn, thành tích học tập cũng không bằng cô, chẳng hiểu vì sao hắn lại biết nhiều đến vậy. Tô Bạch đi ra ngõ, đi đến dãy các cửa hàng san sát nối tiếp nhau gần đó để mua mấy cái bánh bao cùng vài món bánh rau củ chiên, sau lại mua thêm hai bát canh, đóng gói toàn bộ và mang về. Sau khi hai người ăn sáng xong, bắt đầu đi dạo bên ngoài. Người xưa có câu ăn xong đi bộ trăm bước, sống đến chín mươi chín tuổi. So với năm ngoái, thân thể Khương Hàn Tô hiện tại tốt hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, Khương Hàn Tô cảm thấy cùng Tô Bạch sáng sớm ở đó đánh Thái Cực Quyền rất chướng tai gai mắt, được rồi, thật ra cô không thích tập mấy động tác đó. Bởi vì cô là kiểu người có da mặt mỏng, có tâm hồn người con gái truyền thống, cảm thấy luyện võ không phải là chuyện con gái nên làm. Vì thế, cách rèn luyện thân thể của họ về cơ bản đã biến thành đi bộ hoặc là chạy bộ. Sáng sớm chạy bộ một vòng, hoặc đi bộ nửa tiếng đồng hồ, có thể khiến cho cơ thể thư giản và cảm xúc thoải mái hơn. Thật ra trước đây Tô Bạch không thích nhất chính là chạy bộ và đi bộ, bởi vì chỉ có một mình, chẳng có chút thú vị nào. Nhưng bây giờ đã có Khương Hàn Tô, hai người cùng làm một chuyện gì đó, ý nghĩa tự nhiên sẽ khác đi. Sau khi đi dạo về, hai người mua vài nguyên liệu từ khu chợ bán thức ăn, sau đó về đến nhà bắt đầu gói sủi cảo. Ăn sủi cảo xong, đã là hai giờ chiều rồi, hai người dọn dẹp một chút và cùng nhau đến trường học.