Trước khi có smartphone, thị trường điện thoại di động trong nước về cơ bản đều bị lũng đoạn bởi các thương thiệu quốc tế.
Mà theo sự phát triển của AI, thị trường điện thoại di động quốc tế có sự thay đổi mạnh mẽ. Theo đó, Apple trở thành công ty đứng đầu trong trường quốc tế, Nokia vì chiến lược sai lầm mà xuống dốc thảm hại. Các công ty lớn khác như Google, Sony, nhìn thấy triển vọng của thị trường điện thoại đi động liền lao vào chia phần.
Mà dưới sự cạnh tranh không ngừng, các nhà sản xuất điện thoại di động trong nước lấy Trung Quốc Khốc Liên dẫn đầu, mở ra một lỗ hổng dành cho điện thoại giá rẻ và tầm trung trong nước.
Bọn họ không thể nào cạnh tranh được với Apple Samsung trên thị trường cao cấp, nhưng lại lấy được danh tiếng trên thị trường cấp thấp nhờ vào giá thành rẻ, tỉ suất ưu đãi cao.
Năm 2011. dựa vào ưu thế giá cả, sản lượng điện thoại di động chiếm 37,5% thị phần trong cuộc cạnh tranh với các ông lớn quốc tế.
Sự chênh lệch ngày càng thu hẹp.
Mà ở năm 2012. ngoại trừ ZTE, Huawei, Coolpad, Lenovo ra, sản lượng điện thoại di động của các hãng Gionee, Meizu, OPPO, BBK Electronics, Xiaomi trong nước cũng bắt đầu trỗi dậy.
Tháng 10 năm 2011. Xiaomi tuyên bố mẫu điện thoại di động đầu tiên của mình, gọi là Xiaomi 1.
Chiếc điện thoại di động này được Xiaomi gắn mác giá sập sàn.
Câu kinh điển kia được sinh ra để gây sốt, nó như một tia sét bùng nổ trong năm 2011. chỉ có Apple Samsung làm theo.
Tuy Xiaomi xuất hiện từng câu kinh điển nối tiếp nhau ở các đời sau, nhưng luận về độ nổi tiếng, đều không thể so được với câu này.
Câu nói này rất nổi tiếng trong giới điện thoại di động, thậm chí có thể vượt qua câu khẩu hiệu của OPPO là nghe gọi trong vòng 2 tiếng chỉ sau 5 phút sạc.
Năm 2012. hệ điều hành điện thoại trong nước đều dựa trên Android, còn Huawei bắt đầu lên kế hoạch cho hệ điều hành của riêng mình.
Nghĩa là, điện thoại di động, máy tính bảng, PC, ô tô và các loại thiết bị khác ở các đời sau đều dùng hệ điều hành Hồng Mông.
Nửa cuối năm 2012. Huawei dựa vào thị trường trong nước và quốc tế gây được tiếng vang, trở thành hãng sản xuất điện thoại lớn thứ ba sau Apple Samsung.
Nếu như smartphone chưa từng xuất hiện, khó có ai lay chuyển được Nokia.
Nhưng trên thế giới này, người đình trệ tự giam mình trong ngục tối, dù người đó đã từng huy hoàng đến đâu, chung quy sẽ bị thời đại vứt bỏ.
Mà Huawei ở các đời sau, lại từ trong khó khăn trở ngại tìm được con đường máu của mình.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào một cửa hàng điện thoại di động lớn nhất ở Qua Thành, hắn nhìn thấy các loại mẫu mã điện thoại di động đa dạng.
Nhưng dù kiểu dáng điện thoại di động có đa dạng cỡ nào thì chiếc iphone 4s vẫn luôn hot nhất trong khu trưng bày.
Sau Apple, chính là Samsung.
Tiếp tục nhìn thì thấy một số dòng máy nội địa.
Tô Bạch quan sát toàn bộ, phát hiện rất nhiều máy là CPU hai nhân.
Ở Qua Thành, người có thể mua được loại máy cao cấp như Apple Samsung rất ít. Vì vậy, mặt hàng bán chạy nhất tại cửa hàng là Xiaomi và Honor.
Vào năm 2023. Huawei dục hỏa trọng sinh và game mobile Liên Minh Huyền Thoại được phát hành trong nước. Trước đây, Huawei chỉ tìm người phát ngôn từ giới giải trí và thể thao, lại từ giới eSports tìm một người phát ngôn.
Mà lúc đó, đại sứ hình tượng ở giới eSports cùng Huawei ký kết, chính là Tô Bạch.
Vào thời điểm đó, Tô Bạch còn tham quan tổng công ty Huawei, tìm hiểu toàn bộ lịch sử phát triển của Huawei.
Huawei ra mắt mẫu máy CPU bốn nhân đầu tiên vào năm 2012. tức là D1 và sẽ có mặt tại thị trường trong vài tháng tới.
Bây giờ đã là nửa cuối năm 2012. Tô Bạch không muốn đi mua máy CPU hai nhân.
"Gần đây, Meizu mới ra mắt thị trường mẫu máy MX CPU bốn nhân đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Đúng. Nó mới vừa ra mắt vào tháng trước, cửa hàng của chúng tôi có chỉ là giá hơi cao." Nhân viên cửa hàng nói.
"Lấy ra cho em nhìn một chút." Tô Bạch nói.
"Ừm." Nhân viên cửa hàng đến một một gian hàng khác và lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Tô Bạch quan sát một lúc, cười nói: "Lấy cái này đi, ngoài màu đen ra còn có màu nào khác không?"
"Có, còn một cái màu trắng." Nhân viên cửa hàng nói.
"Dạ. Vậy thì lấy cho em một cái màu trắng, em mua hai cái." Tô Bạch nói.
Smartphone đổi mới rất nhanh, cái điện thoại di động kia của Tô Bạch cũng chỉ có thể nghe nhạc và xem video, cũng nên đổi rồi.
Hiện tại, máy CPU bốn nhân có thể dùng được hệ điều hành Android 4. 0 trở lên, ít nhất có thể tải được vài game để chơi khi chán.
Lúc này, Khương Hàn Tô đi tới, hỏi: "Một cái bao nhiêu tiền?"
"2399 cho máy 16G, 3299 cho máy 32G." Nhân viên cửa hàng nói.
Meizu MX CPU 4 nhân còn có một cái 64G, chỉ là họ không có hàng.
MX CPU 4 nhân 64G bản cao cấp cần hơn bốn ngàn đồng, với số tiền này có thể mua điện thoại di động Samsung cùng với Apple rồi.
Khương Hàn Tô đi tới trước mặt Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Quên đi, quá, quá đắt."
"Mua cái mấy trăm đồng là được rồi." Cô lại nói.
"Nếu như cậu không muốn để tớ mua cho toàn bộ nhân viên mỗi người một cái thì cậu hãy là bé ngoan nghe lời đi!" Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt cô ấy.
Mấy trăm đồng mua một cái smartphone, vẫn được thôi, chỉ là phải vào Taobao mua hàng fake.
Vẫn là loại hàng fake gây đau tay khi lướt trên màn hình, kiếp trước Tô Bạch từng mua rồi, trải nghiệm xong là hết muốn nói.
Độ nhạy chậm muốn chết, nếu như chỉ dùng trả lời cuộc gọi, nó còn không bằng Nokia nữa.
Khương Hàn Tô nghe vậy, quả nhiên không còn khuyên hắn.
Một cái cần hai, ba ngàn, nếu như mua cho họ mỗi người một cái, đó chính là một số tiền lớn!
Cuối cùng, Tô Bạch mua hai máy Meizu MX 32G.
"Trắng hay đen, cậu chọn một đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lựa chọn màu đen.
Tô Bạch giúp cô ấy mua thẻ nhớ, sau đó chọn sim điện thoại có số cát tường.
Như vậy, dù cách nhau vạn dặm, hắn cũng có thể gửi tin nhắn cho cô ấy.
Mua điện thoại di động xong, Khương Hàn Tô vẫn im lặng không nói.
Nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô ấy, Tô Bạch dừng bước, sau đó nâng gương mặt của cô ấy lên.
"Lại giận rồi à?" Tô Bạch hỏi.
"Cậu làm thế nhất định là đang trêu chọc tớ!" Khương Hàn Tô hỏi.
Từ lúc Tô Bạch bắt đầu trêu chọc cô cho đến hiện tại, Tô Bạch vì cô làm rất nhiều chuyện, cô càng không biết phải làm gì mới tốt.
"Bởi vì tớ thích cậu!" Tô Bạch rất nghiêm túc nói.
"Vậy cậu có biết, cậu đối xử với tớ càng tốt, đến lúc đó tớ ngã càng đau hay không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Tớ biết." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó nói: "Nhưng nếu tớ vẫn luôn tốt với cậu, sẽ không cho cậu ngã?"
"Chúng ta còn quá nhỏ, một vài lời hứa không chịu nổi thử thách của thời gian." Khương Hàn Tô mím mím môi.
Hiện tại nói thật dễ nghe, chuyện sau này, ai biết được?
Tô Bạch mỉm cười, bóp bóp mũi cô ấy, nói: "Câu cậu nói rất đúng, một vài lời hứa đúng là không chịu nổi thử thách của thời gian. Nhưng Hàn Tô à, trước đây không phải cậu từng nói tớ trưởng thành hơn rất nhiều người bạn đồng lứa hay sao? Có lẽ do cậu không chịu nổi thử thách của thời gian, còn tớ đã bị thời gian thử thách vô số lần đấy?"
"Cậu thầm mến tớ ba năm, tớ không thầm mến cậu ba năm, đến thời điểm nếu tớ không thích cậu, thích người khác thì làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Còn có thể làm sao? Cậu thích người khác vậy tớ cũng chỉ có thể buông tay." Tô Bạch cười nói.
"Cái gì gọi là chỉ có thể buông tay?" Khương Hàn Tô tức giận nói: "Cậu luôn miệng nói thích tớ, thích tớ chính là để tớ rời đi đúng không?"
"Có một thứ tình yêu gọi là buông tay, cậu có biết không?" Tô Bạch cười nói.
Có đôi khi trêu chọc cô ấy thật thú vị!
"Tớ buông tay, cậu là đồ quỷ!" Khương Hàn Tô tức giận giơ chân lên.
Nhưng bàn chân cô vừa mới giơ lên, liền bị Tô Bạch nhanh hơn một bước ôm vào trong lòng.
Hương thơm bay đến, còn có thân thể mềm mại của cô ấy.
Ôm cô ấy rất là thoải mái.
"Tiểu Hàn Tô, cậu không tự tin, còn tớ tự tin hơn cậu nhiều."
"Từ lần đầu tiên tớ cầm tay cậu, cả đời này tớ không thể thích một ai khác nữa."
"Trên con đường này, tuy rất nhiều lúc tớ đều là người chủ động, nhưng nếu như cậu thật sự không thích tớ và thật sự tức giận, làm sao tớ thực hiện được đây?"
"Hàn Tô, cậu đang phối hợp."
"Tớ không có!"
"Nếu như không có, tớ ôm cậu, sao cậu không giãy giụa?"
"Bây giờ giãy giụa là giấu đầu hở đuôi nha."
"Cậu nhìn đi, cậu không giãy giụa chứng tỏ cậu thích tớ ôm rồi?"