Chương 271: Biến đi và rời đi

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:36:18

Cho dù Lâm Trân có nhờ hay không nhờ hắn giúp đỡ làm việc, Tô Bạch vẫn muốn ở lại đây. Ban đầu Tô Bạch còn nghĩ là, nếu như Lâm Trân thật sự hạ lệnh trục khách, Tô Bạch có thể quay trở về và tìm cách khác, dục tốc bất đạt là chuyện không tốt chút nào. Dù sao, hắn còn rất nhiều thời gian để mài Lâm Trân từ từ, không thể chỉ trong vài phút là đạt được. Chỉ khi nhìn thấy Khương Hàn Tô và nhìn thấy lúa mạch bỏ đầy trong sân, hắn quyết định không đi. Khương Hàn Tô so với ban đầu gầy hơn rất nhiều, giống như quay trở lại thời điểm Tô Bạch trọng sinh và nhìn thấy cô ấy một lần nữa ở năm lớp 9 vậy. Mặc dù cô ấy đã nhìn thấy hắn và giấu đi bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng Tô Bạch vẫn phát hiện trên tay cô ấy đầy vết chai. Người suốt ngày đi làm thường không có vết chai ở tay, nhưng Khương Hàn Tô đã đi học được nửa năm, sau khi trở về đột nhiên làm nhiều công việc như vậy, trên tay không có vết chai mới lạ đấy. Sau khi những lúa mạch ở trên đất được bỏ vào trong bao thì nó cần được mang vào trong nhà. Những bao đựng lúa mạch này không phải bao bình thường, mỗi bao đều có phân u-rê, một bao có thể nặng tám mươi, chín mươi cân. Khương Hàn Tô có lẽ còn không mang được một bao lúa mạch nhỏ, để cho cô ấy mang một bao nặng như thế, Tô Bạch sợ cô ấy bị đè ngã. Lúc này Tô Bạch nói với Lâm Trân: "Thím Lâm, con nói rõ với thím là ngày hôm nay con không thể đi." Hắn chỉ vào Khương Hàn Tô nói: "Cậu ấy mới rời trường học được nửa tháng thôi mà đã gầy thành dáng vẻ này rồi. Nếu lát nữa cậu ấy giúp thím mang bao lúa mạch, không biết sẽ mệt mỏi đến thế nào." "Thím tự mang bao được, con bé chỉ cần phụ thím mở miệng bao là được rồi." Lâm Trân nói: "Còn nữa, chuyện của Hàn Tô, không cần con quan tâm, con và con bé không có bất kỳ quan hệ nào hết." "Có quan hệ." Tô Bạch nói. Lâm Trân nghe vậy, nhíu mày, ngay cả Khương Hàn Tô cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tô Bạch. Tô Bạch làm cái gì vậy? Muốn nói thẳng sao? "Con thích cậu ấy, sao có khả năng không liên quan được? Cậu ấy khổ cực, trong lòng con lẽ nào không khó chịu sao?" Tô Bạch nói. Lâm Trân thở phào nhẹ nhõm, nhưng Khương Hàn Tô lại giật mình. "Con không thể thích con bé!" Lâm Trân cũng bắt đầu ngang ngược lên rồi. "Thím Lâm, thích một người không phạm pháp, thím không phải là phán quan, không thể tước đoạt quyền lợi thích một người của con được. Hơn nữa, coi như là phán quan, cũng không thể vì nói thích một người mà có tội." Tô Bạch nói. "Tô Bạch, chuyện nhà thím, con hẳn là biết rõ một ít, Hàn Tô tuyệt đối không thể yêu đương trước đại học được. Hơn nữa, rất nhiều học sinh trong thôn bởi vì yêu đương sớm khiến cho thành tích học tập sa sút, con có thấy không?" Lâm Trân hỏi. "Mẹ, mẹ yên tâm đi, đời này con tuyệt đối sẽ không cùng người khác yêu đương đâu." Khương Hàn Tô lúc này nói. Mặc dù là diễn kịch, nhưng Khương Hàn Tô cũng không nói ra câu nói không cùng Tô Bạch yêu đương, nên cuối cùng, cô nói không cùng người khác yêu đương. Không cùng người khác, mà là cùng người khác, trong câu này, không bao gồm Tô Bạch. Lâm Trân lúc này nhìn về phía Tô Bạch, như đang muốn nói, bất luận con có làm như thế nào, con gái thím tuyệt đối không đồng ý. Trong đôi mắt Tô Bạch lóe qua vẻ cô đơn và đau buồn, hắn nói: "Con đi ra ngoài hóng mát một chút." Không biết có phải là vì câu nói của Khương Hàn Tô hay không, Lâm Trân ngược lại không có nói gì với Tô Bạch hết. Nói thế nào đi nữa, dì của Tô Bạch cũng là Tô Sắc, đã vậy, câu nói của con gái mình rất có sức nặng với Tô Bạch. Bà có từ chối bao nhiêu lần, đều không bằng một câu nói gây tổn thương của người mình thương. Những chuyện này, Lâm Trân hiểu. Bây giờ, có lẽ Tô Bạch đang rất là đau lòng. Cho nên, bà không cần phải nói thêm vài lời gây tổn thương nữa. Thật ra thì mấy lời Tô Bạch nói trước đó không sai chút nào, thích một người không sai, nếu như người Tô Bạch thích là một cô gái khác, Lâm Trân không chỉ không ngăn cản, mà còn tận lực giúp đỡ hắn đi làm mai. Chỉ là Khương Hàn Tô không được, bà đặt kỳ vọng quá cao với Khương Hàn Tô. Nhưng khi nghe câu nói kia của Khương Hàn Tô, trong lòng bà mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng thêm khó xử và hơi lo lắng một chút. Bà từ chối Tô Bạch là chuyện tốt, nhưng bà sợ Khương Hàn Tô học lên đại học hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học, cũng sẽ từ chối những người khác giống như bà đang từ chối Tô Bạch ở hiện tại. Nhưng coi như là như vậy, bà cũng phải để cho Khương Hàn Tô yên ổn thi lên đại học rồi mới tính đến những chuyện khác. Chỉ có thi lên đại học, có bằng cấp, nhà bà mới có thể thoát khỏi cảnh bần cùng. Tình yêu, chỉ cần có tiền rồi, chẳng lẽ thiếu được hay sao? Tô Bạch từ trong nhà bếp đi ra ngoài và có hơi buồn cười. Cô bé này thật là thú vị, ở trước mặt mẹ cô ấy vẫn tỏ thái độ không nói ra tên Tô Bạch mà là nói không cùng người khác. Tô Bạch tự nhiên hiểu ý nghĩa không cùng người khác là gì. Ánh mắt của hắn dịu lại, trải qua đủ mọi chuyện, trong lòng họ cuối cùng cũng coi như đều có nhau. Sau khi đi ra khỏi nhà bếp, Tô Bạch phát hiện bầu trời u ám. Dự báo thời tiết nói trưa mai có mưa, nhưng bầu trời bỗng nhiễn u ám đến trình độ này, nói không chừng đêm nay có mưa. Cô gái kia kia ngốc nghếch, vì những lúa mạch này, sợ là liều mạng đem lúa mạch nhanh chóng bỏ vào trong bao. Lâm Trân nói cô ấy chỉ cần mở miệng bao ra là được, còn mang vào trong thì bà ấy lo liệu. Thế nhưng, lấy tính cách của Khương Hàn Tô, cô ấy làm sao có khả năng nhìn một mình mẹ mình mang vào trong được. Đến cuối cùng vẫn sẽ đem bao gần trăm cân đặt lên vai mình. Như vậy, Tô Bạch làm sao đi được đây. Bất luận Lâm Trân nói cái gì, làm cái gì, hắn đều phải nhịn xuống. May là, hắn đã từng có kinh nghiệm với chuyện này. Năm đó, chủ nhiệm lớp không biết nói với hắn bao nhiêu lần, dùng thước với hắn bao nhiêu lần, Tô Bạch vẫn như cũ đến chết cũng không hối cải. Bây giờ đến lượt Lâm Trân, cũng không thể lợi hại hơn Đông Phương Bất Bại bao nhiêu. Đã vậy, mục đích theo đuổi cũng không giống nhau, tự nhiên là không thể giống nhau. Lúc đó, mài chủ nhiệm lớp là chỉ muốn sáng sớm ngủ thêm vài chục phút mà thôi. Bây giờ mài Lâm Trân, là vì người mình thích trong lòng. Vì thế, đừng nói Lâm Trân không lợi hại bằng chủ nhiệm lớp, coi như là so với chủ nhiệm lớp lợi hại hơn đi nữa, Tô Bạch cũng phải đi đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra, nếu đã trêu chọc người ta thì phải có trách nhiệm với người ta! Nếu không thì cô bé kia không biết sẽ khóc sướt mướt thế nào nữa đây. Hai người họ ăn cơm, có thể còn nhanh hơn Tô Bạch rất nhiều. Thời điểm Tô Bạch ăn là lúc nước vừa sôi, là thời điểm vô cùng nóng. Thời điểm nhà cô ấy ăn, mì cũng đã nguội. Lâm Trân ra cửa, nhìn bầu trời hơi âm u và nói một tiếng nguy rồi. "Mau mau đem lúa mạch cất vào trong." Lâm Trân nói. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nếu không nhanh lên, trời mà mưa vào buổi tối sẽ rất phiền phức. Lúa mạch tả tơi, ẩm mốc không cách nào bán được. Nhà cô mất hơn nửa năm khổ sở, vất vả bón phân và phun thuốc trừ sâu mới trồng ra được lúa mạch này. Nếu không bán được, xem như là mất trắng toàn bộ. Một cân lúa mạch hơn một đồng tiền, hai ngàn cân chính là hơn hai ngàn đồng! Đối với Tô Bạch mà nói, hơn hai ngàn đồng này không đáng bao nhiêu, nhưng đối với cả nhà Khương Hàn Tô, hai ngàn đồng này cực kỳ quan trọng với họ. Chờ Khương Hàn Tô từ trong nhà lấy bao ra, sau đó hai người bắt đầu bỏ vào bao, Tô Bạch đi tới. Vừa nãy Lâm Trân vẫn đang suy nghĩ chuyện cất lúa mạch, hơn nữa bà cho rằng sau khi Khương Hàn Tô nói ra câu nói kia, Tô Bạch cũng vì đau lòng mà bỏ đi. Cho nên, bà gần như không chú ý đến Tô Bạch vẫn còn đứng trong sân. Lúc này nhìn thấy Tô Bạch, có chút bất ngờ hỏi: "Không phải con đi rồi sao?" "Nếu con thật sự đi, vậy con thật sự vô duyên với Hàn Tô rồi. Bây giờ con ở lại giúp đỡ nhà thím, nói không chừng còn có một phần hi vọng?" Tô Bạch nói. Lâm Trân lấy tay chạm vào trán mình, cảm thấy hơi đau đầu. Đây là lần đầu tiên bà gặp qua một người phiền phức đến thế. Da mặt này quá dày đi? "Mẹ, mẹ đừng để ý đến cậu ấy, lúa mạch quan trọng hơn, cậu ấy muốn ở lại đây thì cứ để cậu ấy ở lại. Nếu cậu ấy đã tự nguyện, vậy thì không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta cả." Khương Hàn Tô lúc này nói. Nghe được lời con gái nói, Lâm Trân thở dài, nói: "Tùy ý con đi." Nếu như ngày mai trời mưa thì Lâm Trân đúng là không mấy quan tâm, bọn họ suốt đêm thu gom, coi như là thu không xong thì cũng không còn lại bao nhiêu hết, phần còn lại bị ướt thì cứ để nó bị ướt thôi. Nhưng bây giờ vẫn còn một hai nghìn cân lúa mạch trên đất, buổi tối trời mưa, hai người họ gần như không thu được bao nhiêu. Hơn nữa, nhìn trời âm u thế này, đừng nói buổi tối, nói không chừng một lát nữa là trời đổ mưa ngay. Từ cái chuyện đã xảy ra ở lần trước, Lâm Trân không nghĩ rằng có người nào có thể theo đuổi được Khương Hàn Tô. Vì thế, sự phòng bị với Tô Bạch được giảm đi đôi chút. Bây giờ nhìn Khương Hàn Tô thật sự không có bất kỳ hứng thú nào với Tô Bạch. Hơn nữa, còn có chuyện quan trọng trước mắt cần phải làm, bà nào còn thời gian đi quản Tô Bạch. "Hàn Tô, con làm trước đi, mẹ đi xem có thể tìm được ai trong thôn có thể giúp chúng ta thu gom lúa mạch được không, dù trả cho họ chút tiền, cũng còn hơn là để lúa mạch dầm mưa thấm ướt." Lâm Trân nói. Để cả hai người họ làm, trước lúc trời tối không bỏ được bao nhiêu bao nên phải tìm thêm vài người đến phụ. Nhưng Tô Bạch cảm thấy bà ấy rất khó tìm được người. Thời gian này, người có thể ở lại trong thôn, nhà nào mà không có đất. Bây giờ, mấy người đó trong nhà có khi còn chưa thu gom xong, nào còn thời gian rảnh tay đi giúp người khác. Sau khi Lâm Trân rời khỏi đây, Khương Hàn Tô cầm bao đi tới trước mặt Tô Bạch và nói: "Ừm, tớ xin lỗi." Tô Bạch cầm lấy cây cào gỗ trên mặt đất lên, sau đó khó hiểu hỏi: "Vì sao xin lỗi?" "Tớ thay mặt mẹ tớ xin lỗi cậu, mẹ tớ từng nhiều lần đuổi cậu đi, trong lòng cậu khẳng định rất khó chịu." Khương Hàn Tô nói. Tô Bạch cười nói: "Cái này cậu không cần xin lỗi đâu, nói thật với cậu, trong lòng tớ đúng là không quá khó tiếp thu. Bởi vì tớ có thể hiểu được tâm tư của mẹ cậu. Nhưng nếu cậu cảm thấy áy náy, cậu mới là người cần phải xin lỗi tớ. Trước đây, thời điểm tớ theo đuổi cậu, số lần cậu muốn tớ biến đi không thua gì mẹ cậu cả. Nói thật, khi đó trong lòng tớ thật sự cảm thấy rất khó chịu, cậu nói thử xem, nếu lúc đó tớ thật sự không chịu được và không còn theo đuổi cậu nữa thì sao đây?" "Không, không biết." Trong lòng Khương Hàn Tô bỗng nhiên có chút khó chịu. Khi đó, nếu Tô Bạch buông tay, hai người bọn họ hiện tại hẳn là không còn bất kỳ sự liên lạc nào nữa cả? Tuy hai người là bạn học ba năm cấp 2, nhưng Khương Hàn Tô đối với những thứ này không quá thích cho lắm. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, ngoại trừ Tô Bạch, cô không còn liên lạc với bất kỳ người bạn học nào ở cấp 2. Dù cho đó là người ngồi cùng bàn với cô trong suốt những năm học cấp 2 - Cung Khánh. "Còn nữa." Khương Hàn Tô đáng yêu nhăn mũi một cái và nói: "Tớ, tớ khi đó, cho tới bây giờ chưa từng khiến cậu biến đi, nhiều lắm là khiến ngươi rời khỏi tớ, không nên trêu chọc tớ." Tô Bạch nhìn dáng vẻ nhăn cái mũi đáng yêu của cô ấy, liền đưa tay bóp bóp mũi của cô, cười nói: "Rời đi và biến đi, khác nhau ở chỗ nào sao?" "Có khác, giọng điệu của từ biến đi càng nặng hơn rời đi một chút." Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên nhìn hắn, rất nghiêm túc nói. Tô Bạch: ". . ."