Chương 219: Tiểu Hàn Tô nha

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:05:55

Hắn, sao hắn dám làm như thế! Khương Hàn Tô không nghĩ tới Tô Bạch thật sự sẽ làm như thế, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy màu phấn hồng. Mặc dù đầu óc của cô hiện tại vẫn còn rất mơ hồ, không cần suy nghĩ trước khi làm, hoàn toàn là thích thì nói, thích thì làm Nhưng dù vậy, cô cũng biết đây là một chuyện rất xấu hổ. "Cậu, cậu. . ." "Tớ sao?" "Sao cậu có thể làm như thế?" "Tớ làm gì?" Tô Bạch cười hỏi. Là chính cậu chọc tớ, cũng là cậu đùa với lửa trước. Nếu chơi lửa thì nhất định sẽ bị lửa dội ngược gây nguy hiểm. Nếu như không phải cô ấy vẫn luôn dùng bàn chân nhỏ ngọ ngậy trong ngực hắn, lấy ý chí của hắn sẽ không đến mức làm cái trò này trong thời điểm cô ấy đang bị say rượu. Muốn làm cũng có thể quang minh chính đại làm, dù sao bây giờ cô ấy đã là bạn gái của hắn rồi. Khương Hàn Tô không nói nên lời, chỉ có thể bĩu môi, mất hứng lườm hắn một cái. Tô Bạch cười cười và nhéo khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của cô ấy, sau đó từ bên cạnh cầm vớ chân màu trắng của cô ấy qua rồi lấy đôi chân trắng hồng của cô ấy ra khỏi lồng ngực. "Cậu, cậu lại muốn làm gì?" Nhìn thấy Tô Bạch lại lấy chân của mình ra khỏi ngực, Khương Hàn Tô không còn thấy lạnh nữa, xấu hổ thu chân của mình lại. Trực giác nói cho cô biết, bị hắn cắn một lần cũng đã đủ mất mặt rồi, tuyệt đối không thể để hắn cắn lần hai. Nếu không thì sau này bản thân mình rất khó ngẩng đầu lên khi đứng trước mặt hắn. Tô Bạch lại đem bản chân nhỏ của cô ấy bắt trở về một lần nữa, hắn tức giận nói: "Tớ làm gì mà cậu sợ đến vậy? Tớ chỉ giúp cậu mang vớ và giày mà thôi." "Hả, vậy thì được." Nếu như Khương Hàn Tô tỉnh táo, cô biết rõ hắn là một tên biến thái nghiện chân, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói của hắn và sẽ không đem chân đưa đến trong tay hắn. Chỉ là lúc này tiểu Hàn Tô đang trong trạng thái mơ mơ màng màng và trăm phần trăm tin tưởng Tô Bạch. Sau khi cô nghe câu nói của Tô Bạch, liền rất ngoan ngoãn đưa chân đến tay của hắn. Mà lần này, Tô Bạch thật sự không có lừa cô ấy. Lật lại đôi vớ bông trắng cô ấy cởi ra, Tô Bạch cầm tới một bàn chân của cô ấy và mang nó vào. Tiếp đến, Tô Bạch lại mang vớ bông trắng còn lại lên bàn chân kia. Sau khi mang vớ cho cô ấy xong, Tô Bạch cầm giầy trên đất lên và xỏ từng chiếc vào chân cho cô ấy. Khi đã mang vớ và giày cho cô ấy xong, Tô Bạch đứng dậy và đi ra cửa. "Cậu muốn đi đâu?" Thấy hắn mặc kệ mình rời đi, Khương Hàn Tô đứng dậy, oan ức trông mong hỏi. "Cậu ngồi ở đây trước một chút đi, tớ đi đến phòng rửa tay cái đã." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Cậu nên đi rửa tay đi, không chỉ rửa tay, cậu cũng phải súc miệng, ai đời lại đi cắn chân người ta, chân người ta bẩn như vậy mà." Tô Bạch: ". . ." Cô gái này không biết ý nghĩ của phòng rửa tay à, bình thường rất trầm mặc ít nói mà, sao bây giờ nói nhiều đến thế. "Ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ tớ về." Tô Bạch không vui nói. Đi ra khỏi phòng thuê, Tô Bạch theo bản năng muốn hút điếu thuốc, nhưng nghĩ đến sau này phải ở cùng cô gái này, Tô Bạch đem cất điếu thuốc đi. Hút thuốc cũng được, uống rượu cũng được. Chỉ cần gặp được một người mà bạn thật sự thích, mà người này vừa khéo không thích bạn hút thuốc và uống rượu thì bạn có thể từ bỏ tất cả. Phụ nữ là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho đàn ông. Bởi vì phụ nữ có thể bỏ rất nhiều thói hư tật xấu mà đàn ông muốn thay đổi cũng không thể đổi được. Bởi vì lo lắng cô gái này sẽ chạy lung tung sau khi say rượu, Tô Bạch từ nhà vệ sinh quay trở về cực kỳ nhanh. Hắn từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài và chạy thật nhanh về phía căn phòng. Bởi vì người đến KTV hát không ít, Tô Bạch trong lúc nhất thời còn suýt chút là va phải một người. Tô Bạch chạy một hơi về phòng, mở cửa phòng ra, hắn liền nhìn thấy Khương Hàn Tô ngồi trên ghế sô pha, hai đùi thì đung đua, tay thì cầm điện thoại di động chạm không ngừng. Tô Bạch đi vào, liền nghe thấy một tiếng mèo kêu thảm thiết. Tô Bạch đi vào nhìn thì phát hiện Khương Hàn Tô đang đánh mèo. "Sao cậu vẫn chưa trở về, sao cậu vẫn chưa trở về, không phải nói là đi rửa tay sao? Sao chậm đến thế?" "Tô Bạch thối, Tô Bạch xấu xa, cậu sẽ không đi đúng không. Nếu cậu đi thì cả đời này tớ sẽ không để ý đến cậu nữa." Mèo là mèo Tom, cô ấy dùng ngón tay không ngừng chạm vào đầu của nó, mèo Tom bị đánh réo lên không ngừng. Từ năm 2011 đến 2012. tức là khi thế hệ điện thoại thông minh đầu tiên trở nên phổ biến ở Trung Quốc, có hai trò chơi đi kèm theo điện thoại thông minh đã trở nên bùng nổ khắp cả nước. Đó chính là Ninja Fruit và mèo Tom. Nhưng mèo Tom là giả lập, trong trường hợp của Khương Hàn Tô, nó đang ám chỉ đến Tô Bạch. Sau khi thấy Tô Bạch trở về, Khương Hàn Tô mới cất điện thoại di động đi, cô hỏi: "Cậu đi rửa tay thôi sao chậm đến vậy?" Cô khịt khịt mũi, vô cùng đáng thương nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu không cần tớ nên bỏ đi trước." Tô Bạch không nói gì, đi vệ sinh như vậy là nhanh lắm rồi. Buổi trưa không uống rượu, Tô Bạch chỉ có thể uống nước trái cây. Chỉ là mùa đông uống nước trái cây lạnh, quả nhiên làm cho cái bụng của Tô Bạch đau lên. "Cậu bị bệnh hôi chân à? Tớ ở trong phòng rửa tay đến rửa cũng rửa không sạch, giờ trên tay tớ còn mùi chân thối của cậu đây nè." Tô Bạch ngồi xuống nói. "Không có, giầy và vớ chân tớ mang đều là đồ mới. Tối ngày hôm qua, tớ còn ngâm chân rất lâu, thối nhất định là có hơi thối. Dù sao đã đi một quãng đường dài, nhưng chắc chắn là tớ không bị bệnh hôi chân." Khương Hàn Tô nói. Nói xong, Khương Hàn Tô còn cúi đầu dùng mũi ngửi lên chân của mình một cái. "Không đúng!" Khương Hàn Tô có chút mơ hồ nói. "Cái gì không đúng? Có phải là rất thối đúng không?" Tô Bạch nháy mắt hỏi. "Không phải." Khương Hàn Tô có chút mơ màng hỏi: "Vì sao lại không có một chút mùi thối nào?" Tô Bạch không nhịn được cười và chỉ vào cái mũi của cô ấy, cười nói: "Bởi vì mũi của cậu không nhạy." "Há, không trách được, tớ nói rồi, mang giày nửa ngày, làm sao đến một chút mùi thối cũng không có cơ chứ." Khương Hàn Tô nói. Cô gái này chỉ nghĩ rằng chân mình sẽ bốc mùi sau khi đi giày, mà không nghĩ tới trời lạnh như thế này, cô ấy lại mang giày mỏng nên không thế thoát mồ hôi được. Nó giống như là bỏ một miếng chân gà vào trong tủ lạnh vậy. Giày và tủ lạnh đều là thứ đậy kín, nhưng bởi vì không khí có thể làm lạnh nên ăn tự nhiên đều rất ngon miệng. Tô Bạch ngồi xuống và ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó hôn một cái lên má cô: "Haizz, Hàn Tô, tớ có thể hỏi cậu một vấn đề được không?." "Hỏi đi, cậu hỏi cái gì tớ đều trả lời cho cậu biết." Khương Hàn Tô cũng xoay đầu lại hôn một cái lên mặt hắn. Tô Bạch cười hỏi: "Cậu ngâm chân, đổi giày, đổi vớ, đến cùng là vì sao?" Khương Hàn Tô chớp chớp đôi mắt, nói: "Tớ cũng không biết nữa, giống như là tớ nên làm việc này. Về phần tại sao, tớ không nhớ ra được." Cô ấy có nhớ hay không, điều đó không quan trọng nữa. Bởi vì câu nói này của cô ấy đã bán đứng bản thân mình rồi. Tiểu Hàn Tô nha, không biết khi tỉnh rượu cậu sẽ làm gì đây.