"Sao các em lại tới đây?" Đoàn Đông Phương hỏi.
"Chúng em tới thăm thầy một chút, ngoài ra cũng tới thăm Hữu Thực." Tô Bạch nói.
"Nói đến Tô Hữu Thực, thầy thật sự phải cảm ơn em rất nhiều, thầy nhìn thấy bóng dáng Khương Hàn Tô trên người em ấy, không chỉ học giỏi mà còn cực kỳ nỗ lực. Năm ngoái ở trường, các kỳ thi tháng em ấy gần như đều đứng hạng nhất." Đoàn Đông Phương nói.
Tô Bạch cười nói: "Những đứa trẻ nhà nghèo, chỉ có học mới là lối thoát duy nhất thôi thầy."
"Người khác nói lời này thì còn tin được, chứ người bắt đầu lập nghiệp khi còn học cấp 2 như em thì ai mà tin nổi. Lúc đó, sao thầy không nghĩ tới cái tiệm mì ở trường kia là do em mở nhỉ? Tô Bạch Tô Bạch, chẳng phải là Tô trong Khương Hàn Tô, Bạch trong Tô Bạch sao? Hơn nữa, tên quán mì này lại đồng âm với tên của em." Đoàn Đông Phương nói.
Đoàn Đông Phương nhìn Lý Phi Phi đứng cúi đầu bên cạnh, nói: "Trở về đi, nếu không hiểu bài thì hỏi lớp trưởng hoặc giáo viên, em nhanh chóng bù lại kiến thức bị thiếu đi. Mặt khác, về lớp gọi lớp trưởng các em đến đây."
Lý Phi Phi gật gật đầu, rồi chạy thật nhanh ra khỏi văn phòng giống như cái tên của hắn.
Nơi này, hắn không muốn ở lại một chút nào.
Một lát sau, Tô Hữu Thực đi vào văn phòng.
Sao khi nhìn thấy Tô Bạch, hắn mừng rỡ gọi: "Chú út."
Tô Bạch cười nói: "Đến đây, chú giới thiệu với con, đây là dì Khương của con."
"Con chào dì Khương." Tô Hữu Thực gọi.
Khương Hàn Tô gật đầu cười, cô từng nghe Tô Bạch nói về những việc Tô Hữu Thực từng trải qua.
Mọi người nói chuyện một lúc, đến khi chuông vào học vang lên, hai người cùng bước xuống lầu.
"Mấy năm không gặp, Dục Hoa thay đổi rất nhiều!" Khương Hàn Tô nói.
So với lớp 9 năm đó, khuôn viên trường Dục Hoa có thêm rất nhiều dụng cụ thể dục, sân trường còn được phủ xanh tốt hơn trước rất nhiều.
"Thời đại đang tiến về phía trước, mọi thứ tự nhiên sẽ càng ngày càng tốt." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Bao gồm chúng ta nữa."
Hẵn chợt nhớ đến khuôn viên trường Dục Hoa khi họ còn học lớp 7, thậm chí đến bàn bóng bàn còn không có nổi một cái.
Ngay cả những cây bạch dương, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Rời khỏi khuôn viên trường, hai người ở lại nhà mấy ngày rồi mới quay trở về trường.
Thứ bảy, Hàng Châu có tuyết rơi nhẹ, Tô Bạch dẫn theo Khương Hàn Tô đi leo núi.
Hàng Châu có nhiều ngọn núi nổi tiếng, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô lựa chọn một ngọn núi trong số đó.
Bởi vì hai người đều chưa từng leo núi nên Tô Bạch chọn một ngọn núi so với mặt nước biển không cao cũng không thấp.
Dẫn theo cô ấy đi leo núi, một là rèn luyện thân thể, hai là thật sự muốn trải nghiệm.
Trước khi đi, Tô Bạch đặc biệt tìm hiểu trước, leo lên đỉnh ngọn núi này chỉ cần hơn hai giờ mà không cần ngồi cáp treo.
Kiếp trước, Tô Bạch cảm thấy leo núi chẳng có gì khó nên hắn từng lựa chọn một ngọn núi cao hơn mực nước biển gần hai ngàn mét để chinh phục.
Đâu có ngờ, hắn chỉ đi được nửa tiếng đã đi không nổi rồi.
Kể từ đó, hắn không còn muốn leo núi nữa, dù đi du lịch cùng người khác thì cũng trực tiếp ngồi cáp treo lên.
Có lẽ là vì có tuyết rơi nhỏ khiến cho ngọn núi càng thêm xinh đẹp nên trong khu ngắm phong cảnh có rất nhiều người đến tham quan, người leo núi cũng không ít.
"400 mét đó, em có thể leo lên được sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Không thử sao biết được, dù sao đến đây là để rèn luyện thân thể, leo không nổi thì dừng lại." Tô Bạch nói.
"Nếu như leo được một nửa rồi mà xuống không được thì làm sao bây giờ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vậy anh sẽ bỏ em lại." Tô Bạch cười nói.
"Vậy em không leo, anh leo một mình đi" Khương Hàn Tô bĩu môi, bất mãn nói.
"Đồ ngốc, nếu em thật sự đi không nổi nữa, anh nhất định cõng em xuống!" Tô Bạch bóp bóp mũi của cô, nói: "Hễ em nổi giận là em chẳng chịu suy nghĩ, sao anh có thể bỏ em đi được."
"Hì hì." Khương Hàn Tô ngây thơ nở nụ cười và không nói gì thêm.
Cô sao có thể không biết Tô Bạch đang đùa cô, chỉ là cô muốn Tô Bạch nói ra những lời ngọt ngào kia thôi.
Nếu bạn hiểu quá nhiều thì sẽ ít đi niềm vui rồi.
Tuyết không lớn, như bông liễu, gió vừa thổi là không biết bay đến phương trời nào.
Do đó, hai người không cần bung dù, nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước.
Hai người vừa cười vừa nói vừa đi tới.
Nửa tiếng sau, hai người bắt đầu mệt mỏi.
Nếu ở kiếp trước, đừng nói Khương Hàn Tô, ngay cả hắn cũng đi không nổi. Chỉ là kiếp này, hắn vẫn còn còn trẻ, thân thể so với kiếp trước chơi eSports thì tốt hơn rất nhiều.
"Kiên trì thêm chút nữa, phía trước là nơi dừng chân, chúng ta đến đó mua chút nước uống." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Nơi dừng chân, là một nơi thoáng đãng, nhìn từ đây có thể thấy cảnh sắc núi rừng xung quanh.
Tuyết rơi nhân gian, núi non như nhuộm một lớp sương giá mùa thu.
Dưới chân núi là một hồ nước gợn sóng theo gió, cực kỳ giống trong bức họa phong cảnh thời xa xưa.
Nơi này đẹp như vậy rồi, không biết khi lên đỉnh núi và thu hết cảnh sắc núi rừng vào trong tầm mắt, không biết còn đẹp đến dường nào nữa.
Bên cạnh có người bán nước, hai người mua hai bình nước suối.
"Một bình nước suối tốn ba đồng, thật là đắt!" Khương Hàn Tô nói.
"Trong núi không có thang máy, người ta mang từ dưới núi lên, số tiền kiếm được là do lao động chân tay, tự nhiên quý giá. Nếu đến đỉnh núi, có lẽ giá tiền còn phải tăng gấp đôi." Tô Bạch nói.
"Vậy em mua thêm hai bình." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch giữ cô lại, nói: "Được rồi, cô bé yêu tiền, đừng quan tâm đến số tiền nhỏ đó."
"Hơn nữa, nếu trên tay cầm thêm hai bình nước, anh không thể nắm tay em đi được." Tô Bạch nói.
"Há, vậy không mua" Khương Hàn Tô nói.
Hai người uống chút nước, nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, rồi tiếp tục đi tiếp.
Sau nửa giờ, cuối cùng hai người cũng đến sườn núi. Mà lúc này, Khương Hàn Tô gần như mệt đến không thở nổi.
"Nếu không được, hay là, chúng ta đi xuống đi." Tô Bạch lo lắng cho sức khỏe của cô.
Tô Bạch đánh giá quá cao khả năng của Khương Hàn Tô. Hắn cho rằng, trải qua hai năm điều trị, với thân thể hiện tại của Khương Hàn Tô, cô ấy không leo lên nổi độ cao ngàn mét, nhưng có thể leo lên độ cao từ ba trăm đến bốn trăm nếu vừa đi vừa nghỉ.
Chỉ là, so với thực tại, vẫn còn kém xa.
Đừng nói là Khương Hàn Tô, đến ngay cả hắn cũng mệt lắm rồi.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không có lý do gì để bỏ cuộc nửa chừng, chúng ta đã đi được một nửa rồi, nhất định phải leo lên đỉnh ngọn núi."
"Được, vợ chồng chúng ta đồng tâm hiệp lực, chinh phục ngọn núi này. Hàn Tô, nếu thật sự không chịu được nữa, nhất định phải nói với anh." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng ở sườn núi, đến ba giờ, cả hai tiếp tục đi về phía trước.
Hai người đến khu phong cảnh, bắt đầu leo núi lúc một giờ rưỡi, đến hiện tại đã trôi qua được hai tiếng rồi.
Dưới sự cố gắng và kiên trì, hai người cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi.
Hai người dang rộng vòng tay, hít thở không khí trong lạnh trên núi và cảm nhận niềm vui khi bản thân đã leo lên tới đỉnh.
Ở trên đỉnh núi chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm, khi niềm vui qua đi, cơn đau nhức từ đùi bắt đầu kéo đến.
Cả hai không thể đi xuống núi được.
Đừng nói Khương Hàn Tô, đến ngay cả Tô Bạch cũng không thể đi.
Hai người ở trên núi ngắm mặt trời lặn, sau đó ngồi cáp treo xuống núi.
Sau khi xuống núi, đã là bảy giờ tối rồi.
Ngọn núi hai người leo cách trường học rất xa, Tô Bạch đến cả đi còn đi không nổi, hắn liền thuê một căn phòng ở một khách sạn gần đó, chuẩn bị ở đây nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai mới quay trở về.
Lấy ra CMND, trả tiền, Tô Bạch nhận lấy thẻ phòng.
"Chân em đau quá, nếu biết trước thì chúng ta nên đi xuống khi đi được nửa đường mới đúng." Khương Hàn Tô vô cùng đáng thương nói.
"Bây giờ hối hận à, không kịp nữa rồi." Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt của cô, sau đó cúi người xuống ôm cô lên.
"Anh ôm em, chân em sẽ không đau nữa." Tô Bạch nói.
Ở trước mặt rất nhiều người trong đại sảnh khách sạn, Tô Bạch ôm cô đi vào trong thang máy.
Sau khi đến tầng 17, Tô Bạch ôm cô đi tới căn phòng số 4 được ghi trên thẻ.
Khương Hàn Tô dùng thẻ mở cửa phòng, Tô Bạch ôm cô đặt xuống ghế sô pha, sau đó, hắn ngã người xuống ghế.
Tô Bạch cảm thấy, cùng Khương Hàn Tô leo núi một lần, đến đỉnh núi một lần, ở trên núi ngắm mặt trời lặn là đủ rồi, sau này hắn sẽ không bao giờ leo núi thêm một lần nào nữa.