Chương 238: Xác suất

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:18:40

Bắt đầu từ năm giờ rưỡi, mãi cho đến đêm khuya mười giờ, hai người mới xem như là hoàn tất toàn bộ bài tập. Lúc này, phòng học ban 1 đã không còn ai, Tô Bạch đem bài tập sắp xếp gọn lại, rồi chậm rãi xoay người, khom lưng nhìn cô ấy, cười nói: "Không phải người ngoài, tớ sẽ không nói lời cảm ơn." Hai người cùng nhau làm từ ba giờ đến hiện tại, khoảng bảy tiếng đồng hồ. Nếu như chỉ có một mình Tô Bạch làm, dù cho hắn đi sao chép, hắn cũng không thể bỏ ra thời gian dài như vậy để đi sao chép. Tất cả mọi thứ đều là vì có Khương Hàn Tô ở bên cạnh, hắn mới có thể ở đây liên tục làm bài tập bảy tiếng đồng hồ. Đây có thể xem như là thời gian làm bài tập dài nhất của hắn từ lúc sinh ra đến nay. Khương Hàn Tô mím mím môi, nhìn hắn nói: "Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ lý do này nữa, nếu như lần sau cậu không làm bài tập, tớ cũng sẽ không giúp cậu." Tô Bạch cúi đầu và hôn một cái lên trên đôi môi hồng có chút khô khốc của cô, sau đó dịu dàng cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không có lần sau." "Bây giờ phòng học của chúng ta đã đóng cửa rồi, cặp sách đặt ở chỗ cậu đi, ngày mai tớ tới lấy." Tô Bạch nói. Chìa khoá phòng học ban 1 được lớp trưởng Khương Hàn Tô nắm giữ trong tay, cũng chính bởi vì vậy, bọn họ mới có thể ở trong lớp thời gian lâu như thế. Thật ra, chìa khóa mỗi lớp thường do lớp trưởng nắm trong tay, lúc đó Tô Bạch mới vừa lên làm lớp trưởng ban 7, cũng là như thế. Nhưng Tô Bạch là học sinh ngoại trú, không thể giống như lớp trưởng các lớp khác là người đến lớp đầu tiên. Bởi vậy, hắn liền giao chiếc chìa khóa phòng học cho người rãnh rỗi nhất lớp đảm bảo. Ở trường trung học số 1 Bạc Thành, không bao giờ thiếu người dậy sớm chăm chỉ học tập, rất nhiều người đến sớm muốn học tập, nhưng điều khiến người đó đau khổ nhất chính là bản thân dậy rồi, còn cái người giữ chìa khóa là lớp trưởng vẫn còn chưa đến. Mà Tô Bạch giao chìa khoá cho người học tập chăm chỉ nhất, là người học sinh đến phòng học sớm nhất, tự nhiên là thu lợi nhiều mặt, mọi người đều vui vẻ. Người thích đến phòng học sớm để học tập không cần ở ngoài cửa chờ chìa khoá, Tô Bạch cũng không cần phải mỗi ngày dậy sớm để đi đến phòng học. "Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu. Hai người đứng dậy, Khương Hàn Tô khóa cửa phòng học lại, sau đó cả hai cùng nhau đi xuống lầu. "Cổng trường sắp đóng rồi, cậu nhanh nhanh trở về đi." Khương Hàn Tô nói. Cổng trường sẽ đóng vào lúc mười một giờ, đến lúc đó, dù là học sinh ngoại trú, cũng không thể đi ra ngoài được. Tô Bạch không có rời khỏi trường trước, mà là đi đến quầy bán đồ tạp hóa trong trường học mua cho cô ấy bình sữa bò trước. "Cậu giúp tớ nhiều như vậy, tớ không thể để cậu khát được." Tô Bạch cười nói. "Trở về tớ uống là được mà." Khương Hàn Tô nói. "Được rồi, uống nhanh đi." Tô Bạch mở nắp bình sữa bò ra cho cô ấy uống. Thấy cô ấy uống, Tô Bạch cuối cùng dùng tay gảy gảy hai quả bóng nhỏ buông xuống trên chiếc mũ lông xù của cô ấy, sau đó cười rồi rời đi. Hai quả bóng nhỏ từ vành mũ len buông xuống, treo hai bên lỗ tai tinh xảo của Khương Hàn Tô, nhìn rất đáng yêu. Khương Hàn Tô cầm bình sữa bò, khi thấy Tô Bạch đã ra khỏi cổng trường, cô mới xoay người rời đi. Bởi vì có nhiều người trong sân trường, còn có không ít cây cối che chắn cho nên cũng không tính quá lạnh, Tô Bạch vừa đi ra khỏi cổng trường, liền cảm nhận được gió lạnh gào thét thổi đến. Quấn chặt khăn quàng cổ quanh cổ, Tô Bạch đi về hướng ngõ Hạnh Hoa. Trong nhà có điều hòa, về đến nhà là đã nhất. Sau khi về đến nhà, vệ sinh cá nhân xong thì hơn mười hai giờ rồi. Lên giường, đắp chăn, Tô Bạch rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch bị đồng hồ báo thức đánh thức, hắn tỉnh dậy dụi dụi đôi mắt, sau đó tắt đồng hồ báo thức vẫn đang reng. Sáu giờ đi học, Tô Bạch đặt đồng hồ báo thức là năm giờ bốn mươi, hiện tại đã năm giờ năm mươi rồi, thời gian đến buổi tự học sáng sớm còn mười phút nữa. Mười phút, mặc quần áo súc miệng rồi tới phòng học, khẳng định không kịp. Nếu chắc chắn bị trễ giờ học, vậy cũng không cần vội vàng. Ăn trễ 5 phút, cùng đến muộn mười phút, theo Tô Bạch, không khác nhau là mấy. Sáu giờ mười, Tô Bạch đi vào cửa phòng học. Còn may, chủ nhiệm lớp vẫn chưa tới. Chỉ cần chủ nhiệm lớp không có tới, vậy việc hắn đến muộn cũng không tính là đến muộn. Những người đến muộn đều bị ghi tên trong lớp, nhưng trên danh sách kia tuyệt đối không có hắn. Cấp 3 cùng cấp 2 không khác nhau nhiều, Tô Bạch ở cấp 2 có thể lăn lộn như cá gặp nước, ở cấp 3 vẫn có thể như thế. Nếu hắn muốn, hắn chỉ cần áp dụng cách cũ đi mài Thiệu Úy giống như cách hắn mài Đoàn Đông Phương năm đó, bắt đầu từ đến muộn mười phút, mãi cho đến không còn xuất hiện trên buổi tự học sáng sớm. Thiệu Úy tuy nghiêm, nhưng cũng chỉ là thể hiện ở ngoài mặt, bà ấy phạt không làm xong bài tập, cũng chỉ là để học sinh phạt đứng ở bên ngoài, khác xa Đoàn Đông Phương, động một chút là đánh học sinh. Và hiện tại, trường trung học số 1 Bạc Thành chính là thiên đường của những học sinh bước lên từ trường Dục Hoa. Ở đây, những học sinh ban đầu học ở trường cấp 2 Phong Hoa cảm thấy việc quản lý rất nghiêm khắc, mà học sinh tốt nghiệp từ cái nơi nghiêm khắc hơn là Dục Hoa, nơi này không thể nghi ngờ chính là thiên đường. Chỉ là đối với Tô Bạch mà nói, học tập rất có ích, vì thế, hoàn toàn không cần trốn học. Nếu như hắn không muốn học, lúc hắn cùng Khương Hàn Tô chia tay vào năm ngoái, hắn có thể dành toàn bộ thời gian đặt trên việc quản lý quán mì. Chỉ là sau khi trọng sinh, tuy theo đuổi Khương Hàn Tô là một mục tiêu, mở quán mì là một mục tiêu, nhưng hắn chưa bao giờ quên ước mơ được đi học cấp 3 và được bước chân lên đại học sau khi trọng sinh. Không cần biết thế nào, bất luận ra làm sao, coi như là không học tri thức, hắn cũng muốn bước vào cổng trường đại học, hoàn thành ước mơ đời trước chưa từng vào đại học của hắn. Môn tự học sáng sớm là tiết ngữ văn, nhìn người khác đều đọc thuộc lòng bài học, Tô Bạch mới nhớ đến cặp sách của mình còn ở ban 1. Thế là Tô Bạch đứng dậy, trực tiếp đi về hướng ban 1. Giáo viên ban 1 còn chưa tới, Tô Bạch mở cửa trước đi vào, trực tiếp đi tới vị trí hắn đặt cặp sách của mình. Cô gái ngồi bên cạnh Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch đi tới trước mặt, nháy mắt một cái, hỏi: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?" Tô Bạch chỉ chỉ cái cặp sách đặt giữa cô gái cùng Khương Hàn Tô, nói: "Cặp sách." "Đây là của cậu?" Cô gái nhấc cặp sách lên đưa cho Tô Bạch và nói: "Tớ còn hỏi tại sao trên cái bàn này lại xuất hiện thêm một cái cặp sách." Tô Bạch mỉm cười không nói chuyện, hắn sợ giáo viên đến thì không hay nên lập tức đi ra ngoài, thế là hắn không có cùng Khương Hàn Tô chào hỏi, cầm lấy cặp sách và muốn nhanh nhanh một chút trở về phòng học của mình. Nhưng cô gái kia lúc này gọi hắn lại, hỏi: "Này, bạn học, cậu ở ban nào?" Tô Bạch cười nói: "Ban 7." Nói xong, Tô Bạch rời khỏi phòng học ban 1. Sau khi cô gái thấy Tô Bạch rời đi, bỗng nhiên nói với Khương Hàn Tô đang ngồi bên cạnh: "Hàn Tô, cậu có cảm thấy ngoại hình của cậu ấy rất đẹp trai không?" Chờ Tô Bạch rời khỏi phòng học, Khương Hàn Tô mới cầm lấy sách nghiêm túc đọc thì nghe người bạn bên cạnh hỏi, cô không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Ừm." "Này Hàn Tô, tớ quyết định theo đuổi cậu ấy, cậu cảm thấy tớ có xác suất thành công hay không?" Cô gái hỏi. "Hả?" Khương Hàn Tô nghiêng đầu, nhìn về phía người ngồi cùng bàn với mình.