Hình như nhân vật chính nào cũng có một tên béo bên cạnh thì phải.
Chờ đến khi học sinh đến đông đủ, giáo viên dựa vào thành tích để xếp chỗ ngồi.
Cái tên này không ngờ cùng mình ngồi chung.
Chỗ ngồi của hai người nằm ở hàng thứ tư.
Đến cấp 3, chỗ ngồi không còn chật chội giống như Dục Hoa nữa.
Phòng học rất lớn, nhưng số người trong lớp bọn họ cũng chỉ có khoảng sáu mươi người.
Năm nay Bạc Thành tổng cộng tuyển sinh hơn 1,300 học sinh, vì thế được chia thành 21 ban.
Ban 1 và ban 2 là lớp chọn, chỉ có những học sinh có số điểm vượt qua 740 mới có thể vào hai ban này.
Ban 3 đến ban 5 đều là lớp trọng điểm và từ ban 5 trở đi thì xếp theo bình thường.
Cứ dựa theo thành tính mà tính, Tô Bạch được xếp ở ban 7. Tính theo thành tích ở trường, vẫn có thể được xếp vào 400 người đứng đầu.
Tuy ở thành phố hắn xếp ở vị trí trên dưới một ngàn, nhưng không phải tất cả những người xếp ở thứ hạng khoảng một ngàn trong thành phố đều lựa chọn học ở trường trung học số 1.
Chưa kể đến trong thành phố còn có trường trung học số 2 cạnh tranh với trường trung học số 1 và có rất nhiều người không muốn đến nơi khác học, cũng sẽ suy nghĩ đến việc vào trường cấp 3 trọng điểm trong huyện.
Trường cấp 3 trọng điểm ở huyện và trường cấp 3 trọng điểm ở thành phố đều là trường cấp 3 trọng điểm, chỉ cần dụng tâm học hành thì những kiến thức có được không chênh lệch bao nhiêu.
Nếu không phải là vì tiền học bổng do thành phố tặng quá nhiều, Khương Hàn Tô có lẽ sẽ học ở trường trung học số 1 Qua Thành rồi.
Dù sao cô ấy vẫn quen thuộc với Qua Thành hơn.
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn xa xứ, rời bỏ một nơi vốn quen thuộc với mình.
"Chúng ta đúng là có duyên nha!" Tiểu mập mạp đưa tay ra, cười nói: "Xin chào, tớ tên là Ôn Hòa, chúng ta lại gặp nhau."
Tuy cái tên này có chút biến thái nhưng không thể đánh người giơ tay với khuôn mặt đang tươi cười được.
Tô Bạch lần đầu tiên gặp phải một người dùng Coca làm keo xịt tóc.
Chỉ là hiệu quả rất tốt, nếu như không ở gần thì sẽ không ngửi được mùi Coca.
Hơn nữa, mua một bình Coca thì rẻ hơn mua một bình keo xịt tóc rất nhiều.
"Xin chào, tớ là Tô Bạch." Tô Bạch cũng đưa tay ra.
"Lần đầu gặp mặt, tớ tặng cậu một món quá." Tiểu mập mạp nói.
"Gì thế?" Tô Bạch hỏi.
"Nguyên bộ bản quyền truyện Đấu La Đại Lục ." Tiểu mập mạp lấy ra một chồng sách từ trong cặp.
"Cậu có tiền mua tiểu thuyết bản quyền, không có tiền mua keo xịt tóc à?" Tô Bạch ngẩn người ra hỏi.
Sách lậu Đấu La chỉ có mấy quyển, mà một quyển chỉ cần bảy, tám đồng.
Mà Đấu La bản quyền tổng cộng có hai mươi mấy quyển, một quyển mười mấy đồng. Hơn hai mươi mấy quyển bản quyền có giá khoảng vài trăm đồng.
Có thể nói, học sinh mua được tiểu thuyết bản quyền, không giàu sang thì cũng khá giả.
Cùng một nội dung, sách lậu so với bản quyền rẻ hơn nhiều, xem xong còn có thể lấy cũ đổi mới, rất ít người bỏ ra mấy trăm đồng đi mua bản quyền về đọc.
"Dùng Coca làm keo xịt tóc chỉ cần người khác không biết, tớ sẽ không thấy xấu hổ. Còn mua bình keo xịt tóc mang vào phòng học, bị giáo viên hoặc là một ít bạn học phát hiện thì rất là xấu hổ." Tiểu mập mạp ngượng ngùng nói.
"Cho nên, nguyên bộ sách này là vì hối lộ cho người ngồi cùng bàn. Bất luận người nào ngồi cùng bàn với cậu, cậu đều nói bí mật cho người đó biết, bởi vì cậu biết bí mật này có thể giấu người khác, nhưng tuyệt đối không giấu nổi người ngồi cùng bàn, cho nên cậu mới dùng bộ sách này làm phí bịt miệng?" Tô Bạch hỏi.
"Thông minh!" Tiểu mập mạp nói.
"Cậu lấy sách về đi, tớ không rãnh rỗi đem bí mật của cậu kể cho người khác biết đâu." Tô Bạch nói.
Mỗi người đều có một niềm đam mê riêng, cái tên này học cấp 2, chỉ sợ là bị cười nhạo quen rồi, mới nghĩ đến việc hối lộ người ngồi cùng bàn.
"Nếu cậu không lấy sách thì tớ mời cậu ăn cơm." Tiểu mập mạp nói.
"Ăn cơm thì được, sau giờ học cậu giúp tớ mua bình trà sữa Assam đi." Tô Bạch nói.
Nếu không để cậu ta mua vài thứ, tiểu mập mạp này chỉ sợ không an tâm.
"Được." Tiểu mập mạp cười nói.
"Tớ chẳng còn cách nào khác. Từ hồi tiểu học, sau khi tớ dùng keo xịt tóc, tớ phát hiện tớ mới đủ tự tin, mới dám gặp người khác, còn không là tớ không dám ngẩng đầu nhìn con gái. Đến cấp 2, lúc tớ dùng keo xịt tóc, những người kia liền chế nhạo tớ, hơn nữa còn bắt nạt tớ mỗi ngày, làm tóc tớ rối lên, lại để con gái đến nói chuyện với tớ, cười nhạo tớ." Ôn hòa nói.
Hóa ra lại là một người như Hứa Lâm.
Nhưng khác với Hứa Lâm, cái tên này phải dùng keo xịt tóc mới đứng vững được một lúc
"Đúng rồi Tô Bạch, cậu đến từ trường trung học Phong Hoa sao? Tớ đến từ Phong Hoa, nói không chừng hai chúng ta cùng trường đấy. Tớ phát hiện, có rất nhiều bạn học cũ đến từ trường Phong Hoa, lớp chúng ta có vài người cũng ở Phong Hoa trước đây, chỉ là không học cùng lớp với tớ." Ôn hòa nói.
"Không phải, tớ đến từ Dục Hoa." Tô Bạch nói.
"Dục Hoa." Ôn Hòa đột nhiên trợn to hai mắt, cậu ta hỏi: "Cậu có biết một học sinh nữ tên là Khương Hàn Tô ở Dục Hoa không?"
"Không biết." Tô Bạch lắc lắc đầu, nói: "Cậu hỏi cậu ấy làm gì?"
"Làm sao mà cậu không biết được? Cậu ấy hẳn là một nhân vật nổi tiếng trong trường của cậu mới đúng chứ." Ôn hòa nói.
"Vì sao nói như vậy?" Tô Bạch tò mò hỏi.
"Bởi vì cậu ấy rất nổi tiếng ở trường chúng tớ. Trước đây ba huyện một khu kiểm tra chung, Phong Hoa chúng tớ chưa từng thua, kết quả ba năm này toàn thua ở trên tay cậu ấy. Lần thi cấp 3 này, tuy mấy chục người chúng tớ vẫn duy trì ưu thế dẫn đầu, nhưng người đứng đầu các môn đều bị Dục Hoa cướp đi rồi."
"Vì lẽ đó, có rất nhiều học sinh trong trường tớ, bất luận nam hay nữ, đều rất muốn biết cái người tên Khương Hàn Tô đến cùng là ai, vì sao lại lợi hại đến như vậy." Ôn hòa nói.
Cô ấy còn nói bản thân mình là Cô Bé Lọ Lem.
Cô Bé Lọ Lem có thể gây nên sự chú ý ở hai trường trung học cơ sở lớn ở Bạc Thành sao?
Bất luận là Dục Hoa hay là Phong Hoa, đều rất tỏa sáng.
"Nhưng nếu cậu không biết cậu ấy cũng chẳng sao, nghe nói cậu ấy đến trường trung học số 1 rồi, đến thời điểm nhất định có thể nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy." Ôn hòa nói.
"Tô Bạch." Đúng lúc này, chủ nhiệm lớp trên bục giảng gọi.
Chủ nhiệm lớp là nữ, họ Thiệu tên Úy, dạy ngữ văn.
Tô Bạch không biết chủ nhiệm lớp gọi hắn làm gì nhưng vẫn đứng lên.
"Lớp chúng ta cùng những ban khác không giống nhau, chúng ta không chọn lớp trưởng bằng cách bỏ phiếu. Tô Bạch, sau này em chính là lớp trưởng ban 7." Thiệu Úy nghiêm túc nói.
"Các em đừng bất mãn, Tô Bạch là người đứng đầu môn ngữ văn toàn thành phố. Nếu có em nào có thành tích vượt qua môn ngữ văn của em ấy, cô sẽ cho người đó làm lớp trưởng." Thiệu Úy nói.
Hắn làm lớp trưởng ở Dục Hoa, phần lớn là vì Đoàn Đông Phương và Lý Tân.
Nói thật, sau khi lên cấp 3, Tô Bạch cũng không muốn làm lớp trưởng.
Nhưng gặp phải chủ nhiệm lớp dạy môn ngữ văn, không muốn làm lớp trưởng cũng không được rồi.
"Cô ơi, không phải là học quân sự xong mới bầu lớp trưởng sao cô?" Tô Bạch hỏi, hắn có ý muốn từ chối.
"Học quân sự xong và bây giờ chọn thì khác chỗ nào? Học quân sự xong rồi chọn, để cho các em hối lộ lẫn nhau, kết bè kết đảng à?" Thiệu Úy hỏi.
"Nói em làm thì em làm đi, đừng dài dòng." Thiệu Úy nói.
Được rồi, chủ nhiệm lớp rõ ràng là người có tính khí nóng nảy, Tô Bạch chỉ có thể gật đầu đồng ý.