Trên thực tế, không chỉ có tờ giấy trắng của Tô Bạch là dễ chấm bài, mà còn có thêm bài thi toán học toàn chữ chi chít của Khương Hàn Tô nữa.
Bởi vì cô ấy đúng hoàn toàn, tất cả đều là đáp án tiêu chuẩn, Tô Bạch chỉ cần đánh dấu tích vào là được, cũng không cần tính điểm.
Học xong tiết 3 toán học xong, tiết thứ tư là ngữ văn. Kết thúc môn ngữ văn, học sinh trong lớp liền kết bè kết lũ đổ xô về căn tin.
Học sinh trong lớp thích nhất chính là tiết thứ tư môn ngữ văn, bởi vì Lý Tân không dạy quá giờ, kết thúc tiết học là cả lớp có thể chạy đến căn tin ăn cơm.
Giống như những giáo viên dạy quá giờ ở những lớp khác, kết thúc tiết học rồi vẫn muốn dạy thêm vài phút nữa mới chịu rời đi.
Đặc biệt là chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương, nếu như tiết thứ tư là môn của ông ấy thì đi xuống phải xếp hàng chờ.
Căn tin của Dục Hoa mới được chia thành tầng 1 và tầng 2. Về cơ bản, thức ăn giống với thức ăn ở khu trường cũ.
Trước đây, căn tin phía đông ở khu trường cũ chuyên môn bán quà bánh, ví dụ như xiên chiên, bánh rán, các loại bánh trà sữa, mà căn tin phía tây lại là bánh màn thầu, mì sợi, cơm tẻ và một ít món chính.
Hiện tại, tầng 1 thì tương đương với căn tin phía đông, tầng 2 chính là căn tin phía tây.
Tầng 1 và tầng 2 đều có mười cửa sổ bán đồ ăn, như bây giờ, Khương Hàn Tô chính là ở cửa sổ số 1 tầng 1.
- Bạch ca, có ăn mì không?- Mộ Vĩ Sơn đi xuống cùng hắn hỏi.
Đừng nghĩ rằng mì là thực phẩm rẻ tiền. Trong trường học, một thùng mì năm đồng , cộng với hai cái bánh bao là đủ đắt hơn một bữa ăn bình thường rồi.
Trong trường học, có không ít người thích đi đến quầy căn tin để mua thùng mì, sau đó sẽ mua thêm vài cái bánh bao bỏ cho vào mì ngâm ăn. Đây được coi là sự tận hưởng của rất nhiều học sinh trong trường học.
Trước đây, lúc Tô Bạch còn học tiểu học, đều mua không ít mì ăn gói đem lên trường, hoặc là mua một bình Lao Gan Ma.
Rất nhiều lúc, một bình Lao Gan Ma và một thùng mì ăn liền có thể làm cho rất nhiều học sinh xung quang cảm thấy ghen tị.
Hết cách rồi, tiền ăn của Tô Bạch lúc còn học tiểu học đều được tính vào học phí, trường học bao ăn thì thức ăn đều rất khó ăn.
Học sinh Dục Hoa nhiều như vậy, gia cảnh khó khăn không chỉ có mỗi một mình Khương Hàn Tô. Mặc dù bây giờ đã trôi qua 12 năm, vẫn có rất nhiều người mua Lao Gan Ma và bánh màn thầu ăn.
Một bình Lao Gan Ma có thể ăn một tuần, . Hết một tuần, tiền ăn sẽ còn khoảng hai mươi đồng .
Vì thế, thành tích tốt thật sự rất hữu ích, nếu như thành tích của Khương Hàn Tô không tốt, cuộc sống của cô ấy sẽ còn gian nan hơn bây giờ rất nhiều.
Ít nhất, bây giờ cô ấy đang học trong trường, không cần vì tiền ăn mà lo nghĩ.
Tô Bạch lắc lắc đầu, nói:
- Không, các cậu ăn đi.
Những người ít ăn mì tôm thì sẽ cảm thấy ngon miệng, nhưng kiếp trước Tô Bạch bỏ học đi đánh giải chuyên nghiệp, hắn ở quán net ăn ròng rã một năm trời.
Đến nỗi, chỉ cần ngửi thấy mùi mì tôm thôi là đã muốn ói rồi. Tô Bạch không muốn ngửi lại mùi vị này nữa, nếu không hắn sẽ chán ăn cả ngày hôm nay mất.
Mộ Vĩ Sơn vỗ vỗ đầu, cười nói:
- Tớ quên mất, Bạch ca muốn đến cửa số 1 ăn cơm.
- Vậy chúng ta không quấy rầy Bạch ca nữa. - Mộ Vĩ Sơn nói xong, cùng mấy người bạn học rời đi.
Bọn họ đi rồi, Tô Bạch không có đi đến cửa số 1, mà là đến lầu hai tùy tiện ăn cơm.
Sau khi Tô Bạch ăn xong, hắn đến tầng 1 mua hai cốc trà sữa, sau đó quay về phòng học.
Chờ Khương Hàn Tô cơm nước xong xuôi trở về, Tô Bạch liền đem trà sữa đưa cho cô ấy.
Sau đó, Tô Bạch lấy ra sách ôn tập lớp 8 mới mua, bắt đầu viết lên các câu hỏi.
Tháng ngày êm đềm và phong phú trôi qua, rất nhanh, đã đến thứ bảy.
Sáng thứ 7, trường học nghỉ, Tô Bạch đi một chuyến đến quán mì Bạch Tô.
Mặc dù, Dục Hoa là trường tư thục, ngoại trừ học sinh ngoại trú ở ngoài thì không cho phép học sinh trong trường học đi ra bên ngoài ăn cơm.
Nhưng xung quanh đây có rất nhiều trường công lập lớn, mỗi ngày có hàng chục hàng ngàn học sinh từ trường học đi ra ăn cơm.
Cho nên, hai quán mì của Tô Bạch trải qua vài tháng buôn bán, hoàn toàn không đủ dùng.
Về cơ bản, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có khách đến quán mì ăn, lượng khách nhiều nhất là vào buổi trưa, có lúc còn phải xếp một hàng dài.
Vì thế, mấy tháng này, Tô Bạch ngoài việc thuê thêm hai nhân viên và một thu ngân cho hai quán mì, mà còn thuê thêm hai cái mặt tiền bốn trăm mét vuông gần đó.
Ngày hôm nay Tô Bạch đến, hai quán mì này đã trùng tu xong, có thể bắt đầu mở tiệm trong hôm nay.
Tô Bạch đến đối chiếu hóa đơn với nhân viên thu ngân của hai quán mì, sau đó xử lý một ít chuyện ở cửa tiệm mới, rồi mới quay trở về trường học.
Tháng này, mỗi quán mì đều có thể bán ra hơn một ngàn tô mì mỗi ngày, thêm vào thịt chó và rượu thì một ngày thu nhập ròng khoảng 2,500 đồng.
Tính thêm tiền lương của nhân viên và tiền điện nước, Tô Bạch hiện tại có thể thu nhập ròng hơn mười vạn đồng mỗi tháng, đây chính là lợi nhuận khổng lồ của công ty cung cấp dịch vụ ăn uống.
Cái này cũng là vì mì khô có giá cực kỳ thấp, mỗi bát chỉ có thể kiếm được một đồng năm mươi xu.
Nếu như đổi thành mì sợi hoặc là mì tương đen, mỗi ngày bán một ngàn bát, thu nhập tuyệt đối phải gấp vài lần.
Nhưng mì khô vừa ngon vừa rẻ, còn mì tương đen nước ngoài thì lại khó bán nên rất khó để mở tiệm.
Loại mì nào ăn ngon hơn thì chưa biết được, nhưng một tô mì bảy đồng, mà một bát mì khô chỉ có giá ba đồng, ngoại trừ không có thịt bò ra thì lượng mì còn nhiều hơn mì sợi.
Vì thế, những người không giàu có ở Qua Thành đương nhiên sẽ không lựa chọn mì sợi và mì tương đen tương đối đắt tiền rồi.
Cách đây một năm, có một người đầu sắt mở tiệm bán mì sợi bên cạnh quán nét Thời Đại, thiết bị lắp đặt đều rất xa hoa, nhưng chỉ được vài tháng là đóng cửa.
Lúc Tô Bạch trở về trường học thì đã 11 giờ rưỡi rồi, Tô Bạch tới phòng học gọi Khương Hàn Tô, sau đó hai người cùng nhau đến cửa tiệm hoành thánh bên ngoài trường để ăn một bát hoành thánh.
Sau khi trở về phòng học, Khương Hàn Tô làm bài tập toán, Tô Bạch có chút buồn ngủ, sau đó hai tay nằm nhoài trên bàn bắt đầu ngủ khi ngửi thấy mùi hương của người bên cạnh.
Có phải là vì ngồi bên cạnh người con gái mình thích nên giấc ngủ của Tô Bạch đặc biệt thơm ngọt.
Khi Tô Bạch tỉnh lại đã là ba giờ chiều, hắn dụi dụi mắt, rồi nhìn Khương Hàn Tô bên cạnh đang cúi đầu viết chữ, không khỏi đưa tay nặn nặn gương mặt của cô ấy.
Khương Hàn Tô nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Bạch đang tủm tỉm cười mình.
Tô Bạch nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, sau đó nhìn ánh mặt trời bên ngoài phòng học chiếu vào trên người bọn họ, lập tức nở nụ cười nói:
- Thật tuyệt.
Bởi vì lúc hắn ngủ có cô ấy bên cạnh, lúc tỉnh cũng có cô ấy bên cạnh, thật sự rất tuyệt.
Tô Bạch buông khuôn mặt non nớt và mềm mại của cô ấy ra, sau đó đứng dậy chậm rãi xoay người.
Hiện tại, dương lịch cũng đã gần đến giữa tháng tư rồi, khí trời không lạnh cũng không nóng, chính là mùa thoải mái nhất trong bốn mùa.
Tô Bạch chợt nhớ tới một chuyện, lúc hắn lên mạng nghe nhạc trong kiếp trước, đã từng đọc được một câu bình luận làm xuyên thấu lòng người.
Bình luận nói rằng, đồng phục học sinh là bộ đồ đôi duy nhất mà tôi cùng cô ấy mặc, ảnh tốt nghiệp là ảnh duy nhất mà tôi cùng cô ấy chụp chung, chúng ta có thể gặp nhau, nhưng chưa bao giờ gặp lại.
Mà ở kiếp trước, Dục Hoa không chỉ không có đồng phục học sinh, mà hắn cũng chưa bao giờ có ảnh tốt nghiệp chụp chung với cô ấy.
Họ không thể gặp nhau và sẽ không gặp lại.