Chương 365: Tỉnh dậy sảng khoái, đêm có Tô ngủ cùng (1)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:27:16

Bắt đầu từ ba giờ chiều, đến chín giờ tối, Tô Bạch chạy ròng rã suốt sáu tiếng đồng hồ mới về đến nhà. May là có máy định vị, nếu không thì Tô Bạch có khả năng đi lạc thêm vài lần. Nếu bị lạc đường, kèm theo trời mưa to không hỏi đường được, Tô Bạch và cô ấy có khi ở lại qua đêm trên đường thôi. Sau khi đến nhà, bà nội đã đợi rất lâu. "Trời đang mưa lớn, may là về nhà rồi." Nghe được tiếng xe ngoài cửa, bà nội mở cửa nói. Tô Bạch trước khi về nhà có gọi điện thoại cho bà nội. "Sao con về trễ vậy? Bà không biết số điện thoại di động của con, cũng không gọi điện thoại được, làm bà lo lắng quá." Bà nội nói. "Trước đây, mỗi lần Bạc Thành có tuyết rơi, tài xế lái xe đến đón bọn con đều chạy đường tắt ở Tôn Điếm. Con đường tắt đó, con cũng muốn chạy theo nhưng lại quên mất đường tắt đi như thế nào. Con phải chạy đường vòng từ Hoa Câu để về nên mới tốn nhiều thời gian." Tô Bạch nói. "Từ Hoa Câu về? Cũng sắp đến huyện rồi, con không nhớ đường đi thì đi đường tắt làm cái gì, chạy từ Qua huyện về không phải tốt hơn sao?" Bà nội nói. "Biết rồi bà nội, sau này con sẽ không đi đường tắt nữa." Tô Bạch nói. "Đây là?" Lúc này, bà nội Tô Bạch - Tô Hám nhìn thấy một cô bé đi theo sau lưng Tô Bạch. Tô Bạch không biết bà nội tên gì, chỉ biết người trong thôn thường hay gọi bà nội của hắn là Tô Hám. Tô là họ của ông nội, Hám là họ của bà nội. Có vài người bà nội Tô Bạch thường hay chơi chung, sẽ gọi bà nội của hắn là Đại Lão Hám. Với tích cách của bà nội, chắc lúc còn trẻ bà là người luôn cởi mở với mọi người, nếu không thì chẳng có người nào dám gọi bà như thế. "Bà nội, đây là Hàn Tô, bà từng gặp qua rồi, là bạn gái của con. Nhưng chờ vài năm sau sẽ trở thành cháu dâu của bà rồi." Tô Bạch cười nói. "Con là cô bé mà bà nhìn thấy ở nhà Tô Sắc đúng không?" Bà nội vui mừng hỏi. "Dạ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Vậy quan hệ giữa con và tiểu Mộng nhi nhà bà là gì?" Bà nội vẫn chưa tin mấy lời hoang đường Tô Bạch nói. Bé gái này xuất sắc thế nào, Tô Sắc từng nói với bà, nghe nói con bé có khả năng thi đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại. Thanh Hoa Bắc Đại nha, là ngôi trường đại học đến cả bà còn không dám nghĩ tới. Thành tích học tập của con trai đầu và mấy đứa cháu của bà ở trong thôn cũng xem như nổi tiếng gần xa. Chúng nó đều học ở các trường đại học tốt, nhưng so với Thanh Hoa Bắc Đại thì kém quá xa. Lúc này, cả khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô đều đỏ bừng như quả hồng rồi, nhưng cô vẫn nói: "Con là bạn gái của cậu ấy." "Kêu bà nội đi." Tô Bạch ở bên cạnh cười nói. "Bà nội." Khương Hàn Tô gọi. "Được được được, quả nhiên là bạn gái của tiểu Mộng nhi nhà bà!" Bà nội cười không ngậm được mồm. Bà đi lên nắm lấy tay Khương Hàn Tô, nói: "Trước đây bà từng suy nghĩ, không biết trước khi bà chết, có thể nhìn thấy tiểu Mộng nhi cưới vợ sinh con hay không. Nhưng bây giờ thì, bà không chỉ có thể nhìn thấy nó cưới vợ, mà cũng có thể nhìn thấy nó có con rồi." Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Hàn Tô đỏ như máu luôn rồi, nó như muốn tìm một cái lỗ nào đó phun ra ngoài vậy. Cô thật sự không nghĩ tới, bà nội Tô Bạch lại nói trực tiếp đến thế. "Nhìn đầu óc của bà xem, càng già càng không minh mẫn. Các con còn chưa ăn gì đúng không, bà đã hâm nóng đồ ăn mấy lần rồi, các con mau vào ăn cơm đi, chờ ăn xong rồi nói tiếp." Bà nội nói. "Đúng đúng đúng, ăn cơm trước ăn cơm trước, con lái xe chạy trên đường mất sáu đến bảy tiếng đồng hồ, mệt chết con rồi." Tô Bạch nói. Mọi người đi vào nhà bếp, bà nội bưng đồ ăn đã được hâm nóng ra. Đồ ăn là những món ăn hàng ngày, hai mặn một chay. Một món ớt xanh xào trứng gà, một đùi gà nướng khoai tây và một món gỏi sợi khoai tây trộn với ớt. "Tô Bạch thích ăn cay, cho nên bà làm hai món có ớt. Hàn Tô, nếu con không ăn cay được thì nên ăn nhiều thịt gà một chút." Bà nội nói. "Không sao đâu bà nội, con có thể ăn cay." Khương Hàn Tô nói. "Có thể ăn cay là tốt rồi." Bà nội cười nói: "Mấy đứa cháu gái của bà đều là những đứa không thể ăn cay được, cũng không biết do ai nuôi mà thành thói quen này, vô cùng kén ăn. Ở thời đại của bà, đều dùng ớt làm món ăn. Nếu mấy đứa nó sinh ra ở thời đại của bà, sống mà thiếu ớt là không được rồi." Tô Bạch lắc lắc đầu, bà nội lại bắt đầu rồi. Nếu không phải đây là thời đại của con cháu, bà nội chỉ thương hắn, cũng sẽ không có rắc rối khiến cho những đứa con của dượng hai không muốn về nhà vào dịp lễ. Chỉ cần họ vừa về, miệng của bà nội giống như súng cầm tay vậy, tất cả đều là mùi thuốc súng. Nhưng bởi vì từ nhỏ cùng sống chung với bà nội từ hồi lớp 1, lớp 2 nhà nghèo, hắn nhờ vào ăn ớt mà sống sót qua ngày. Khi đó, trong nhà thường có nhiều loại ớt, khi đói bụng có thể hái ít ớt từ trong đất, sau đó rửa sách bỏ cuống, rồi cho vào trong nồi hấp chín. Chờ đến khi hấp chín rồi thì đập nhuyễn với tỏi, tiếp đến là bỏ vào trong bánh màn thầu, coi như là có được một bữa ăn. Mặc dù chỉ làm như thế thôi, nhưng mùi vị của nó cũng không kém hơn bất kỳ bữa ăn lớn nào. Đáy nồi là canh khoai lang, đây là thứ bà nội thích uống nhất, Tô Bạch cũng rất thích. Tô Bạch từ trong nồi múc ba chén canh, ba người họ mỗi người một chén. Đến khi ăn uống no nê rồi, Tô Bạch cùng trò chuyện với bà nội một chút. Da mặt Khương Hàn Tô mỏng, bà nội lại nói chuyện quá thẳng thắng, cô ấy vừa tới đây nên rất căng thẳng, Tô Bạch không thể để cô ấy tiếp tục ở đây được. "Được rồi, người ta đến nhà chúng ta, con cứ ở đây nói chuyện với bà già này làm cái gì, mau mau đi cùng với cháu dâu tương lai của bà đi. Bà nói con nghe, bà rất thích đứa cháu dâu này, vẻ ngoài dịu dàng, lại còn ngoan ngoãn, vừa nhìn là bà biết cô bé được giáo dục rất tốt. Còn con đó, bà nội đã nói, cháu dâu này bà nhận, tuyệt đối đừng làm mất cô bé, có nghe hay không?" Bà nội nói. "Yên tâm đi bà nội, con sẽ không làm mất cậu ấy đâu." Tô Bạch nói. Tô Bạch nói xong thì từ trong sân quay trở về phòng của mình. "Đêm nay, em ngủ ở đâu?" Khương Hàn Tô hỏi. "Nhà anh có nhiều phòng, nhưng đều là phòng chưa được dọn dẹp, cho nên em chỉ có thể ngủ cùng phòng với anh thôi." Tô Bạch cười nói. "Hay là em ngủ cùng với bà nội đi?" Tô Bạch nói. "Không, không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em, em sợ." "Bà nội của anh hung dữ đến vậy sao?" Tô Bạch cười nói: "Vậy em ngủ ở đây đi, anh đã nói với bà nội em là bạn gái của anh, nào có chuyện bạn gái đến nhà bạn trai còn ở phòng khác được." "Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu. "Em đi trải giường đi, anh đi đun nước nóng rửa chân." Tô Bạch nói. "Ừm." Khương Hàn Tô xoay người và dọn dẹp giường.