Nghe Tô Bạch nói xong, Tô Sắc nhíu mày, dì ấy nói: "Tiểu Mộng, con để dì giúp con làm mai với bất kỳ ai cũng được, nhưng Khương Hàn Tô thì không được."
"Sao vậy dì?" Tô Bạch hỏi.
Tô Sắc thở dài, nói: "Con bé không giống con, nhà con bé với nhà chúng ta không giống nhau. Chị Lâm khổ hơn nửa đời người, toàn bộ đều dựa vào Hàn Tô có thể thi đậu vào một trường đại học tốt và có thể sống một cuộc đời an nhàn sau này. Cho nên, trước khi Hàn Tô thi lên đại học, con bé tuyệt đối không thể yêu đương. Thành tích Hàn Tô tốt như vậy, chúng ta không thể làm lỡ chuyện của con bé. Tiểu Mộng à, con đổi sang một người khác đi."
"Dì út, nhiều năm trôi qua, lần này con mới thích qua một người, con sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy được. Đời này, nếu không phải là cậu ấy thì con sẽ không cưới ai khác." Tô Bạch nói.
"Hai đứa các con chỉ mới gặp qua một lần thôi mà?" Tô Sắc hỏi.
"Dì út, chẳng lẽ dì chưa từng nghe qua nhất kiến chung tình sao dì?" Tô Bạch hỏi.
"Nhưng Hàn Tô không được, coi như là không nói với con, dì cũng không thể nói cho Hàn Tô biết về con được." Tô Sắc nói.
"Và cho dù dì có đi nói giúp con đi chăng nữa, chị Lâm cũng sẽ không đồng ý. Chắc con đã nghe qua rồi, nghe nói Hàn Tô có một người bạn trai ở trong trường, kết quả là bị chị Lâm lấy cái chết để bức con bé chia tay nên con quên đi, đừng đánh chủ ý lên người Hàn Tô." Tô Sắc nói.
"Tạm thời không nói chuyện này, dì út, dì cảm thấy Khương Hàn Tô thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Con bé là một người con gái mà dì thấy ngoan và tài giỏi nhất. Nếu như Chanh Chanh lớn lên có thể tài giỏi giống con bé, dì sẽ vô cùng hài lòng." Tô Sắc nói ra lời chân thật.
"Nếu để cho cậu ấy trở thành cháu dâu của dì, dì út, dì có muốn hay không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Muốn." Tô Sắc gật gật đầu, nói: "Nhưng tỷ lệ thành công bằng không, vì vậy, chuyện này không thể xảy ra được. Hơn nữa, còn sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của Khương Hàn Tô và dì sẽ không làm những chuyện khiến chị Lâm khó xử."
"Dì út, dì muốn là được, còn lại cứ giao cho con đi. Trên đời này không có chuyện gì là không thể thành công, chẳng qua là phụ thuộc hết vào mỗi người mà thôi." Tô Bạch cười nói.
Là một người trọng sinh, nếu như ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, vậy thì quá thất bại rồi.
"Ở trước mặt dì con chém gió làm gì, đừng nói là chị Lâm, ngay cả cửa ải Hàn Tô, có khi con còn không qua được đấy." Tô Sắc nói.
"Dì út, làm sao dì biết con không thể vượt qua cửa ải Khương Hàn Tô được? Tục ngữ có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, không qua được thì con không theo đuổi được sao?" Tô Bạch nói.
"Con đừng hồ đồ nữa, đừng làm gì ảnh hưởng đến chuyện học tập của Khương Hàn Tô." Tô Sắc cau mày nói.
"Dì út, con là cháu ruột của dì, đúng không? Dì không bênh con mà đi bênh người ngoài? Dì cũng cảm thấy Khương Hàn Tô tốt, con cũng cảm thấy cậu ấy tốt, vậy con thích cậu ấy không phải chuyện rất bình thường sao? Mặc dù dì là dì út của con, nhưng cũng không thể tước đi quyền theo đuổi hạnh phúc của con được?" Tô Bạch nói.
"Được rồi được rồi, dì không phải là không cho con theo đuổi, chỉ là con rất khó theo đuổi được con bé. Đến cuối cùng, mọi công sức đều đổ sông đổ bể và người đau lòng sẽ là con. Con cũng đừng nói dì bất công này bất công kia, dì út của con có một cô con gái và trong đám con cháu nhà mẹ đẻ, con là người dì yêu thương nhất."
Tô Sắc nói xong lại nói tiếp: "Nếu con thật sự có bản lĩnh khiến Khương Hàn Tô thích con, dì út sẽ giúp con làm mai một lần thì có làm sao? Nếu chuyện này con làm không đến nơi đến chốn, rồi dì giúp con? Đến thời điểm đó, dì đi đến nhà giúp con cầu hôn, Hàn Tô nói một câu không thích con, đừng nói là con, ngay cả dì cũng tiến thoái lưỡng nan, sau này hai nhà rất khó gặp mặt nhau thêm lần nữa."
"Nếu con theo đuổi được Hàn Tô, dì út, dì thật sự giúp con cầu hôn?" Tô Bạch cười hỏi.
"Thật, chỉ cần con có thể theo đuổi được Hàn Tô, dì út liền mặt dày đến gặp chị Lâm nói chuyện kết thân cho con." Tô Sắc nói.
Bởi vì chuyện yêu đương của Khương Hàn Tô khi còn đang đi học mà bị Lâm Trân lấy cái chết ép buộc.
Có chuyện đó xảy ra, Tô Sắc không cho rằng Tô Bạch có thể theo đuổi được con bé.
Trừ phi Khương Hàn Tô thật sự không màng đến chuyện sống chết của mẹ mình, nhưng Tô Sắc hiểu rất rõ con bé, Khương Hàn Tô không phải là kiểu người như thế.
Vì thế, Tô Bạch muốn theo đuổi được Khương Hàn Tô, hầu như là chuyện không thể nào.
Đương nhiên, nếu Tô Bạch thật sự làm được, Tô Sắc coi như là làm mai cho hắn một lần thì có làm sao?
Cô bé Khương Hàn Tô này, trong lòng mình thật sự rất yêu thích.
Nếu như Tô Bạch có thể lấy được con bé, mọi người thân càng thêm thân, có một cháu dâu tài giỏi như thế, ai mà không thích đây?
Chỉ là, chuyện như vậy, gần như xa vời.
Nếu không có phát sinh qua chuyện Khương Hàn Tô yêu đương một người trong trường khi còn đang đi học, Tô Sắc cảm thấy không phải xa vời, mà cơ bản là chuyện khó mà làm được.
Trước đây, Lâm Trân từng nói rất nhiều lần với Tô Sắc về chuyện chị ấy sợ quan tâm Khương Hàn Tô quá nghiêm khắc, đến cuối cùng, cả đời Khương Hàn Tô rất khó kết hôn.
Trước đây, Tô Sắc không nghĩ tới Khương Hàn Tô sẽ thích một ai đó, cũng không nghĩ tới con bé sẽ kết hôn. Lúc đó, Tô Sắc cũng đã nghĩ tương lai sau này sợ là chị Lâm phải mất công mất sức khuyên nhủ Khương Hàn Tô kết hôn rồi.
Từ cái lần Lâm Trân lấy cái chết để bức Khương Hàn Tô chia tay, Tô Sắc nghe nói trái tim Khương Hàn Tô đã chết rồi, đối với chuyện tình yêu không còn bất kỳ mong ước nào nữa.
Trong tình cảnh như vậy, Tô Bạch muốn theo đuổi con bé, nói không chừng sẽ còn khó hơn.
Cho nên, lời hứa hẹn này, Tô Sắc cơ bản không xem nó là chuyện to tát.
"Quá tốt rồi, quyết định vậy đi. Dì út, dì chờ tin tức tốt của con đi." Tô Bạch cười nói.
Có thể nói, Tô Bạch ngồi đây nói chuyện với dì út lâu như vậy, hắn chỉ chờ câu nói này của dì ấy mà thôi.
Nếu như không có dì út ở chính giữa làm mai mối, vậy thì để Lâm Trân đồng ý, hầu như là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, cho dù có dì út ở chính giữa làm mai mối, Tô Bạch cảm thấy Lâm Trân cũng sẽ không đồng ý.
Chỉ là thời gian còn dài, chỉ cần Lâm Trân không lấy cái chết để bức Khương Hàn Tô chia tay với hắn là được, như vậy, Tô Bạch có nhiều thời gian cùng với cô ấy làm mẹ vợ thay đổi suy nghĩ từ từ.
Muốn nói công phu mặt dày, Tô Bạch tuyệt đối là số một.
Nếu không, ở kiếp trước, hắn cũng không thể đi vào lớp học buổi sáng khi lớp đang học cái người nghiêm khắc nhất là Đông Phương Bất Bại.
Khi đó, không phải là ba năm cấp 2 trơ trơ khuôn mặt dày ra sao?
Buổi tự học sáng sớm đi trễ 10 phút, rồi đến đi trễ 20 phút, tiếp đến là đi trễ nửa giờ, cuối cùng lại tới trễ cả một tiết học.
Cái này cũng giống như lần trước theo đuổi Khương Hàn Tô vậy, hắn theo đuổi Khương Hàn Tô, không phải là nhờ vào mặt dày hay sao?
Việc theo đuổi Khương Hàn Tô và để mẹ vợ đồng ý chuyện của hai người, Tô Bạch cảm thấy theo đuổi Khương Hàn Tô còn khó hơn nhiều so với việc đối phó mẹ vợ.
Nếu hắn có thể dùng hơn nửa năm theo đuổi được Khương Hàn Tô, như vậy, trong ba năm cấp 3 hắn cũng có thể đối phó được với mẹ của Khương Hàn Tô.
Suy cho cùng, vẫn là thời gian nghỉ đông quá ít, nếu không thì Tô Bạch cảm thấy cứ mặt dày ở nhà, chỉ cần vài tháng công phu là có thể thành công.
Chỉ cần cố gắng hết sức, có công mài sắt có ngày thành kim, một mẹ vợ thì nhằm nhò gì?
Sau khi ăn sáng xong, dì út đi lên trấn họp chợ, mà dượng út thì đi đến bữa tiệc rượu.
Hắn trở về mấy ngày này, dượng út xem như là nhậu không ngừng, may là dượng út có tửu lượng tốt, rất ít khi uống đến say mèm.
Mấy người già trong thôn thì hẹn nhau đi đánh bài cửu, trong nhà cũng chỉ còn sót lại một mình Tô Bạch.