"Hàn Tô, có một việc tớ vẫn lừa dối cậu." Đứng trước quán mì Bạch Tô, Tô Bạch nói.
"Cái gì?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Cậu nhìn tên quán mì đi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhìn lên.
"Nhìn ra cái gì không?" Tô Bạch cười hỏi.
Cô còn chưa trả lời, Tô Bạch liền cười nói: "Tiệm này là tớ mở, tớ không chỉ có quán này, mấy quán mì Bạch Tô xung quanh đều là của tớ."
Khương Hàn Tô suy nghĩ một lát, sau đó cười nói: "Thật ra thì đoán ra rồi, chỉ là vẫn không thể tin được."
"Tuổi của cậu và tớ không lớn, điều kiện gia đình cũng không mấy khá giả, nhưng nửa năm này, cậu trả rất nhiều tiền. Tớ đã từng rất lo lắng tiền cậu kiếm được có lai lịch bất chính, nhưng nửa năm này phần lớn thời gian chúng ta ở cùng nhau. Cho nên khi tớ thấy hai chữ Bạch Tô của quán mì Bạch Tô này, cùng với thái độ của quản lý đối với cậu ở quán mì kia, hơn nữa ngày hôm nay cậu xuất hiện ở Qua Thành, tớ đã nghĩ đến, có lẽ cậu chính là ông chủ của quán mì này."
"Có phải cậu cảm thấy rất khó tin đúng không? Nhưng sự thực chính là như vậy. Tô Bạch, có thời điểm, tớ cảm giác cậu so với tớ, hoặc so với chúng tớ trưởng thành hơn rất nhiều. Chúng tớ sợ hãi khi đối mặt với giáo viên, nhưng cậu thì không, cậu thậm chí có thể bình đẳng đối đãi với các giáo viên, cậu có thế để cho chủ nhiệm lớp và thầy Lý giúp cậu báo cáo Hàn Thành, cậu có thể đứng trên sân khấu trước mặt hàng ngàn học sinh nói lời thẳng thừng hôm nay. Đối mặt với những phóng viên đến từ huyện và thành phố, cậu cũng có thể không phí chút sức lực nào, cái gì không nên nói, hoặc là không muốn nói, đều có thể trả lời lấp liếm cho qua."
Khương Hàn Tô lè lưỡi, cười nói: "Tớ còn cho rằng, trong đám bạn cùng lứa, tớ đã là người ưu tú lắm rồi, nhưng tự hỏi thì tớ không làm được những thứ này."
"Đó là lý do cậu không tức giận? Dù tớ lừa dối cậu lâu như vậy." Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Tớ không phải là kiểu người thích tức giận vô cớ."
"Chỉ là, tớ bị đả kích quá mạnh, so với cậu, cái gọi là thủ khoa kỳ thi cấp 3, thật sự chẳng có gì đáng ghê gớm cả." Khương Hàn Tô nhấp miệng nhỏ nói.
Giấc mơ của cô khi đến trường là vì kiếm tiền.
Vì sao cô muốn đạt điểm cao trong kỳ thi thi cấp 3, chính là vì muốn học trường trung học số 1 trên thành phố, muốn nhận học bổng từ trường trung học số 1 để phụ giúp cho gia đình.
Nhưng khi cô trở thành thủ khoa kỳ thi cấp 3, học bổng nhận được ở trường trung học số 1 cũng chỉ mấy vạn đồng.
Mà số tiến mấy quán của Tô Bạch kiếm được, tuyệt đối cao hơn nhiều mấy vạn đồng và không ngừng có tiền đổ về.
Điều này làm cho Khương Hàn Tô nhụt chí một thời gian. Trong số những người bạn đồng trang lứa, cô cảm thấy rất ít người giỏi hơn mình.
Nhưng Tô Bạch, trừ thành tích không bằng mình ra thì những lĩnh vực khác đều xuất sắc hơn mình.
"Cô bé ngốc." Tô Bạch xoa xoa đầu cô ấy.
Hàn Tô, tớ có thể đạt được thành tựu như bây giờ đều nhờ vào phúc lợi của việc trọng sinh.
Bất cứ người nào trọng sinh, đều sẽ không thiếu tiền.
"Làm thế nào cậu kiếm được nhiều tiền để mở vài quán mì như vậy? Cách trang trí quán mì Bạch Tô, hẳn là cần không ít tiền?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Đây là điều cô khó hiểu nhất, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cô mới không dám chắc chắn quán mì Bạch Tô có phải là do Tô Bạch mở hay không.
Bởi vì muốn mở một quán mì Bạch Tô, cần phải tốn hơn mấy vạn đồng mới được.
"Cậu còn nhớ những gì tớ nói với cậu ở Cửu Lý trấn không? Ở trên thế giới này, một người không chỉ có một con đường học tập để đi." Tô Bạch cười nói: "Nói đến, có thể cậu không tin, hoặc là trong lòng sẽ thấy khó chịu, tài chính để tớ mở mấy quán mì này đều kiếm được từ việc chơi game."
"Chơi game, còn có thể kiếm tiền sao?" Khương Hàn Tô kinh ngạc hỏi.
Nếu như câu nói này không phải xuất phát từ trong miệng Tô Bạch, cô tuyệt đối sẽ khịt mũi coi thường.
"Ăn cơm trước đi, cơm nước xong xuôi, tớ sẽ dẫn cậu đi tìm hiểu một thế giới mới." Tô Bạch cười nói.
Đối với Khương Hàn Tô, từ trước đến nay cô chưa hề nghĩ tới việc cày game thuê để kiếm tiền.
Trên thực tế, không chỉ có một mình cô ấy chưa biết đến. Công việc cày game thuê chưa phát triển lắm vào năm 2012. sợ là rất nhiều người cũng không biết đến con đường này.
Coi như là biết chơi game và có thể kiếm tiền, phần lớn đều bán tài khoản hoặc trang bị, mà không phải là cày thuê.
Sau khi cả hai ăn uống xong xuôi trong quán mì, Tô Bạch dẫn cô ấy đến quán net.
"Lương ca, có đơn hàng nào không?" Tô Bạch tìm tới Lương ca lần nữa.
Sau khi Tô Bạch gửi tin nhắn cho Lương ca, hắn giới thiệu Lương ca cho Khương Hàn Tô biết và những việc tiếp theo hắn sẽ làm.
Lương ca đọc được tin nhắn Tô Bạch, rất nhanh gửi lại tin nhắn.
"Có, tôi còn tưởng cậu không đánh nữa chứ."
"Tìm giúp tôi một đơn có thể nhanh chóng hoàn thành, điểm càng cao càng tốt." Tô Bạch cười nói.
"Server trong nước có một đơn hàng yêu cầu leo rank vào một trăm vị trí đầu, có giá là một ngàn đồng. Lấy kỹ thuật của cậu, thắng liên tiếp vài trận là có thể hoàn thành." Lương ca nói xong, gửi thông tin đơn hàng cho Tô Bạch.
"Được, vậy thì cái này đi." Tô Bạch cười nói.
Sau hai giờ, Tô Bạch đã đem tài khoản này đánh vào hạng trước một trăm server trong nước.
Hắn đem đơn hàng hoàn thành giao lại cho Lương ca và anh ta chuyển cho hắn một ngàn đồng.
"Đơn giản như vậy sao?" Nhìn thấy Tô Bạch kiếm một ngàn đồng theo cách này, Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt.
"Ừ. Đơn giản như vậy." Tô Bạch cười nói.
"Còn nhớ đầu năm có một tuần tớ không đến buổi tự học buổi sáng hay không? Đó là tuần tớ cày thuê, lúc đó tớ nhận đơn hàng leo rank ở server Mỹ và kiếm được mười mấy vạn. Tớ đã dùng số tiền này để mở quán mì Bạch Tô đầu tiên, sau đó quán mì Bạch Tô càng ngày càng nổi tiếng nên tiếp tục mở thêm quán thứ hai, quán thứ ba." Tô Bạch cười nói.
Nói xong, Tô Bạch rời máy tính, sau đó hai người cùng đi ra khỏi quán net.
"Đúng là ngành nghề nào cũng có chuyên gia!" Khương Hàn Tô cười nói.
"Nếu cậu không tức giận, tớ kiếm tiền lại dễ dàng, để tớ giúp đỡ cậu được không?" Tô Bạch nói.
"Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Vì sao, lẽ nào cậu không muốn để mẹ cậu có một cuộc sống tốt hơn sao?" Tô Bạch hỏi.
"Tiền thưởng lần này tớ nhận được khoảng mấy vạn đồng, toàn bộ là dành cho nhà tớ và cũng có thể giúp cho cuộc sống của mẹ tớ khá hơn một chút. Chờ đến khi mẹ tớ xài hết số tiền này, vậy tớ cũng có thể kiếm tiền rồi." Khương Hàn Tô cười nói.
Đối với người trong thôn, mấy vạn đồng là đủ để có một cuộc sống tốt trong vài năm rồi.
"Sao cậu phân chia rõ ràng rành mạch đến vậy chứ?" Tô Bạch không hiểu hỏi.
"Bởi vì tương lai nếu cậu thích người khác, tớ muốn đem toàn bộ những thứ tớ nợ cậu trả cho cậu hết."
"Bởi vì như vậy, chúng ta nên phân chia, rõ ràng rành mạch." Khương Hàn Tô cười nói.
"Và nếu như tớ nợ cậu quá nhiều, tớ không thể trả lại được."
"Nhưng tớ nhất định phải trả hết nợ, nếu như cậu không muốn lấy những thứ tớ trả cho cậu mà đi làm mấy chuyện điên rồ thì cậu đừng cho tớ quá nhiều." Cô gái nhỏ mỉm cười nói.
"Tiểu Hàn Tô." Tô Bạch bỗng nhiên nâng gương mặt của cô ấy lên.
"Hả?" Khương Hàn Tô không rõ nhìn về phía hắn.
"Với những lời cậu nói vừa rồi, tớ sẽ càng cho cậu nhiều hơn." Tô Bạch cười nói.
"Cậu không sợ sau này sẽ đi làm chuyện điên rồ sao?" Khương Hàn Tô cười hỏi.
"Không." Tô Bạch lắc lắc đầu.
"Bởi vì cậu không có cơ hội để làm điều đó."
"Bởi vì Tô Bạch, chỉ thích Khương Hàn Tô."
"Mãi mãi." Tô Bạch cười nói.
"Ai biết được? Có rất nhiều cô gái xinh đẹp ở cấp 3 lắm đấy." Khương Hàn Tô cười nói.
"Cậu không tự tin?" Tô Bạch cười hỏi.
"Ừ, không." Khương Hàn Tô gật đầu cười.
Lần này cô không phủ nhận.
Bởi vì cô thật sự không đủ tự tin.
Cô sợ sau này Tô Bạch sẽ thích người khác.
Cô sợ Tô Bạch vứt bỏ cô.
Cô sợ sau này trả không hết nợ cho Tô Bạch.
"Vậy thì sao?" Tô Bạch cười hỏi.
"Thì sao gì cơ?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
Tô Bạch không trả lời, hắn cúi đầu, hôn lên môi cô ấy.