Chương 323: Bị bệnh

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:04:49

Trận tuyết rơi năm nay không lớn, nhưng kéo dài rất lâu. Bắt đầu từ ngày đầu năm mới, tiếp tục kéo dài cho đến mùng năm năm mới. Không chỉ có tuyết nhỏ, thỉnh thoảng còn có vài cơn mưa nhỏ xen vào. Bởi vậy, khoảng thời gian này, nhiệt độ toàn bộ phía bắc An Bắc nhanh chóng giảm xuống. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, có vài người lớn tuổi không chống chọi qua nổi thời gian này và đã mất trong năm mới. Tang lễ trong thôn, bởi vì cơn mưa tuyết mà dần dần nhiều hơn. Vào một giờ chiều ngày 6, tuyết vẫn còn đang rơi, Tô Bạch mới vừa mang ủng để đi tham dự một đám tang về. Người chết không có quan hệ lớn với Tô Bạch, bởi vậy Tô Bạch cũng không cần đi đưa tang, đưa cúng điếu xong và ăn bữa đãi khách là có thể quay về. Ngày hôm nay trong thôn có hai đám tang, cha mẹ Tô Bạch thì đi đến thôn tây, Tô Bạch thì đi lên thôn trước. Tô Bạch không ghét tuyết, ngược lại, hắn còn rất thích tuyết. Nhưng cái hắn thích là tuyết lớn, chứ không phải là tuyết nhỏ bay lất phất. Tuyết lớn rơi xuống, có thể hoàn toàn vùi lấp con đường nhỏ lầy lội trong thôn, nên khi đi lên đó sẽ không bị dính bùn đất trên chân. Nhưng tuyết nhỏ này gặp nước là tan, và bước vào lớp nước bùn do tuyết tan, chỉ càng thêm ướt sủng. Mỗi lần Tô Bạch đi vài bước, liền lắc giày một lần. Bởi vì mưa tuyết rơi mấy ngày, khiến cho con đường nhỏ đầy nước bùn, ủng Tô Bạch mang từ lâu đã bị ướt sủng rồi. Mùa đông này, chân ngâm ở trong nước không mấy dễ chịu. Sau khi Tô Bạch đi mấy bước, lại lắc bùn đất dính trên giày. Mà lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên. Tô Bạch lấy ra xem, là Khương Hàn Tô gọi đến. "Alo, Hàn Tô." Tô Bạch hỏi. Khương Hàn Tô không nói gì, nhưng Tô Bạch có thể nghe rõ tiếng khóc của cô ấy. "Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Tô Bạch trầm giọng hỏi. Hắn có thể cảm giác được, có vấn đề xảy ra rồi. "Tô Bạch, mẹ tớ bị bệnh rồi." Khương Hàn Tô khóc lóc nói. "Bây giờ cậu đang ở đâu? Đi bệnh viện chưa?" Tô Bạch hỏi. "Bây giờ tớ đang trên đường đi đến bệnh viện trên huyện, là dì Tô giúp tớ." Khương Hàn Tô thút thít nói. "Cậu chờ tớ, tớ lập tức tới ngay." Tô Bạch không có nói mấy lời an ủi Khương Hàn Tô, bởi vì bây giờ nói cũng vô dụng thôi. Đây là thời điểm cô ấy yếu đuối nhất, cách an ủi tốt nhất chính là bây giờ mình phải lập tức đến bên cạnh cô ấy. Không có gì bằng việc ở bên cạnh cô ấy lúc này và càng có thể giúp cô ấy thêm yên tâm hơn. Vì thế, Tô Bạch nói xong câu đó liền trực tiếp cúp điện thoại ngay, hắn cũng không quay về nhà, mà xoay người chạy về hướng cửa thôn. Sau khi đến con đường dẫn vào thôn, Tô Bạch chạy vào nhà dượng hai. "Anh Khải, giúp em một việc, đưa em đến cửa thôn." Tô Bạch nói. "Chuyện gì mà gấp gáp vậy tiểu Mộng." Con trai Tô An Khải của dượng hai hỏi. "Anh đừng hỏi, em rất gấp, nhanh đưa em đi đi." Tô Bạch nói. Dượng hai nghe được cuộc trò chuyện của Tô Bạch, liền nhìn ra được Tô Bạch thật sự đang có việc gấp, thế là nói với Tô An Khải: "Tiểu Mộng thật sự có việc gấp, con mau lái xe máy chở nó đến cửa thôn đi." Bây giờ, Tô Bạch không còn giống với Tô Bạch trước đây, sau khi thân phận Tô Bạch bị phơi bày, những người họ hàng thân thích với hắn không còn đối xử với hắn giống như đứa trẻ nữa. Danh tiếng của quán mì Tô Bạch, trong khoảng thời gian gần đây không ai không nghe qua, không ai chưa từng ăn qua? Tô An Khải không ngốc, lúc này cũng không dám chậm trễ, từ trong nhà dắt xe gắn máy ra, nói: "Lên đây, tiểu Mộng, ngồi lên xe." Sau khi Tô Bạch ngồi lên, Tô An Khải nổ máy và phóng như bay ra khỏi nhà. Chỉ dùng một phút, Tô An Khải đã đưa Tô Bạch chạy trên đến con đường lớn cửa thôn. Xe đi vào trong thành phố cứ cách 20 phút là có một chuyến, Tô Bạch đến nhưng không nhìn thấy xe đến, hắn đành chờ đợi. Đây chính là việc khổ sở nhất khi bản thân không thể tự lái xe. Mình có xe, nhưng xe hiện tại đang ở công ty, hơn nữa Cao Sơn cách nơi này cũng khá xa, mặc dù là gọi điện thoại cho anh ấy, để anh ấy đi đến công ty lái xe tới đón hắn, nhưng cũng không có cách nào chạy tới đây ngay lập tức được. Để Cao Sơn lái xe tới đây, còn không bằng tự mình đi xe đò, sẽ nhanh hơn rất nhiều. Tô Bạch bây giờ thật sự rất lo lắng cho tình hình của Lâm Trân, nếu như Lâm Trân xảy ra chuyện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Ước nguyện lớn nhất cả đời này của Khương Hàn Tô chính là có thể làm cho cuộc đời khổ cực của mẹ cô ấy sau này trải qua những tháng ngày thật tốt! Tô Bạch lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến cho Vương Thuyền. "Dượng út, nếu như có tình huống gì thì gọi cho con ngay lập tức. Bây giờ con đang chuẩn bị đi vào trong huyện, dượng đừng sợ tốn tiền, tiền con sẽ trả. Nếu như bệnh viện huyện trị không được thì trực tiếp đưa vào trong thành phố." Tô Bạch nói. "Yên tâm đi tiểu Mộng, dượng biết rồi." Vương Thuyền nói. Sau khi cúp điện thoại, Tô Bạch thở dài. Nói đến cũng là do mình quá sơ suất, mình chỉ biết giúp Khương Hàn Tô kiểm tra thân thể, sợ thân thể yếu đuối của cô ấy gặp sự cố, lại chưa từng nghĩ đến Lâm Trân. So với Lâm Trân, những khó khăn Khương Hàn Tô trải qua chẳng đáng là bao. Một người phụ nữ, sau khi bị người chồng bỏ rơi, một người vất vả khổ sở ở nông thôn đem một đứa bé nuôi lớn thành người, là chuyện không dễ dàng gì. Những năm này Lâm Trân đi sớm về khuya, chịu nhiều khổ đau như vậy, thân thể làm sao có khả năng không gặp sự cố cho được. Nhưng với hoàn cảnh kinh tế của nhà bà ấy, Khương Hàn Tô còn đang đi học, bà ấy chắc chắn sẽ không đi kiểm tra và điều trị, chỉ uống chút thuốc cầm chừng vượt qua. Tô Bạch lúc này chợt nhớ đến, trước đó mình có đi đến nhà Khương Hàn Tô, hắn nhìn thấy những thuốc kia ở trên bàn, có lẽ không phải thuốc của bà nội Khương Hàn Tô, mà là của Lâm Trân. Sau mười mấy phút chờ xe, Tô Bạch cuối cùng cũng coi như ngồi lên xe đi Qua huyện. Khi xe đi được nửa đường, Vương Thuyền gọi điện thoại tới, nói bệnh viện huyện kiến nghị chuyển vào trong thành phố điều trị, bọn họ đã đi vào trong thành phố. Sau khi Tô Bạch đến Qua huyện, liền lập tức đổi xe đi vào trong thành phố. Bắt đầu từ Tô gia thôn, Tô Bạch ngồi trên xe suốt bốn tiếng đồng hồ, mãi cho đến tối bảy giờ mới chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố và nhìn thấy Khương Hàn Tô. Thời điểm Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô, Khương Hàn Tô đang dựa vào tường và rơi nước mắt, phía trước cô ấy, chính là phòng cấp cứu. Vương Thuyền và Tô Sắc đều đứng bên cạnh phòng cấp cứu nôn nóng chờ đợi. "Tình hình thế nào rồi dì?" Tô Bạch hỏi dì út. "Dì không biết." Tô Sắc nói. "Con đi xem con bé Hàn Tô đi, từ buổi trưa cho đến bây giờ, con bé không ăn không uống gì cả." Tô Sắc nói. "Chúng ta khuyên con bé không nghe, vẫn ở đó khóc. Thân thể con bé như thế, dì lo con bé vì khóc quá nhiều mà làm ảnh hưởng đến thân thể. Con đến khuyên con bé đi, có khi sẽ tốt hơn dì." Tô Sắc nói. "Dạ." Tô Bạch gật gật đầu, sau đó nói: "Dì út, cảm ơn dì." Nếu như không có dì út giúp đỡ gia đình họ, Lâm Trân muốn đến bệnh viện thành phố nhanh như vậy, là chuyện rất khó. Mà nếu như Lâm Trân chậm trễ thời gian đưa vào bệnh viện thành phố, thì tính nguy hiểm không thể nghi ngờ tăng thêm một chút. "Con nói gì kỳ vậy, đừng nói đến quan hệ giữa con và Hàn Tô, coi như là hai người các con không có liên quan đến nhau, việc này dì vẫn sẽ giúp. Chị Lâm những năm này, thực sự là quá khổ rồi." Tô Sắc nói. Tô Bạch gật gật đầu, không nói thêm nữa, với quan hệ giữa hắn và dì út, chỉ nói một tiếng cảm ơn là được rồi, những cái khác không cần nói thêm. Tô Bạch nhìn bóng lưng gầy gò trước mặt. Hắn thở dài một hơi, sau đó đi tới.