"Vì sao nhìn tớ?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Vì cậu đẹp." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô mím mím môi, vỗ vỗ bông tuyết trên tay và đi vào phòng khách.
Tô Bạch đi lên trước, đưa tay ra, phủi phủi một ít bông tuyết trên đầu cô xuống.
"Cậu không đội nón, cẩn thận bị cảm lạnh đấy." Tô Bạch có chút trách móc nói.
"Đi vào trong phòng bật điều hòa lên trước đi, lát nữa dễ ngủ ngon hơn." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu và đi vào phòng của mình.
Ấm đun nước sôi lên rất nhanh, âm thanh sôi sùng sục được một lúc, Tô Bạch liền nghe được âm thanh tự ngắt.
Sau khi nước sôi, Tô Bạch cầm tới một cái chậu, đổ một ít nước sôi vào trong chậu, sau đó lại hòa thêm một ít nước lạnh.
Tô Bạch dùng tay thử nhiệt độ nước, phát hiện vẫn còn hơi nóng, hắn tiếp tục đổ thêm một ít nước vào.
Nước nóng trong ấm nước vẫn còn nhiều, Tô Bạch đem túi chườm nóng tới và bỏ vào trong.
Thời điểm Tô Bạch bưng nước đi vào trong phòng, Khương Hàn Tô đang ngồi ở trên giường đọc sách.
Quyển sách tên là Trăm Năm Cô Đơn của nhà văn nổi tiếng Colombia Marquez.
Tô Bạch từng đọc qua quyển sách này, chỉ là không đúng khẩu vị của Tô Bạch.
Nếu như nói kiếp trước đọc qua là bởi vì trình độ văn hóa không đủ thì kiếp này không còn quá nhiều hứng thú để đọc nó.
So với những tác phẩm của nhà văn nổi tiếng nước ngoài, Tô Bạch càng thích những tác phẩm trong nước hơn.
Bao gồm cả tiểu thuyết Bá Tước Monte Cristo được nhiều người yêu thích, theo đánh giá của Tô Bạch, nội dung của nó vẫn không bằng một vài văn học mạng vừa đọc đã nghiền.
Tô Bạch không nhìn ra chiều sâu của nó là gì mà có thể khiến cho nhiều người bị lọt hố, nó chỉ là câu chuyện về một người tài giỏi bước trên hành trình trả thù.
"Không phải cậu đang buồn ngủ sao? Tại sao lại đọc sách rồi?" Tô Bạch hỏi.
"Tớ buồn ngủ." Khương Hàn Tô đặt sách xuống, nhíu mũi nói: "Nhưng tớ không biết người nào đó mang tớ về có làm chuyện xấu gì hay không, sao có thể ngủ được."
"Tớ chỉ là muốn cậu giúp tớ làm vài chuyện thôi mà, cần gì phải xấu hổ, tớ cũng không làm ra chuyện gì càng quá đáng hết." Tô Bạch nói.
"Cậu còn muốn làm chuyện gì càng quá đáng nữa sao?" Khương Hàn Tô tức giận hỏi.
Tô Bạch cười nhìn cô, không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia rõ ràng nói cho cô biết, tớ định làm gì cậu chắc chắn biết rồi.
Khương Hàn Tô vô cùng tức giận muốn cắn hắn một cái, đứng lên nói: "Tớ phải về ký túc xá rồi."
"Được rồi, không giỡn với cậu nữa." Tô Bạch đi tới đè cô ấy lên giường, nói: "Ngày hôm nay tớ mang cậu về, cậu suy nghĩ gì lẽ nào tớ không biết sao? Thật sự cho rằng tớ cả ngày chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện xấu xa à? Cậu muốn tớ trở thành người như thế không, cậu xinh đẹp như vậy, hầu như ngày nào cũng ở bên cạnh tớ, tớ đã nhẫn nhịn ba năm nay rồi? Tớ nên sớm làm chuyện ấy với cậu thôi. Có những người giống như chúng ta trong trường học, đã từng làm loại chuyện ấy không biết bao nhiêu lần."
Ở trong một thành phố nghèo khó, Tô Bạch và nhiều người khi mười sáu, mười bảy tuổi thường kết hôn rất nhiều. Vì thế, rất nhiều người yêu sớm khi còn cấp hai, cấp ba và cũng có rất nhiều người từng trải nghiệm qua rồi.
Chỉ là Tô Bạch là người trọng sinh, biết dưới mười tám tuổi là vi phạm pháp luật, hơn nữa cơ thể Khương Hàn Tô yếu ớt, đương nhiên sẽ không làm chuyện ấy trước khi cô ấy trưởng thành.
Mặc dù là bây giờ đã trưởng thành rồi, Tô Bạch vẫn như cũ nghiện chân cô ấy thôi, cũng không có làm chuyện gì quá đáng.
Mà Khương Hàn Tô lại là vì truyền thống gia giáo của Lâm Trân, nếu như không phải quá mức yêu thích Tô Bạch, đừng nói làm loại chuyện ấy, e là trước khi kết hôn, hoặc là trước khi tốt nghiệp đại học, nhiều nhất chỉ có thể cùng Tô Bạch nắm tay hoặc thỉnh thoảng ôm thôi.
Nhưng cô lại bị Tô Bạch thưởng thức chân ngọc cùng với việc để cho cô giúp hắn làm loại chuyện kia, những cái này gần như khó tưởng tượng nổi rồi.
Hết cách, khi bạn thật sự thích một ai đó, mọi quan niệm truyền thống bởi vì thích mà dần dần vứt bỏ.
"Họ là họ, tớ là tớ, không thể trong cấp ba được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Như vậy, nói cách khác, đại học là có thể rồi?" Tô Bạch nặn nặn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cười nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ nói chỉ có kết hôn mới có thể chứ."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Cả đời này của tớ chỉ có thể trải qua một lần yêu đương, từ lúc chúng ta bắt đầu xác định mối quan hệ của nhau, tớ liền quyết định, một là chúng ta kết hôn, hai là tớ cô đơn đến suốt đời."
"Vì thế." Cô thấp giọng nói: "Không cần thiết phải giữ đến kết hôn, nó không có ý nghĩa."
Tô Bạch ngẩn người, sau đó ngồi xuống ôm cô vào trong lòng mình, nói: "Lẽ nào đến bây giờ cậu còn chưa tin tớ sao?"
"Không phải." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ chỉ sợ cậu hiểu lầm thôi, sợ cậu hiểu lầm tớ không muốn cậu."
Tô Bạch thấy buồn cười, nói: "Trong đầu cậu, đang suy nghĩ linh tinh gì thế?"
"Tớ chỉ sợ cậu hiểu lầm thôi mà?" Khương Hàn Tô nói.
"Cậu là người như thế nào chẳng lẽ tớ không biết sao, hiện tại trên thế giới này, người con gái trong gia đình giữ nét truyền thống không nhiều, tớ sao có khả năng hiểu lầm cậu được." Tô Bạch nói.
"Được rồi, mau mau rửa chân đi." Tô Bạch nói xong, từ trên giường của cô đứng lên, sau đó ngồi xổm xuống cởi giày của cô ra.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, quả nhiên, tên bại hoại này lại bắt đầu rồi.
"Cậu mang tớ về chẳng có chút ý tốt nào, ngày hôm nay, cậu chỉ có thể, chỉ có thể chơi đùa với nó thôi, nếu không thì tớ chạy ngay." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch không trả lời, lặng lẽ cởi đôi tất bông màu trắng trên bàn chân của cô, sau đó đem đôi bàn chân như ngọc của cô bỏ vào trong chậu sứ.
Tô Bạch giúp cô rửa một chút, sau đó cầm khăn mặt qua, lau sạch đôi chân ngọc giúp cô.
Sau đó, Tô Bạch đi ra cửa và đổ hết toàn bộ nước trong chậu sứ ra ngoài.
Đến lúc trở về, trong tay cầm theo túi chườm nóng chứa đầy nước trong đó.
Giờ khắc này, Khương Hàn Tô đã xấu hổ cầm chăn bông che đầu của mình.
Bởi vì cô cho rằng Tô Bạch sẽ tiếp tục làm thêm vài chuyện xấu hổ.
Nhưng Tô Bạch chỉ đưa tay vào trong chăn cầm lấy đôi chân của cô, hắn không hề có một chút sự thưởng thức nào, mà là đem túi chườm nóng đặt dưới chân cho cô thôi.
Sau đó, Tô Bạch đi tới đằng trước, xốc chăn của cô lên, rồi hôn lên phần trán trắng nõn của cô, tiếp đến là đắp chăn lại giúp cô.
Nhìn khuôn mặt mơ hồ đáng yêu của cô ấy, Tô Bạch cười nặn nặn khuôn mặt của cô, sau đó nói câu chúc ngủ ngon.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Tô Bạch liền đóng cửa lại, đi ra khỏi phòng.
Khương Hàn Tô nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, sau đó cảm nhận được hơi ấm từ bàn chân, cô tắt đèn, sau đó chui vào trong chăn ngủ một giấc ngon lành.
Bởi vì thói quen được hình thành nhiều năm trước đây, Khương Hàn Tô lúc ngủ, thường sẽ dùng chăn đắp kín người mình lại.
Chỉ có như vậy, mới không cảm thấy lạnh.
Ngày xưa, mùa đông người ta thường đắp mấy lớp chăn, cô cũng chỉ có thể đắp một cái.
Nếu không đắp nhiều lớp chăn đi ngủ thì sẽ rất lạnh.
Nhưng trong phòng đang có hơi ấm tỏa ra từ máy điều hòa, hơn nữa trong chăn còn có túi chườm nóng Tô Bạch đặt ở đó, và trong chăn bông còn có thêm vài lớp vải nhung.
Vì thế, Khương Hàn Tô đắp chăn rồi mới cảm nhận được cái cảm giác oi bức khó chịu đến thế nào.
Thế là cô đưa đầu của mình ra ngoài chăn, khuôn mặt đỏ bừng bừng, trắng mịn, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Nếu như Tô Bạch ở đây, khẳng định sẽ tới cắn một cái rồi.
Sau khi thở ra vài hơi khí nóng, Khương Hàn Tô bắt đầu ngây ngốc.
Trước đó cô vô cùng buồn ngủ, chỉ là lúc này không cách nào ngủ được.
Trước đây ngủ không được là bởi vì chân lạnh, nhưng lúc này chân cô được bọc trong túi chườm nóng, rất ấm áp.
Khương Hàn Tô đang suy nghĩ một số chuyện, nghĩ sang năm tốt nghiệp, rồi tiếp đến là học đại học.
Cô gái nào khi đang yêu mà không hoài xuân?
Có một số việc, Khương Hàn Tô sẽ suy nghĩ đến.
Cho nên, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng lên, cũng không phải là vì sự oi bức trong chăn.